Editor: Mèo lười
Những tin tức trên triều tuy không lưu truyền nhanh ở hậu cung, nhưng chỉ cần phi tần nào có một chút năng lực thì cũng có thể biết được tình hình không ổn hiện tại của Nhiếp chính vương.
Nghe nói ba ngày trước, ở trên buổi thượng triều Lễ bộ thượng thư Qúy An Khang lần đầu tiên nói tới vấn đề: “Thái Tử đã qua tuổi cập quan nhiều năm, đã nên đăng cơ“. Những lời này nói ra lại bị Thái Tử tìm trăm cớ bác bỏ, tự nhận năng lực của bản thân không đủ, vẫn nên để Nhiếp chính vương tiếp tục tham gia vào chính sự mới là thỏa đáng.
Nhưng những lời này của Thái Tử càng khiến nhóm bô lão trong triều càng thêm bất mãn. Có người liền mở lời châm chọc, ý chỉ Phong Húc làm Nhiếp chính vương nhiều năm nên không muốn trao ra binh quyền nữa, đó là có tâm phản nghịch.
Có người đầu tiên đứng ra dẫn đầu, cùng với năm gần đây thế lực của Nhiếp chính vương cơ hồ có thu nhỏ lại. Buổi thượng triều hôm sau liền xuất hiện thêm mười người đứng ra yêu cầu Nhiếp chính vương giao ra binh quyền để Thái Tử đăng cơ.
Những ngày gần đây Phong Yến đã không còn bộ dáng vô năng mặc mọi chuyện cho Phong Húc giải quyết như trước kia, vân đạm phong khinh đàm luận chính sự. Sau đó còn chủ động cùng vài vị đại thần thân cận với mình bàn về cách xử lý một vài việc chính sự, cách nói rất trôi chảy, lưu loát cùng lời nói hợp tình khiến các đại thần đều có cái nhìn mới về hắn.
Phong Húc ngồi phía sau hắn vẫn luôn duy trì trầm mặc, cười như không cười nhìn chư vị đại thần phía dưới.
Xem ra, Thái tử vẫn còn một con bài tẩy chưa lật. Đáng tiếc, người trẻ tuổi vẫn là thiếu kiên nhẫn, trước kia muốn giả heo ăn thịt hổ, hiện tại lại nghĩ muốn một kích tất sát. Kiểu này... thì chỉ có nước heo bị hổ ăn thôi.
“Vào mấy ngày trước, trong buổi thọ yến của bản cung xuất hiện thích khách. Việc này hiện tại đã điều tra đến đâu rồi?” lúc nói những lời này vẻ mặt của Phong Yến rất nghiêm túc, còn Phong Húc lại khẽ cong khóe miệng, lộ ra một nụ cười nhạt.
Qủa thật đúng như những gì hắn suy đoán, dần dần liền xuất hiện người bắt đầu nói nghi ngờ người ngấm ngầm muốn sát hại Thái Tử kia là Nhiếp chính vương. Tiếp theo còn có quan viên Hình bộ phụ trách điều ra đứng ra bẩm báo, nói đai lưng trên người thích khách là thuộc về thủ hạ của Nhiếp chính vương, mà những đại thần thuộc phe Phong Húc cũng mở miệng phản bác. Trong lúc nhất thời, triều đình uy nghiêm quy củ liền trở thành trận địa để hai bên nhân mã nói lời công kích lẫn nhau, cảnh tượng thật sự vô cùng đặc sắc.
Kỳ thực điều Phong Yến muốn cũng không phải là để những người này tin hắn, đã đứng trong đại điện này thì có mấy ai không phải là lão hồ ly? Vậy nên hắn đã sớm chuẩn bị kỹ càng, hiện tại chỉ cần lấy một cái cớ để ra tay với Nhiếp chính vương mà thôi.
