Editor: Mèo lười
Đã vào đêm khuya, Hạ Lưu đang ngủ yên đột nhiên có cảm giác không đúng lắm. Theo tính cảnh giác của nghề nghiệp khiến tư duy mơ hồ của nàng lập tức thanh tỉnh. Đợi đến khi nhận dạng được mùi hương thanh nhã quen thuộc kia thì nàng mới chậm rãi mở mắt ra.
“Vương gia?”
Phong Húc ngồi bên cạnh giường của nàng, nhìn thấy Hạ Lưu chuẩn bị nói chuyện liền đưa ngón trỏ lên miệng nàng, thấp giọng nói: “Không được nói”
Hạ Lưu cũng không biết Phong Húc làm cách nào tránh đi được nhiều thị vệ cũng nô tài để đến được phòng của nàng. Nhưng người có nụ cười dịu dàng xinh đẹp trước mắt này, ngoại trừ Phong Húc còn có thể là ai?
“A Lưu, rượu hoa mai được ủ năm trước bây giờ đã có thể uống, ngươi có muốn uống thử một ly không?” Dưới ánh nến, Phong Húc cầm bình rượu sứ trắng khẽ lung lây, khác hẳn với dáng vẻ ôn hòa hoặc là cường thế hằng ngày của hắn. Tối nay hắn có vẻ đặc biệt bất đồng.
“Vương gia ban đêm xông vào khuê phòng, chẳng lẽ chỉ là vì muốn mời ta uống rượu?” Hạ Lưu khẽ cười đứng dậy, Phong Húc hiển nhiên không quay đầu lại nhìn. Sau khi đợi nàng mặc quần áo xong, hắn lại bày ra dáng vẻ như hắn chính là chủ nhân của Lưu Vân các lấy ra hai cái chén, rót đầy tràn hai chén rượu.
“Mời ngươi uống rượu còn chưa đủ?” Phong Húc khẽ nhướng lông mày, trên mặt đều là ý cười ôn nhu như nước. Tay đẹp vừa động liền đem một ly rượu đẩy đến trước mặt hạ Lưu, giọng nói ôn hòa: “Nếm thử đi, đây là rượu do chính tay ta cất ủ đấy”
Hạ Lưu cầm lấy chén, ngửa đầu một ngụm liền đem chén rượu hoa mai của Phong Húc uống cạn, căn bản còn không ngừng lại để thở.
Phong Húc ngồi bên cạnh nàng vẻ mặt không giấu được kinh ngạc. Sau một lát hắn bỗng nhiên nở nụ cười, đôi mắt cong cong, lông mi thật dài theo động tác cười của hắn cũng có chút rung động.
Hạ Lưu kinh ngạc nhìn người nam tử trước mặt này, hắn vốn trời sinh đã đẹp, nay cười rộ lên càng khiến người khác phải kinh diễm vài phần.
Phong Húc mỉm cười cấm lấy ly rượu trong tay nàng, ngón tay không nặng không nhẹ gõ đầu nang một cái, nhẹ giọng nói: “A Lưu ngốc, làm gì có ai phẩm rượu như vậy chứ”
Hạ Lưu mặt không có chút nào gọi là xấu hổ còn kiếm cớ: “Vương gia, uống rượu vốn nên hào sảng mới đúng”
“A, ngươi nghĩ có thể lấy lý do này để ngụy biện sao?” tâm tính của Phong Húc rất tốt nhẹ lắc đầu, nhìn Hạ Lưu hai má phiếm hồng, nhẹ vẫy tay với nàng. Động tác tao nhã khẽ nhấp một ngụm rượu, hắn nhẹ mỉm cười nói: “Lại đây, ta dạy ngươi cách phẩm rượu”
Hạ Lưu ngoan ngoãn đi qua, không ngờ Phong Húc lại vươn tay trực tiếp ôm nàng vào lòng, cúi đầu cười dịu dàng với nàng. Hắn một tay vuốt nhẹ lên đôi mắt đang trừng lớn vì kinh sợ của nàng, tay còn lại nhẹ nhàng vuốt tóc đen của nàng, hơi hơi dùng sức.
“Đến đây... Ta dạy ngươi”
Ngay sau đó, Hạ Lưu liền cảm giác đôi môi mềm mại của Phong Húc đang nhẹ nhàng bao phủ môi nàng, quấn quýt triền miên. Hắn vô cùng dịu dàng đưa từng chút từng chút hương thơm lạnh buốt của hoa mai cùng với vị nồng cháy của rượu vào trong miệng nàng.
“A Lưu, lại muốn phẩm rượu nữa không?”
Hắn buông Hạ Lưu ra, khẽ cười hỏi nàng.
