[Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 8: Chương 8: Kế trộm tâm vương gia phúc hắc




Editor: Mèo lười

“Bởi vì Liễu Mộc Lâm lấy cái chết ra uy hiếp, Phong Húc cũng không diệt Phong Hành, thế nên lưu lại mối họa”

“Liễu Mộc Lâm không thích cuộc sống trong cung, Phong Húc đem vương quyền giao cho thái tử Phong Yến, cùng nàng thoái ẩn dạo chơi, bất hạnh bị người trong võ lâm ám sát”

“Phong Yến nhận vương quyền, lòng thần không yên, Thiên Hành nhân cơ hội cấu kết với ba nước còn lại liên hợp tấn công Đại Diệp, Đại Diệp chiến bại trở thành nước phụ thuộc của Thiên Hành, thi thể Phong Yến bị treo trên tường thành mười ngày để thị chúng”

“Thiên Hành trong ba ngày tàn sát hàng loạt dân trong thành, đô thành Đại Diệp tổng cộng mười sáu vạn dân chúng vô tội tử vong”

“Bad end”

Hạ Lưu lười biếng ngáp một cái, khẽ cười nói: “Ông thực rất quan tâm tôi a, nhiệm vụ lần này rõ là khó khăn”

Hê thống quân đang đánh Thái Cực cũng không vội trả lời, nhanh chóng đánh vào cái Mosaic lóe sáng dẫn đến nhiệm vụ khó khăn cấp S kia.

Hạ Lưu cũng không nói gì nữa, trực tiếp đứng dậy bước vào màn sáng. Trong nháy mắt, cảnh tượng hoàn toàn biến đổi.

Tháng ba thời tiết đã có chút lạnh, trong cung Đại Diệp đã có vài cây hồng hạnh nở sớm, như những vết son vẽ bậy lên, nhìn thêm phần ấm áp.

“Nương nương, hôm nay gió lớn, hay là sớm trở về đi” tỳ nữ sau lưng nàng tiến lên khuyên giải, nàng lại làm như không nghe thấy, tiếp tục đứng dưới cây hồng hạnh không dời bước.

“Xin người nghe lời khuyên của Họa Ảnh đi, nếu như bị bệnh...”

Hạ Lưu lúc này mới dời ánh mắt về phía Họa Ảnh sau lưng mình, môi đỏ diễm lệ khẽ cong, cùng thanh lãnh vừa rồi không giống nhau, nở một nụ cười đặc biệt diêm dúa lẳng lơ: “Ừ? Nếu đổ bệnh thì sao?”

Giọng nói vẫn như bình thường, chỉ là không hiểu sao lại mang theo lãnh ý.

Họa Ảnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào nữ tử chỉ vào cung ba tháng đã được phong làm Lương Viện(*) này.

(*)Lương Viện: hàng lục phẩm trong cấp bậc hậu cung thời xưa.

“Nếu ta đổ bệnh, trong cung bất quá cũng chỉ thiếu đi một người rảnh rỗi không ai để ý mà thôi” Hạ Lưu vừa nói vừa cười khanh khách, giữa lông mày lộ vẻ quyến rũ tà mị, nhưng trong mắt lại lộ ra vẻ cô đơn.

Từ xa có một người nọ lẳng lặng nhìn nàng, sau đó xoay người rời đi.

Ba tháng trước đúng vào kỳ rét đậm, Hạ cô nương ở Di Hồng viện dùng một khúc múa Lục Yêu xinh đẹp lấn áp tất cả vũ cơ. Sau đó lập tức được một công tử thần bí dùng ba ngàn lượng vàng kim mua về.

Ai ngờ vị công tử vung tiền như rác kia lại là đương kim thái tử- Phong Yến.

Tiên đế mất sớm, lúc ấy vì lo thái tử chỉ mới mười lăm tuổi không đủ sức đứng vững tại triều đình, nên mới đặc biệt phong Tam vương gia Phong Húc làm nhiếp chính vương, xử lý những chuyện quan trọng trong triều. Còn Thái tử sau lễ cập quan sẽ làm đại điển đăng cơ.