Phong Húc vẫn im lặng không nói gì, cho đến khi các vị bô lão nói muốn hắn đưa ra binh quyền và cấm túc hắn trong cung, đợi cho đến lúc chứng minh được trong sạch mới thả ra thì vẻ mặt hắn mới hơi biến sắc, lạnh lùng nhìn Phong Yến nói: “Điện hạ là quân, mọi chuyện tất nhiên đều phải nghe theo người”
Phong Yến mỉm cười đáp: “Vậy thì trước hết Nhiếp chính vương hãy ở trong cung của người tu dưỡng thật tốt, bản cung nhất định sẽ nhanh chóng tìm ra thủ phạm phía sau màn này để chứng minh trong sạch cho tam thúc”
Trong lúc nhất thời, mọi người đều 'ồ' lên. Thế lực mà Nhiếp chính vương gầy dựng trong bảy năm cứ thế tiêu thất? Những việc này nghe có vẻ khó tin, thế nhưng lại là sự thật, Phong Húc quả thật là bị đoạt đi binh quyền và bị giam giữ tại chính tẩm cung của mình. Ngày xưa là Thải Tử hữu danh vô thật, còn bây giờ là Nhiếp chính vương hữu danh vô thật.
Đợi cho tin tức Nhiếp chính vương bị giam giữ lan truyền khắp hậu cung thì cũng đã là chuyện của hai ngày sau.
Hạ Lưu đang vẽ tranh, nghe những tin tức Họa Ảnh nghe ngóng được bỗng buông bút nói: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài giải sầu”
Lần giải sầu này, thế nhưng lại gặp phải người muốn gặp.
Trong đình hồ Liễu Mộc Lâm cùng Hạ Lưu không hẹn mà gặp. Nàng ta tựa hồ vẫn là nhìn Hạ Lưu không vừa mắt, xoay người muốn rời khỏi, lại không ngờ Hạ Lưu lại mở miệng gọi nàng ta lại: “Thái Tử phi xin dừng bước”
Thân hình Liễu Mộc Lâm khẽ dừng lại, cũng không có quay đầu, chỉ lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì?”
Hạ Lưu che miệng cười khẽ, chậm rãi đi đến bên cạnh Liễu Mộc Lâm, gương mặt mang theo ý cười nhìn nàng.
“Những ngày gần đây thần thiếp nghe nói, hiện tại Nhiếp chính vương chỉ sợ tâm tình buồn khổ, Thái Tử phi cùng hắn trước giờ vẫn giao hảo, sao lại không đi thăm hỏi một phen?”
Liễu Mộc Lâm không đáp lời, chỉ đơn giản dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá Hạ Lưu. Hạ Lưu cùng không nói thêm gì, sau khi nói xong cũng không xoay đầu rời đi.
Nàng biết, chỉ cần nàng nói như vậy Liễu Mộc Lâm chắc chắn sẽ đi vấn an Phong Húc. Trong lòng Liễu Mộc Lâm vẫn luôn xem Phong Húc là tri kỷ, chỉ là Phong Húc bây giờ đối với nàng dường như có chút ấn tượng không tốt. Hơn nữa dựa vào cục diện hiện nay, theo tính cách đa nghi kia của Phong Húc khi nhìn thấy nàng không biết sẽ suy nghĩ những thứ gì đâu.
Tuy biết rằng giữa hai người họ không có khả năng, nhưng nàng vẫn muốn diệt trừ hoàn toàn mới cảm thấy an tâm. Có lẽ là hơi ác một chút, nhưng nếu không làm như vậy, đến thời điểm xui xẻo... cũng không phải chỉ một mình Hạ Lưu.
Hạ Lưu ngẩng đầu nhìn về phía phương xa, chỗ đó mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng tẩm cung của Phong Húc.
Quay đầu, nhìn lướt qua đôi mắt hoa đào sáng ngời của người phía sau, nàng bỗng nhiên cười nói: “Họa Ảnh, hoa đào gần đây nở rất đẹp. Ngươi đi lấy rỗ đến đây, chúng ta hái một chút về làm điểm tâm”
Họa Ảnh đáp lời, cầm rổ cùng Hạ Lưu hái hoa. Nhưng cánh hoa nhẹ nhàng rơi xung quanh nữ tử làm cho người khác như lạc vào ảo mộng.
“Nương nương, cái này để nô tỳ làm đi” nhìn Hạ Lưu chuẩn bị cùng mình đánh trứng gà, Họa Ảnh liền vội vàng tiến lên ngăn cản. Không ngờ Hạ Lưu chỉ mỉm cười lắc đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại một phút nào.
