Xuyên Nhanh: Tôi Là Đại Boss

Chương 82: Chương 82




EDIT: morticia.

Mấy người Hoàng Hạo trở mình chui ra khỏi lều, sau đó thấy nữ sinh xinh đẹp sát vách cười nói gì đó, người thất thố vừa rồi là Triệu Miên Miên, cô ấy gọi Tô Tô, vậy người thức tỉnh chắc là Lâm Tô. Lúc mấy người Hoàng Hạo lần đầu gặp hai người này, đã hỏi tên đầy đủ, nam sinh mà, luôn thích mỹ nữ.

Bị mấy người kia vây quanh, Lâm Tô giải thích dị năng của mình: “... Vừa nãy tớ thấy lạnh quá, nghĩ có cái áo bông thì tốt quá, sau đó trong tay tớ đột nhiên xuất hiện thẻ bài này.”

Ánh mắt mọi người bị thẻ bài trong tay cô hấp dẫn.

Mặt sau màu đen có hoa văn rườm rà, bọn họ cách khá xa, không thấy rõ, chỉ thấy có vẻ hoa văn kia rất thần bí, mà mặt chính diện, màu trắng, bên trên là hình áo bông. Quần áo không có gì đặc biệt, màu đen là loại đồ phổ thông, bên cạnh hình như còn có một hàng chữ nhỏ, Hoàng Hạo không thấy rõ, nhưng Triệu Miên Miên gần đó đã nói ra.

“Nữ hoàng áo bông (phổ thông). Công năng: Chống lạnh, không kèm thuộc tính. Ủa, cái *10 là sao?”

“Tớ nghĩ là 10 cái.” Lâm Tô giải thích nói, cô vừa nói, vừa biến hóa thẻ bài này.

Biến hóa có cảm giác rất đặc biệt, Lâm Tô không hình dung ra được là cảm giác gì, giống như chỉ cần mình nghĩ đến, nó liền xuất hiện.

Thẻ bài trong tay cô biến thành đốm sáng, tiêu tan trong không khí, cùng lúc đó, trên tay cô có thêm 10 cái áo bông như trên thẻ bài.

Đám người ngạc nhiên nhìn một màn này, người gần đó còn nhịn không được lấy tay sờ thử, cảm giác chân thật nói cho họ biết, những thứ trước mắt không phải ảo thuật, mà là thật.

Trong tận thế có người thức tỉnh siêu năng lực nói lên điều gì? Là hi vọng, là ánh sáng, là trời không tuyệt đường người. Dù bây giờ chỉ có một người thức tỉnh dị năng, nhưng chưa chắc những người khác không có cơ hội, nếu mình cũng thức tỉnh siêu năng lực, vậy...

Đám người ánh mắt nóng bỏng nhìn Lâm Tô, nhao nhao hỏi thăm:

“Lúc cô thức tỉnh có cảm giác gì đặc biệt không? Giống như đau đớn hay có dòng nhiệt nóng từ đan điền xông ra?”

“Không có, như bình thường thôi.”

“Vậy cô có cảm xúc gì không? Trong tiểu thuyết nói sống chết trước mắt mới dễ thức tỉnh ấy?”

“Hình như không, chỉ thấy lạnh, sau đó muốn một cái áo bông, liền xuất hiện cái này.” Lâm Tô hơi ngượng ngùng nói, “Tôi không biết đây có tính là siêu năng lực không, từ thẻ bài biến ra áo bông.”

“Tính, tất nhiên tính, chúng ta không cần đánh zombie, gì mà Lôi dị năng Kim dị năng, còn không bằng một cái áo bông!”

“Uầy, cô có bán áo khoác bông không? Mười cái cô mặc không hết, bán cho tôi hai cái được không? Nhà tôi có hai đứa nhỏ, tôi sợ hai đứa bị lạnh cóng.”

Trong đống âm thanh lĩnh giáo siêu năng lực, có một giọng nói đột nhiên chen vào. Giọng nói này nhắc nhở mọi người, đúng rồi, siêu năng lực không thể thức tỉnh ngay được, nhưng áo bông nhất định phải có!

Mọi người được nhắc nhở bắt đầu mua áo bông của Lâm Tô.

“Cho nhà tôi một cái đi, con tôi mới ba tuổi, lạnh đến mức đông cả mặt.”

“Nhà ai mà không có trẻ con? Tôi cũng cần, tôi bỏ tiền ra mua!”

“Thôi đi, tận thế đến rồi còn dùng được gì nữa? Tôi lấy vàng ra mua!”

“Nói như thể vàng cần thiết lắm ấy, ăn được hay giữ ấm được? Mang vừa nặng, vừa không đáng giá. Tôi lấy nước đổi, nước thiết yếu hơn chứ?”

Lần này có mấy người do dự, thức ăn nước uống cực kỳ quan trọng, vào thời khắc đặc thù như này, không ai thấy mình mang dư, chỉ thấy không đủ, lấy thức ăn nước uống đổi một cái áo bông hình như không có lời.

Lâm Tô vội vàng khoát tay nói, “Không cần không cần, bây giờ mọi người cũng khó khăn, lấy nước của mọi người khác gì lấy mạng? Mấy cái áo bông này tôi có dư, dùng không hết, chia cho mọi người coi như đồng cam cộng khổ. Bây giờ, chúng ta cần mọi người sống sót, giúp đỡ nhau là chuyện nên làm...”

Đầu tiên Lâm Tô rót cho mọi người một bát canh gà, khiến mọi người ào ào cảm động, đến lúc này, còn có cô gái thiện lương như vậy, không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, còn định lấy áo bông thừa đi tặng mọi người, đúng là người tốt.

