[Xuyên Nhanh] Tìm Kiếm Nam Chính

Chương 17: Chương 17: Ngoại truyện 2. Một cái bánh bao dẫn tới huyết án




Editor: Mèo lười

Ngoại truyện Nhiếp chính vương: một cái bánh bao đưa tới huyết án.

Năm đó Tuyên đế có ba người con trai.

Đại hoàng tử được Qúy phi sinh ra khi Tuyên đế vẫn là Thái Tử.

Nhị hoàng tử là do Văn phi sinh ra, hai tuổi liền chết yểu.

Mà tam hoàng tử mới chính là trưởng tử do Hoàng Hậu sinh ra, cho nên khi ra đời liền được lập làm Thái Tử.

Trước lúc mười ba tuổi, Phong Húc chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn làm Hoàng Đế, cho dù vị trí Đế vương của Đại Diệp này nhất định sẽ thuộc về hắn.

Nhắc tới tam hoàng tử, cung nhân đều lén bàn tán nói đứa bé kia tuấn mỹ phi phàm, lại đối xử với người khác rất ôn hòa, tao nhã. Đáng tiếc hắn lại giống thư sinh hơn là một hoàng tử, suốt ngày chỉ thích ngâm thơ đánh đàn, đối với tranh quyền đoạt vị không hề có hứng thú.

Cho đến đêm đó, Hoàng Hậu bởi vì bị người khác phát hiện nàng dùng vu thuật cổ nguyền rủa Tuyên đế, để con của mình nhanh chóng ngồi lên đế vị nên bị biếm thành dân thường, sau đó lại bị ban cho ba thước lụa trắng.

“Mục Qúy phi, con tiện nhân kia! Mẹ con các người nhất định sẽ không được chết tử tế!”

Mục Qúy phi đến đưa lụa trắng, đối mặt với những lời mắng chửi của Hoàng Hậu lại còn có thể cười sung sướng, thản nhiên nói: “Những lời này ngươi nên lưu lại để nói trên đường xuống hoàng tuyền đi. Ngày xưa ta quỳ dưới chân ngươi vô số lần, sau này ta nhất định sẽ khiến cho con trai của ngươi quỳ dưới chân con trai của ta suốt một đời”

“Húc nhi!”

Đêm đó, hắn thông qua khe hở của cánh cửa nhìn bóng hình màu đỏ chói mắt kia bị treo lên xà nhà. Mẫu hậu của hắn chỉ kịp bi thương kêu lên tên hắn liền bị mảnh lụa trắng ba thước kia chôn vùi sinh mệnh.

Bà vú sau lưng gắt gao che miệng của hắn để ngăn không cho hắn phát ra tiếng kêu. Nước mắt hắn như vỡ đê mà không ngừng tuôn trào. Trong khoảnh khắc đó, hắn đối với quyền lực mà trước kia không hề có hứng thú đột nhiên nổi lên dục vọng mãnh liệt. Phụ hoàng vì có quyền lực nên mới có thể tùy ý ban chết cho mẫu hậu hắn. Như vậy nếu hắn có quyền lực, phải chăng hắn có thể thay mẫu hậu đòi lại công đạo?

“Điện hạ, nếu người muốn thay nương nương báo thù, thì nhất định phải học cách ẩn nhẫn!”

Lần học cách nhẫn này, chính là hai mươi mấy năm.

Hoàng Hậu bị ban chết, nhi tử cũng vì vậy mà bị Tuyên đế ghét bỏ. Trong nháy mắt, chuyện Đế vị sẽ thuộc về Tam hoàng tử kia cũng trở thành trò cười cho thiên hạ. Trái ngược với Đại hoàng tử liên tiếp gặp chuyện vui, một tháng sau liền đón nhận đứa con trai đầu chào đời, Tuyên Đế vui mừng ôm tôn tử trong tiệc đầy tháng phong Đại hoàng tử trở thành Thái tử. Cũng trong năm đó, Tuyên Đế băng hà, Thái tử thuận lợi đăng cơ.

Đại hoàng huynh của Phong Húc, chính là phụ thân của Phong Yến.