Hạ Lưu nghe tin tức độc của bản thân đã được giải từ hệ thống quân, không nói một lời gật đầu với hắn. Sau đó nàng đứng dậy, vòng tay ôm lấy hắn hôn đáp trả.
[Chúc mừng bạn đạt được 9 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 91]
Mùng bảy tháng tư, sau khi đại quan dâng lên kết quả của việc điều tra sự kiện thích khách kia cho Thái Tử xem, hắn liền mang theo một trăm thị vệ đến trước tẩm cung của Phong Húc.
“Kính xin thúc phụ thứ lỗi, tên nghịch tặc kia vẫn luôn miệng nói là do Nhiếp chính vương sai khiến. Tuy rằng bản cung vẫn luôn tin tưởng việc này không có quan hệ gì với người, nhưng vì chư vị đại thần đều dâng sớ yêu cầu tra rõ việc này, vậy nên xin người tạm thời hãy ở trong cung này tu dưỡng một thời gian. Những thị vệ này chính là người bản cung mang đến để bảo hộ người, nhất định sẽ không để người nào đến gây náo loạn khiến người phiền lòng”
“Vậy đa tạ điện hạ đã phí tâm” vẻ mặt Phong Húc lạnh nhạt, dường như chấp nhận hành vi giam cầm này của Thái Tử. Hắn nhàn nhã một tay cầm sách dạy đánh cờ, tay còn lại cầm một quân cờ đánh xuống.
“Cạch”quân đen hạ xuống, tăng khí.
“Nhiếp chính vương từ trước đến giờ vẫn luôn quỷ kế đa đoan, lần này lại dễ dàng bị đối phó như vậy, hơn nữa ta nhìn thấy dáng vẻ của hắn... Điện hạ, lần này chúng ta cần phải thật cẩn thận mới được” một mưu sĩ là thuộc hạ của Phong Húc quỳ nói, thế nhưng Phong Yến sau khi nghe xong hắn liền không kiên nhẫn ngắt lời, “Ý của ngươi là muốn bản cung tiếp tục đợi thêm bảy năm nữa sao!”
“Cạch” một quân cờ trắng cũng hạ xuống.
Nhiều năm chờ đợi như vậy đã sớm đem kiên nhẫn của Phong Yến tiêu tán hết. Đặc biệt là sau khi nhận được sự trợ giúp từ phía của Thiên Hành, hắn càng muốn nhanh chóng tiêu diệt Phong Húc.
“Cạch” trấn.
“Hiện tại người của hắn đang cố chiến đấu với quân của Thiên Hành tại biên quan, thế lực trong triều cũng bị ta phần hóa. Và quan trọng nhất là hắn hiện tại đang nằm trong tay ta, chỉ cần hắn chết, thì cho dù tất cả âm mưu mà hắn chuẩn bị có lợi hại như thế nào cũng đều là uổng phí”
“Cạch” Phong (thông cảm ta không hiểu gì về cờ nên không giải nghĩa rõ được ^_^”)
Chậm rãi nhấc một quân cờ, Phong Húc lẳng lặng nhìn ván cờ, hoàn toàn không chút để ý đến số lượng thị vệ đang dần tăng lên ở bên ngoài. Từng đám lại từng đám bao vây tẩm cung của hắn lại, cũng giống như trên bàn cờ những quân đen đang bao vây những quân cờ trắng.
Thời buổi rối loạn, tối nay nhất định có người sẽ không ngủ được.
Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước đang nhỏ giọt theo tiết tấu, trong màn đê mang theo hơi thở chết chóc, nó phảng phất thành tiếng vang cuối cùng. Phong Húc một thân trường bào màu xanh, lười nhác ngồi trên ghế xem thoại bản, ánh đèn chiếu xuống sườn mặt của hắn, tạo nên bức tranh ấm áp.
“Bây còn vẫn còn chưa đến giờ Dần (3h-5h), tướng quân đến sớm như vậy để làm gì? Nơi này của bản vương cũng không có thức ăn gì để chiêu đãi ngươi” cho đến khi Tần tướng quân đứng trước mặt mình Phong Húc cũng không ngẩng đầu lên nói.
“Nghịch tặc lớn mật, còn không nhanh quỳ xuống?” Tần tướng quân đến truyền khẩu dụ trợn mắt nhìn, lớn tiếng quát.
“Mới vừa rồi Quý đại nhân dẫn người tới lục soát trong phủ đệ của ngươi, kiếm ra được long bào ngọc tỷ, lại còn soát ra chứng cứ chứng minh người thông đồng qua lại với Tây Di! Phong Húc ngươi thật to gan, trước mưu hại Thái Tử, sau bí mật mưu đồ phản nghịch. Ngươi bất trung bất nghĩa như vậy sao xứng đáng làm người của hoàng thất, xứng đáng làm người của Đại Diệp! Thái Tử không đành lòng huyết nhục tương tàn, nay ta liền cầm theo tín vật của tiên đế...”