“Ngươi nhóm lửa giúp ta, đợi lát nữa còn có lửa hấp điểm tâm”
“Nhưng là nương nương...”
Hạ Lưu cười khẽ ra tiếng, nhìn thoáng qua Họa Ảnh, sau đó lại tiếp tục nhào bột, một bên còn thản nhiên nói chuyện cùng nàng ta.
“Ta a... cũng không phải giống những vị phi tần khác xuất thân cao quý. Lúc trước việc nặng gì cũng đều làm qua, đừng nói đến việc nấu ăn, ngay cả việc nhặt thức ăn thừa của người khác ta cùng làm không ít đâu”
Nàng nói rất bình thản, nở nụ cười xinh đẹp xuất trần.
Họa Ảnh ở một bên cũng không biết phải nói sao cho đúng, chỉ có thể liên tiếp thê củi vào, thẳng cho đến khi dùng hết củi có trong phòng bếp mới chịu ngừng. Hạ Lưu nhìn bộ dáng thẫn thờ của nàng, nhịn không được dâng lên cảm thán. Sự khác biệt giữa nam chính và nam phụ quả thật đều tùy ý có thể thấy được. Những nội gián Phong Húc phái ra đều rất thông minh, còn người Phong Yến phái ra... sao có thể khả ái như vậy a.
Đưa một ít điểm tâm để Họa Ảnh phân phát cho nhóm tỳ nữ nội thị ở Lưu Vân các, Hạ Lưu cầm một cái hộp tinh xảo bỏ phần điểm tâm còn lại vào.
Đợi đến lúc hoàng hôn, Hạ Lưu đưa một phần điểm tâm cho Họa Ảnh đưa đến cho Thái Tử. Còn bản thân thì vội vã chạy về chỗ thị vệ mà lúc trước Phong Húc từng nói qua.
Sau khi nhìn thắt hoa văn trên thắt lưng của đối phương Hạ Lưu mới buông lỏng phòng bị, người này chính là thuộc hạ của Phong Húc.
“Không cần đa lễ, gần đây vương gia có khỏe không?” không đợi đối phương mở miệng hành lễ, Hạ Lưu liền vội vàng hỏi.
“Hồi bẩm nương nương, gần đây tâm tình của vương gia hình như không tốt...” người nọ vẫn cúi đầu, một mực cung kính nói.
“Kính xin đại ca phí tâm, giúp ta mang hộp điểm tâm này đem đến cho vương gia”
Hạ Lưu nhỏ giọng nói, sau đó bỏ hộp điểm tâm vào trong tay thị vệ liền vội vàng rời đi.
“Đây là Hạ Lương viện tự mình làm sau đó tự tay đưa ngươi mang đến?” Phong Húc nhìn phần bánh hoa đào tinh xảo trước mặt, khóe môi ý cười càng đậm.
“Vương gia, hay là để nô tài thử trước một chút đi...”
Phong Húc giơ tay ngăn cản nô tàu chuẩn bị thử độc, ngón tay thon dài cầm một khối bánh nhỏ lên trước mặt nhìn, trong miếng bánh màu trắng mơ hồ nhìn thấy nhưng cánh hoa màu hồng nhạt, càng lộ ra vẻ khả ái vạn phần.
Người hắn dạy dỗ, tất nhiên sẽ không ngu ngốc đến nỗi hạ độc với hắn.
Hơn nữa...
Ngay cả bản thân Phong Húc cũng không thể nói rõ, trong nháy mắt đó, vì sao một người luôn đa nghi như hắn lại lựa chọn không thử độc. Có lẽ vì hắn thường ngày vẫn luôn cẩn thận, hôm nay ngẫu nhiên cũng muốn buông lỏng một chút, cũng có thể là...
Trong lòng của hắn, thật ra đã lựa chọn tin tưởng nàng.
Đôi môi đỏ như quả hạnh của hắn khẽ mở, ngón tay đưa điểm tâm vào trong miệng. Miếng bánh này mùi vị không giống những bánh điểm tâm bình thường. Điểm tâm hoa đào này Hạ Lưu làm... đặc biệt ngọt.
“Vương gia không thích uống trà đặc?” lúc trước có một thiếu nữ từng hỏi hắn như vậy.