Phong Húc vẫn giống như trước kia mỉm cười ôn hòa, cũng giống lúc trước khi mười ba tuổi chơi cờ chơi thuyền, cũng giống như những quan viên khác cung kính quỳ gối dập đầu với bị tân đế kia.

~~~o0o~~~

“Tam vương gia, bệnh này của trẫm ngày càng nghiêm trọng, sau này... giang sơn Đại Diệp cùng Thái Tử, tất cả đều nhờ đệ”

Chiêu mộ nhân tài khắp nơi rồi sắp xếp vào từng chỗ trong triều đình.

Tự mình lãnh binh chiến đấu bảo vệ biên quan, thu tâm chúng tướng sĩ.

Thu dưỡng, huấn luyện cô nhi, thông qua mọi con đường xếp đặt vào bên cạnh những nhân vật quan trọng để làm nội gián.

Những chuyện năm đó hắn từng khinh thường, bây giờ tiến hành lại giống như đánh thức tiềm năng vốn có, rất thuận buồm xuôi gió. Hắn nghĩ có lẽ cả đời này cứ như vậy mà trôi qua... Mỉm cười dối trá, dùng các loại thủ đoạn để ngụy trang cho bản thân, từng chút từng chút đem con người thật che dấu đi.

Mãi cho khi tiểu khất cái (ăn mày) kia vì đói quá mà ngã phía trước xe ngựa của hắn.

“Ngươi tên là gì?”

“Tên ta là Hạ Lưu” đứa bé kia mở to đôi mắt đen, long lanh nhìn hắn.

“Đông Kiệt Hạ Lưu, trái lại là cái tên rất hay” hắn khẽ cười cúi đầu hỏi tiểu khất cái cả người bẩn thỉu: “Ngươi có muốn đi theo ta không?”

“Đi theo ngươi, sẽ có màn thầu ăn no bụng sao?”

“Muốn bao nhiêu màn thầu cũng đều có thể, bánh bao cũng được”

Hắn chẳng qua chỉ cười nói một câu như vậy, cũng không đoán được rằng, chỉ vì một cái bánh bao mà sinh mệnh của mình lại mãi mãi dây dưa không dứt với nàng, cuối cùng lại không thể thiếu nàng, không có cách nào thoát ra.

“A Lưu, đến Di Hồng Viện học một vài thứ”

“Học cái gì? Hiện tại A Lưu cái gì cũng đều biết rồi nha”

“Học cách câu dẫn nam nhân”

“Vương gia cũng là nam nhân, sau khi học xong, A Lưu có thể tới câu dẫn người sao?”

“A Lưu ngốc, người duy nhất ngươi không thể câu dẫn... chính là ta”

Rồi sau đó, nàng cùng hắn tựa hồ mất đi sự dịu dàng trước kia. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng đang yêu kiều cười quyến rũ với đám quan khách ở trong Di Hồng viện, cây hoa cúc dại nho nhỏ kia đã trưởng thành một đóa mẫu đơn rực rỡ. Cứ như vậy qua nhiều năm, hắn thì làm Nhiếp chính vương cao cao tại thượng, âm thầm tiến hành kế hoạch. Mà nàng thì ở trong thanh lâu bán rẻ tiếng cười, cười cho đến khi Thái tử nghe danh tìm đến.

Sau khi nàng nhập cung, cũng làm ra bộ dáng như không biết hắn. Mãi cứ như vậy cho đến ngày ấy, khi nàng nhìn thấy Liễu Mộc Lâm cùng hắn ngồi một chỗ, tất cả đều thay đổi.

“A Lưu chỉ là ghen tỵ, ghen tỵ Thái Tử phi có thể cùng ngài...”

Nàng quỳ trên mặt đất, vẻ mặt ủy khuất không nói hết lời.

Sau khi nhập cung, nếu nàng cũng thích Thái Tử thì hắn nên làm cái gì bây giờ? Hắn nghĩ đến vấn đề này, nhiều năm đau khổ đã khiến hắn không thể tin vào bất luận người nào, vì thế hắn liền cho nàng một ly rượu độc. Hắn nghĩ, nàng là một đưa nhỏ thông minh, chắc chắn biết trong rượu có độc. Huống chi nàng đã rất nhiều lần xem bộ dáng ban rượu độc cho người khác của hắn.

Nhưng nàng lại không chút do dự liền uống hết.

Rồi sau đó...