Thế nhưng Nhiếp chính vương này lại làm đã bảy năm, Thái tử cũng đã sớm trưởng thành, nhưng Phong Húc lại chậm chạp không chịu đưa ra quyền hành. Mà Thái tử Phong Yến đối với ngôi vị hoàng đế cũng không có hứng thú, suốt ngày chỉ trầm vào các cuộc say, hoặc là... vơ vét mỹ nhân khắp nơi.

Đương kim thái tử trầm mê sắc đẹp đã không phải là tin mới mẻ gì, nhưng việc trực tiếp đưa một cô gái thanh lâu lên làm Lương Viện vẫn khiến quần thần kinh hãi, nổi lên một phen sóng gió trong triều.

Mà vai trò lần này của Hạ Lưu chính là Hạ Lương Viện xuất thân từ thanh lâu này.

Trong hoa viên, Hạ Lưu tùy ý thả chậm bước chân, sau lưng Họa Ảnh không xa không gần theo sát nàng.

Liếc về về phía cách đó không xa bỗng thấy một bóng dáng màu lam nhạt, ánh mắt nàng sáng ngời, giả vờ như vô tình đi đến đình trong hồ.

Mặt nước trên hồ khẽ lay động, vài chú cá chép vẫy đuôi tung tăng đùa giỡn, một nữ nhân mặc một bộ y phục màu trắng không hợp quy củ trong cung, vẻ mặt lãnh đạm cúi đầu nhìn cá bơi lội trong nước.

Sau lưng nàng là một nam tử mặc y phục màu lam nhạt. Tóc đen cột cao, bóng lưng to lớn mà vững chải, lặng yên đứng một bên thế nhưng lại khiến cho người khác không thể dời mắt.

Hắn cũng nhìn thấy Hạ Lưu, trong nháy mắt đối mặt đó, nàng bỗng nhẹ cắn cắn môi, trong mắt xuất hiện một tia bất an.

Họa Ảnh sau lưng vội vàng tiến lên, nhẹ giọng nhắc nhở: “Nương nương, đó chính là nhiếp chính vương”

Sau một lát, nàng liền trở về vẻ mặt cười như không cười, trực tiếp đi đến trong đình, ủy khuất hành lễ: “Gặp qua nhiếp chính vương”

Sau đó lại hơi nghiêng người nhẹ quỳ một chân, hành lễ với bạch y nữ tử kia: “Gặp qua Thái Tử phi”

Hạ Lưu rũ mắt, trong lòng liền hiện lên tin tức của thế giới này.

Bạch y nữ tử này chính là thái tử phi Liễu Mộc Lâm, trưởng công chúa của nước láng giềng Thiên Hành, cũng chính là nữ chính của thế giới này, vì hòa thân mà bước vào Đại Diệp.

Đáng tiếc nam chính lại không phải là Thái tử, mà là tam thúc của hắn, nhiếp chính vương Phong Húc.

Phong Húc ánh mắt nhu hòa, khoát tay ra hiệu cho Hạ Lưu đứng dậy. Giọng nói trong trẻo như ngọc thạch va chạm, lời nói vừa ra khỏi miệng liền dẫn ra ba phần ôn nhuận.

“Đây là Hạ Lương Viện mới được Thái Tử sắc phong?”

Hạ Lưu ngẩng đầu thưa phải, khiêu mi nhìn hắn.

Vẻ mặt Phong Húc ôn hòa, môi mỏng như được phác họa khẽ nhếch, mi dày như cánh bướm tạo ra một bóng râm phía dưới mí mắt. Trường bào lam nhạt dùng chỉ bạc thêu vài đám mây, làm cho ngũ quan vốn nho nhã ôn hòa càng nổi bật lên sự trong sáng.

Hạ Lưu đột nhiên cười duyên, hai má trắng nõn nhiễm một tầng sắc hồng: “Không ngờ nhiếp chính vương cũng quan tâm những chuyện nhỏ nhặt này, quả là thúc phụ tốt của Thái Tử”

Phong Húc dường như không nghe ra ý tứ trào phúng trong lời nói của Hạ Lưu, cười nói: “Chuyện của Thái Tử, ta tất nhiên sẽ quan tâm”

Ánh mắt hạ Lưu khẽ chuyển, nhìn vể phía Liễu Mộc Lâm vẫn không để ý đến nàng, không nhanh không chậm nói: “Chẳng lẽ, đến cả Thái Tử phi người cũng muốn quan tâm?”