“Bản vương, kỳ thật là rất sợ đắng” nam tử cười khẽ, không chút để ý hồi đáp. “Thế nhưng nếu như lá trà có vị ngọt, nhự vậy dù là loại gì bản vương cũng thích”
Thì ra tất cả nàng đều lén ghi nhớ.
Khóe miệng Phong Húc cong lên, đến đôi mắt cũng cong thành đường cong hoàn hảo, sau đó lại lấy thêm một khối điểm tâm bỏ vào miệng. Không sai, trừ nàng ra, còn có ai có thể biết được Nhiếp chính vương thế nhưng lại giống như một đứa trẻ bình thường sợ đắng thích ngọt đâu? Hắn cứ như vậy ăn điểm tâm, cũng không hiểu vì sao tâm tình lại mạc danh kỳ diệu trở nên tốt hơn.
[Chúc mừng bạn đạt được 5 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 75]
Nhiếp chính vương bị quyền cấm cũng đã một tháng.
Mấy ngày trước đây các vị đại thần còn yên lặng quan sát tình hình. Thế nhưng vì hành động phế truất những trọng thần theo phái Phong Húc và đề bạt tâm phúc của mình của Thái Tử đã khiến cho các đại thần trong triều dần dần không kiềm chế được, cũng bắt đầu lén hoạt động.
“Ngày hôm trước Binh bộ thị lang Trương Viễn lén tiếp kiến thuộc hạ của Thái Tử...”
“Tần tướng quân cùng Thái Tử ở đại hội săn bắn...”
“Thôi đại nhân...”
Một cái tiếp một cái tin tức truyền ra, các vị đại thần lúc trước luôn trung thành với Phong Húc cũng bất động thanh sắc đứng về phía Phong Yến. Nhiếp chính vương một tháng trước còn nắm trong tay quyền cao chức trọng, thế nhưng lúc này lại không không chịu nổi một loạt đả kích của Thái Tử liền rớt xuống. Phong Húc nguyên bản chiếm đến hơn phân nữa đại thần trong triều lúc này thế nhưng chỉ còn lại một nửa.
Phong Húc lật thoại bản trong tay, trên mặt không hề có tia bối rối, vẻ mặt thoạt nhìn thanh thoát như ẩn sĩ tu hành ở trong núi sâu.
“Chỉ sợ nàng cho rằng bản vương đang rất lo lắng đi” Hắn nhìn thoại bản ghi chép truyện cười trên tay, nụ cười càng thêm thâm trầm.
Một tháng này Hạ Lưu không ngừng cho người đưa những thứ linh tinh đến cho hắn. Điểm tâm, thoại bản còn bình thường, thậm chí trước đó vài ngày nàng còn đưa đến cho hắn một đôi dế. Thật sự hắn cũng không biết trong đầu nàng đang nghĩ gì.
“Vương gia, tướng quân Bình Quan bên kia gửi thư nói đã chuẩn bị xong” ảnh vệ quỳ phía dưới nhắc nhở.
Phong Húc cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục xem câu chuyện trong thoại bản, thản nhiên nói: “Tiếp tục đợi hai ngày, phía bên Thiên Hành vẫn còn chưa truyền tin tức đến”
“Bên kia Thái Tử...”
“Không vội...” Phong Húc nhẹ nhàng thở dài, con ngươi đen như mực bỗng sâu thâm trầm như giếng cổ. “Cũng cứ đợi hai ngày, còn phải tùy thuộc vào hành động của hắn.”
“Còn có, Hạ Lương viện nhờ nô tài chuyển một câu cho vương gia” ảnh vệ kia do dự hồi lâu, cuối cùng lấy hết dũng khí mở miệng: “Nương nương hỏi ngài, có phải đang cầm ngọc bội của nàng hay không?” nguyên bản câu thoại kia hắn cũng không có gan thuật lại... Trộm ngọc bội? Chữ trộm này làm sao hắn dám mở miệng nói ra a.
Ngọc bội?
Phong Húc nao nao, sau khi hiểu rõ ảnh vệ đang nói đến vật gì, nụ cười trên mặt càng thêm rõ ràng, cuối cùng rốt cuộc nhịn không được mà bật cười.
[Chúc mừng bạn đạt được 7 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 82]