“Suỵt—”
Phong Húc vẫn cúi đầu, tựa hồ như không nghe thấy những lời Tần tướng quân nói. Sau đó hắn bỗng đưa ngón trỏ đặt lên môi, giống như đêm đó từng làm với Hạ Lưu, nhẹ nhàng ý bảo yên lặng.
Tần tướng quân kinh nghi (kinh ngạc+nghi ngờ) yên lặng nhìn vẻ mặt bình thường kia của Phong Húc. Hắn vẫn cúi đầu tiếp tục lật sang một trang thoại bản, cũng không biết đang xem thấy thứ thú vị gì, nụ cười trên môi càng sâu. Thẳng cho đến khi xem xong trang đó, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Kính xin Tần tướng quân giữ im lặng một chút, bản vương đang đọc sách”
“Ngươi!”
Cảm giác như bản thân đang bị vũ nhục, sau đó nhớ đến những lời Thái Tử đã giao phó, Tần tướng quân liền trực tiếp rút ra bội kiếm, chuẩn bị chém đầu Phong Húc ngay tại chỗ này.
Ánh mắt Phong Húc chớp mắt liền thay đổi, ngay lúc bàn tay đang đặt trên bàn định di chuyển bỗng nghe thấy tiếng hôn lớn của một nữ tử từ ngoài cửa vào: “Mở cửa!”
Cửa bị đẩy ra, một nữ tử chậm rãi xuyên qua vô số thị vệ, tiến về phía hắn.
Búi tóc của Hạ Lưu có chút tán loạn, mồ hôi lấm tấm chảy ra khiến một vài sợi tóc dính bết vào trán, váy cũng có chút hỗn độn, nhìn nàng bây giờ cực kỳ chật vật. Ánh mắt nàng bối rối tìm xung quanh, cho đến khi nhìn thấy Phong Húc vẫn khỏe mạnh ngồi ở chỗ kia, nàng lúc này mới cảm thấy an tâm.
Vóc dáng của nàng không cao, nhưng bàn tay vừa nâng lên thì lập tức xuất hiện một thanh chủy thủ, hàn quang lóe sáng dán chặt vào cổ người phía trước, thật giống như một con rắn nhỏ đang thè lưỡi uy hiếp kẻ thù.
“Thái Tử điện hạ!”
Không sai, người Hạ Lưu đang bắt làm con tin chính là Thái Tử.
Trước tiên nàng bắt Liễu Mộc Lâm ép nàng ta phải phái cung nữ đi mời Thái Tử đến, sau đó dựa vào kinh nghiệm của nhiều năm huấn luyện trực tiếp kề sát chủy thủ lên cổ Phong Yến. Chuyện này nói có vẻ rất dễ dàng, nhưng kỳ thực chỉ cần sai một bước liền lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục.
“Không cần phải uống phí tâm cơ để cứu hắn, trên chủy thủ của ta có độc, dính máu sẽ lập tức phát tán. Nếu không cẩn thận đâm hắn bị thương, cùng lắm thì chúng ta cùng chết”
Hô hấp của Hạ Lưu có chút dồn dập, đôi mắt đen sau thẳm hung hăng trừng mắt nhìn Tần tướng quân, giọng nói lạnh lùng nói: “Nếu ngươi dám làm vương gia bị thương dù chỉ một chút, ta liền dùng tính mạng của Thái Tử để bồi lại!”
Phong Húc cũng bị tình cảnh trước mặt làm kinh ngạc. Hắn vạn lần cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày tiểu cô nương của hắn lại giống như một tử sĩ không quản mạo hiểm đến cứu mình.
“To gan! Ngươi... ngươi!” Tần tướng quân vì tức giận mà không ngừng run rẩy, muốn nói cái gì đó nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào. Thái Tử vẫn đang nằm trong tay của nữ tử kia, nếu có chuyện bất trắc gì xảy ra thì mọi chuyện xem như xong.
“Đem kiếm trong tay ngươi ném xa ra!” Hạ Lưu bình tĩnh ra mệnh lệnh, sau khi nhìn thấy hắn ngoan ngoãn nghe theo liền nhanh chóng tiếp tục ra lệnh: “Tất cả các ngươi đều cách xa vương gia một chút”
Phong Húc lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt sâu thẳm khó dò.