Phong Húc như trước nhẹ nhàng cười, hai tay chắp sau lưng không hề nhìn Lưu Hạ, cũng không giải thích gì.

Họa Ảnh lo lắng nhìn Hạ Lưu, nàng trên mặt lộ ra một nụ cười khinh thường. Biết Phong Húc sẽ không trả lời mình, rất thức thời chậm rãi hành lễ cáo từ.

Khi từ trong đình đi ra, vẻ mặt Hạ Lưu bỗng có chút hoảng hốt, chân lảo đảo thiếu chút nữa ngã xuống. Cũng may Họa Ảnh nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, mới giúp nàng không bị xấu mặt với hai người kia.

“Trở về Lưu Vân các” nàng cúi đầu nói nhỏ, sự cô đơn trong mắt ngày càng sâu. Họa Ảnh dù thường xuyên nhìn thấy sự đau sót của những nữ nhân trong cung, lại không kìm được cảm giác đau lòng.

Hạ Lương Viện vốn xuất thân từ thanh lâu ti tiện, sau khi vào cung liền có vô số nghị luận nói bóng nói gió. Các trắc phi khác của Thái tử cũng thường xuyên đến làm khó nàng. Cũng may Thái tử dường như rất sủng ái nàng, vậy mới giúp cho cuộc sống của nàng dễ chịu đi chút ít.

Nhưng kể từ một tháng trước, công chúa Thiên Hành đến Đại Diệp làm Thái tử phi, tất cả đều thay đổi.

Liễu Mộc Lâm không giống những nữ nhân trong cung, nàng rất cao ngạo và thanh lãnh. Có lẽ loại khí chất đặc biệt này đã hấp dẫn Phong Yến. Kể từ sau khi nàng đến đây, Thái tử liền không bước vào biệt viện của Hạ Lương Viện nửa bước.

Đáng thương cho một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại (*) như Hạ Lương Viện lại còn bị Thái tử nghi ngờ là người của Phong Húc dùng để mê hoặc Thái tử.

(*) Phong hoa tuyệt đại: xinh đẹp, tài hoa.

Đêm khuya, Họa Ảnh nhẹ nhàng đi đến trước giường của Hạ Lưu. Sau khi xác nhận nàng đã ngủ say mới nhanh chân mở cửa, lẻn đến cung của Thái tử- Trọng Hoa cung.

“Mấy ngày nay, Hạ Lương Viện không hề tiếp xúc đặc biệt với ai, cũng không có hành vi khả nghi nào”

Họa Ảnh quỳ trên đất báo cáo lại hành vi của Hạ Lưu, sau đó lại bổ sung thêm: “Hôm nay trong đình hồ, Hạ Lương Viện chạm mặt Nhiếp chính vương cùng Thái tử phi”

Lúc này nam tử ngồi ở kia mới cảm thấy hứng thú, ánh mắt dời đến trên người Họa Ảnh, chờ nàng nói tiếp.

“Lúc ấy nô tỳ có chú ý đến vẻ mặt của Hạ Lương viện, đích xác (*) là không biết Nhiếp chính vương. Và... nàng dường như còn có chút bất mãn với Nhiếp chính vương, nhiều lời mở miệng mỉa mai”

(*) Đích xác: đích thực, xác định.

Phong Yến chỉ cười không nói, vuốt vuốt khối ngọc trong tay.

Như thế xem ra, hắn trước đây đã suy nghĩ nhiều. Hạ Lưu này, xem ra cũng là một nữ nhân có dung mạo nhưng không có đầu óc. Phong Húc là một người âm hiểm xảo trá, nhất định sẽ không để một người ngu ngốc như vậy đến nằm vùng bên cạnh hắn.

Bất quá... cẩn thận một chút cũng không sai.

Phong Yến nói: “Ngươi lại trở về, tiếp tục xem Hạ Lương viện có động tĩnh đặc biệt gì không”

“Vâng” Họa Ảnh lui ra, lại lặng lẽ trở về Lưu Vân các.

Cô gái trên giường vẫn ngủ say như trước, Họa Ảnh thở phào nhẹ nhõm, thay nàng chỉnh sửa góc chăn liền rón rén rời đi.