Một lần lại một lần, hành động và lời nói đôi lúc lơ đãng nàng làm ra, còn có ánh mắt không chút che giấu tình yêu say đắm và sự ỷ lại ấy. Vì hắn, cái gì nàng cũng không để ý, làm rất nhiều chuyện khiến hắn không thể lý giải được.

“Bởi vì A Lưu muốn vì người hỏi một chút, xem những thứ tốt đẹp mà vương gia đã làm với nàng có đáng giá hay không”

“A Lưu ghen tỵ, vương gia cùng nàng ta trong đình hồ vui vẻ nói chuyện, người còn từng vẽ tranh vì nàng ta, còn có ngày ấy đột nhiên mưa to, người vì sợ nàng ta ướt mà đưa ô, A Lưu... đều biết”

Địch ý với Liễu Mộc Lâm, không phải bởi vì nàng ta là Thái Tử phi, mà là vì Liễu Mộc Lâm tiếp xúc nhiều lần với hắn. Tiểu cô nương được hắn đích thân huấn luyện, số hai mươi lăm thông minh lợi hại như vậy, nhưng vẫn luôn ngu ngốc cố chấp với hắn mới chịu.

“A Lưu mong muốn...”

“Là vương gia”

Lời thổ lộ bất ngờ này khiến hắn không kịp phòng bị, giống như một cục đá rơi xuống hồ nước yên tĩnh. Kể từ đó, hắn không có biện pháp nào để lừa gạt bản thân được nữa. Vì sao lại đút giải dược cho nàng, vì sao lại cố ý cho nàng cơ hội lựa chọn?

Đến cuối cùng nàng sẽ chọn gì? Là Hoàng phi hưởng vinh hoa phú quý suốt nửa đời sau, hay là hắn- một vị vương gia sắp mất hết tất cả? Sự so sánh quá rõ ràng. Trong nháy mắt đó, ngay cả bản thân hắn cũng không có dũng khí đối mặt với câu trả lời. Nắm khối ngọc bội trong tay, hắn không tính sẽ trả lại cho nàng, cứ cho hắn một lần được mặt dày làm kẻ trộm đi. Nếu là nàng cũng bỏ rơi hắn, thì khối ngọc kia... hãy để nó làm vật tưởng niệm đi.

Vẫn chờ đợi như vậy, thẳng cho đến khi nàng giống như con thú nhỏ kèm chặt Thái Tử với bộ dáng chật vật đi đến trước mặt hắn.

“A Lưu ngốc, ngươi không biết nếu tối nay ngươi ngoan ngoãn đợi đến khi trời sáng, liền có thể làm một Hoàng phi cả cuộc đời sống trong vinh hoa phú quý sao?” phải ngu ngốc đến nhường nào mới dám làm ra hành động dù biết trước sẽ mất mạng này đây?

“Không có vương gia, A Lưu dù có làm Hoàng Hậu cũng không có ý nghĩa gì!”

Phong Húc nhìn những đoạn ký ức ngắn lướt nhanh trong đầu, trong tầm mắt đều là bóng dáng của nàng. Bộ dáng nàng khẽ mỉm cười, bộ dáng mờ mịt khi bị hắn hôn, bộ dáng nàng sắc mặt tái nhợt ngã vào lòng hắn... Cuối cùng, hình ảnh dừng lại tại góc nào đó.

Nàng khóc, ôm đầu gối ngổi xổm trong một góc nhỏ trong Di Hồng viện che miệng khóc. Bên tai là tiếng cười đùa của nữ tử cùng giọng nói trêu đùa của hoan khách thỉnh thoảng truyền đến. Ánh nến chập chờn lay động tỏa sáng khắp nơi, tiếng khóc của nàng cũng bị che mất bởi sự náo nhiệt trong tòa lâu này. Phong Húc đứng xa xa nhìn nàng, muốn bước thật nhanh tới đó để xoa đầu an ủi nàng, nhưng không ngờ tất cả đều biến mất.

Đột nhiên bừng tỉnh, Phong Húc mở mắt ra, nữ tử trong ngực vẫn an nhiên nằm trên khuỷu tay của hắn. Một tay nàng vòng bên hông của hắn, thoạt nhìn tựa như một đứa nhỏ. Trong lòng ấm áp, hắn nhẹ nhàng mà xoa xoa tóc của nàng.

“Bệ hạ?” Hạ Lưu mở hai mắt mông lung nhìn hắn, ở trong ngực hắn cọ cọ sau đó lại tính ngủ tiếp.

“A Lưu...” hắn xoay người đè lên nàng sau đó hôn lên môi nàng...

(Mèo lười: khụ khụ...tự nhiên có cảm giác tụt hứng...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.