“Tìm một con ngựa thật tốt cùng một trăm lượng vàng và thả vương gia ra khỏi thành, sau đó đợi đến khi trời sáng ta sẽ thả Thái Tử ra”
Hạ Lưu cắn chặt môi nhìn Phong Húc, dáng vẻ như muốn khóc nhưng lại cố gắng ngăn nước mắt chảy xuống, “Vương gia, bảo trọng”
“A Lưu ngốc, ngươi không biết tối nay nếu ngươi ngoan ngoãn đợi đến trời sáng, ngươi liền có thể làm một Hoàng phi hưởng mọi vinh hoa phú quý sao?” Phong Húc khẽ mỉm cười với nàng, đứng dậy đạp kiếm Tần tướng quân mà đến.
“Nếu không có vương gia, A Lưu dù có làm Hoàng Hậu cũng không có ý nghĩa gì cả” sau khi nghe những lời Phong Húc nói, những giọt nước mắt nàng kiềm nén bao lâu đều không thể kiềm chế nữa rơi xuống. Nàng vừa khóc vừa nói với Phong Húc: “Vương gia nhanh chạy đi, chạy khỏi Đại Diệp thì sẽ ổn thôi”
“Nếu ta chạy thoát thì ngươi phải làm sao? Sẽ bị lăng trì, ngũ mã phanh thây thậm chí là lột da” Phong Húc chậm rãi bước đến, đột nhiên hỏi một câu như vậy.
“Chỉ cần vương gia còn sống, ta sẽ không sợ gì cả!” Hạ Lưu không chút do dự trả lời. Phong Húc nghe xong, thế nhưng ở trong tình thế này lại có thể cất tiếng cười to.
“Tiện nhân! Bản cung thế nhưng tin nhầm ngươi!” Phong Yến cắn răng nói: “Không hổ là tiện nhân thanh lâu, trong bản chất chính là phản bội chủ nhân...”
“Bốp!”
Phong Húc vẻ mặt không thay đổi đánh Phong Yến một bạt tai, trong ánh mắt không che giấu sự chán ghét, hắn thản nhiên nói: “Người của ta ngươi cũng dám mắng?”
Phong Yến cười lạnh: “Ngươi nghĩ ngươi có thể yên lành ra khỏi cung này sao? Chỉ cần ngươi vừa bước ra, sẽ có vô số thị vệ đang chờ để lấy đầu của ngươi. Hừ, chỉ cần có thể nhìn thấy ngươi chết trước mặt ta cũng thấy đủ rồi!”
“Bộ dáng này của ngươi thật khó coi” Phong Húc nhíu mi, trong giọng nói chứa đựng ý tứ chán ghét, vân đạm phong khinh nói: “Rất giống với phụ hoàng của ngươi, dáng vẻ khiến người nhìn cảm thấy ghê tởm”
“Ngươi!”
“Chơi với ngươi như vậy là đủ rồi, trời cũng sắp sáng” Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Phong Yến nói từng câu từng chữ rõ ràng: “Tần tướng quân có ý đồ mưu phản bức cung, trong sự việc lần này đầu của Thái Tử bị thương nên trở nên ngây ngốc” Phong Húc vỗ vỗ tay, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt hoảng sợ của Phong Yến, chậm rãi nói với những thị vệ đang ở bên ngoài: “Nhanh chóng đem Thái Tử đi dưỡng bệnh đi”
Hắn từ đầu đến cuối đều nhìn thấu mọi hành động của Thái Tử, tất cả mọi chuyện cùng với dự tính của hắn đều không có điểm sai lệch. Ngay cả việc Thái Tử cấu kết với Thiên Hành ý đồ muốn khống chế binh lực của hắn tại biên quan cũng bị thám tử của hắn tại Thiên Hành tra ra được, càng không cần phải nói đến chuyện nội bộ tranh đấu ở Đại Diệp.
Mượn cơ hội này để thấy rõ ai là người trung thành với mình, hắn nên đa tạ Thái Tử đã tạo cơ hợi tốt như vậy cho hắn mới đúng.
Từ đầu đến cuối, duy nhất một chuyện nằm ngoài tính toán của hắn...
Là nàng.
Phong Húc nhìn Hạ Lưu vẫn đang nắm chặt chủy thủ mờ mịt nhìn hắn, bỗng nhiên mỉm cười với nàng. Nụ cười này đúng thật như gió xuân tháng tư ấm áp quất vào mặt.
“A Lưu, không làm Hoàng Hậu của hắn, vậy làm Hoàng Hậu của ta có được không?”
[Chúc mừng bạn đạt được 9 điểm độ hảo cảm, hiện tại độ hảo cảm là 100]
Nhiệm vụ công lược Nhiếp chính vương, hoàn thành.