Chỉ là, Họa Ảnh không nhìn thấy được sau khi nàng rời khỏi, Hạ Lưu liền mở mắt.

Chờ đến khi đôi mắt làm quen với màn đêm, Hạ Lưu đem chăn chồng chất trên người ra, bước đi thật nhẹ rời khỏi Lưu Vân các.

Vòng qua ao hoa sen và đình nghỉ mát, thuần thục tránh được thị vệ, cuối cùng bước vào một gian phòng quen thuộc trong một cung điện hoang tàn.

Bước đi cẩn thận, mở ra cánh cửa dính đầy tro bụi, Hạ Lưu dừng ở cửa, đôi mắt nhìn chằm chằm nam tử mặt áo bào màu xanh đang ngồi trên mặt đất kia.

“A Lưu, đến đây” Hắn ngẩng đầu vẫy tay với nàng, đôi mắt đen dưới ánh nến càng thêm sáng chói, rực rỡ.

Chính là Phong Húc.

“Vương gia...” Hạ Lưu thuận theo đi tới, hai chân khẽ cong, thế nhưng quỳ gối trước mặt hắn.

Phong Húc cũng không ngăn cản, chỉ là mỉm cười nhìn nàng, làm như hiếu kỳ hỏi: “Vì sao lại quỳ?”

“A Lưu vô năng, đến nay vẫn không thể tra rõ chuyện thái tử đang tính toán”

“Không vội, nếu hắn thật sự chỉ tài trí bình thường, cũng không thể đợi đến bây giờ cũng không có một chút động tĩnh gì” vẻ mặt của Phong Húc vẫn phong đạm vẫn khinh, không có chút thay đổi nào.

Tối nay hắn không cột tóc, một đầu tóc đen như mực cứ như vậy tùy ý tán loạn trên vai, thanh lãnh dưới ánh trăng, tựa hồ một lát nữa sẽ thuận theo gió mà đi.

Hạ Lưu trong lòng giãy giụa, cuối cùng nhắm mắt lại không nhìn hắn nữa, nhưng giọng nói lại không nén được run rẩy.

“Còn có... hôm nay A Lưu không nên nhiều chuyện”

Phong Húc cười khẽ, ngón tay thon dài trượt từ trong tay áo ra, động tác ưu nhã rót ra một ly rượu, đưa đến trước mũi khẽ hít.

“A?” từ trong cổ họng hắn phát ra một âm tiết, cũng giống như ngày bình thường, hoàn toàn không đoán được hắn đang suy nghĩ điều gì.

“A Lưu chỉ vì ghen ghét, ghen ghét Thái tử phi có thể cùng người...” Hạ Lưu cố kìm nén nước mắt rơi xuống, có chút quật cường nhìn chằm chằm Phong Húc.

Phong Húc đứng bên cửa sổ đã cũ kỹ, vẻ mặt ôn hòa mang ý cười, cũng không rõ có đang nghe Hạ Lưu nói chuyện hay không, bỏ xuống chén rượu trong tay, ôn hòa nói: “Nói mệt rồi? Uống một chén đi”

Hạ Lưu nhận lấy chén rượu nhỏ kia, không có chút chần chờ liền ngửa đầu một hơi uống cạn.

Rượu cơ hồ vừa vào miệng, bụng liền bắt đầu mơ hồ đau. Đồng thời giọng nói của hệ thống quân nhắc nhở nàng trúng độc dược mãn tính cũng vang lên.

Miệng vẫn nói cười, thế nhưng lại ban cho nàng một ly rượu độc.

“Rất ngoan”

Phong Húc đứng dậy đi đến trước người Hạ Lưu, rất ôn nhu sờ sờ đầu nàng: “A Lưu, đừng sợ”

Giống như bảy năm trước, hắn ở trong đám ăn mày phát hiện nàng, vô cùng ôn nhu xoa đầu, nói với nàng không cần phải sợ.

Nhưng, cho dù Hạ Lưu là sát thủ do đích thân hắn dạy dỗ hắn cũng không tin tưởng được, chỉ khi nhìn thấy nàng uống rượu độc hắn mới an tâm.

[Chúc mừng bạn đạt được 1 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 25]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.