Sau đó Lâm Tô đảo tay lái, “Nhưng áo bông của tôi cũng có hạn, cho người này mà không cho người kia cũng không thoải mái. Hay như vầy đi, tôi theo đề nghị của chị gái này, lấy tiền mua đi, ừm... 100 tệ một cái, có trẻ con ưu tiên mua trước.”

Lời này vừa ra, mọi người không hề không vui, ngược lại mừng rỡ, bây giờ tiền không thể dùng, bình thường 100 tệ cũng không mua được một cái áo bông, huống chi lúc này? Cô gái thu 100 tệ một cái chắc có ý tứ, người ta nguyện ý bán thì cứ lén vui đi. Huống chi bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm (*), lấy không của người ta như tự nhiên nhận ơn, lấy tiền mua thì khác, thanh toán tiền xong, mọi người có lợi.

(*) Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: ăn của người ta thì nói năng với người ta mềm mỏng hơn (hatdao3quatao.wordpress)

Đương nhiên, vẫn phải nhớ kỹ ơn đưa than ngày tuyết, nhưng so với lấy không còn thoải mái hơn chút.

Bốn người Lâm Tô có áo bông rồi, nên bán hết 10 cái luôn, đa số là người gần đây mua, lúc người khu khác nghe tin chạy đến đã bán sạch.

Vả lại, cho dù chạy đến cũng không chen lên được, Lâm Tô bị người bao vây ba tầng trong ba tầng ngoài chật như nêm cối.

Mười cái áo bông với hơn hai ngàn người mà nói, như hạt cát trong sa mạc, Lâm Tô thấy mấy người không có áo bông bắt đầu run lẩy bẩy, lại tưởng tượng.

Tưởng tượng là trạng thái chế thẻ, thẻ sư đã thức tỉnh năng lực chế thẻ, có thể tưởng tượng để chế thẻ tiếp theo, nhất là đối với người đã chế thẻ thành công, dễ dàng hơn chút.

Lâm Tô kéo lều vải lên, tưởng tượng chế ra 9 thẻ áo bông, tinh thần lực đã dùng hết. Cô mới thức tỉnh, tinh thần lực có hạn, chế ra mười cái đã tốt lắm rồi. Trong nguyên tác ghi, đa phần ngày đầu tiên sau thức tỉnh, đều chỉ chế tác ra một cái lúc thức tỉnh. Kiểu như Lâm Tô, mới đầu đã chế ra mười cái là không thể xảy ra. Khả năng là nhờ cô xuyên không mấy thế giới, tinh thần lực tương đối mạnh.

Trên mỗi tấm thẻ áo bông đều khi *10, cho dù thêm 90 cái áo, đối với hai ngàn người mà nói vẫn chưa đủ dùng.

Nên cô lấy 1000 tệ vừa nãy vào hệ thống đào bảo, chọn kiểu dáng, mua. Mua rất rẻ, mấy chục tệ 1 cái. Xen lẫn thẻ bài mới chế ra, bán cho người khác.

Một nhà ba người Triệu Miên Miên bên ngoài bán giúp cô, cô thu tiền lại vào đào vảo mua, lều vải che kín mít, làm bộ mình biến hóa thẻ bài. Tổng cộng bán ra 400 cái, không thể nhiều hơn. 400 thật ra miễn cưỡng đủ, đảm bảo người già trẻ nhỏ có cái mang, thanh niên thì dùng ga giường, quần áo mùa hè đối phó, ít ra núp trong lều vải, bớt lạnh chút.

400 cái áo thật ra đã dâng lên nguy hiểm cho Lâm Tô, sau này người thức tỉnh nhiều, liền phát hiện năng lực cô thể hiện hôm nay biến thái bao nhiêu.

Biến thái thì biến thái đi, dù sao sau này không thiếu lúc cô biến thái, coi như để bọn họ chuẩn bị trước. . truyện ngôn tình

Mấy người Lâm Tô cuối cùng cũng bán hết, mọi người tản ra, tiểu đội trưởng Tây Bắc và phó đội trưởng đứng trước mặt cô.

Đội trưởng Khương Phàm cười nhiệt tình, “Lâm tiểu thư đúng là cho đội trưởng tiểu đội Tây Bắc mặt mũi, chỉ có một mình ngài thức tỉnh năng lực sớm. Nói đến chuyện này, Lâm tiểu thư đúng là thiên tuyển chi tử. Bây giờ điều kiện không cho phép, nếu không nhất định phải mở tiệc chúc mừng Lâm tiểu thư mới được.”

Lâm Tô hao hết tinh thần lực, rất mệt mỏi, không kiên nhẫn nói lời sắc bén với mấy người này, “Xin lỗi, đội trưởng Khương, tôi hôm nay thật sự rất mệt, có chuyện gì mai nói sau đi.”

Khương Phàm mặt mũi đầy áy náy, “Là chúng tôi có lỗi, không cân nhắc đến Lâm tiểu thư khó chịu, lỗ mãng quấy rầy.”

Sau khi mấy người kia rời đi, ba Triệu cố ý nhắc nhở Lâm Tô một tiếng, “Bác thấy mấy người này có mục đích riêng, cháu nói chuyện với bọn họ cẩn thận chút, cháu là người đầu tiên thức tỉnh năng lực, sau này còn có ai thức tỉnh nữa hay không không biết, nếu có, vậy tốt, chắc chắn bọn họ sẽ lôi kéo cháu. Nếu không có, khả năng cháu sẽ gặp nguy...”

Lâm Tô hiểu rõ ý ông, mọi người thức tỉnh dị năng, cô không lạc loài. Nếu chỉ có một mình cô thức tỉnh, vậy cô là dị loại, không ai hi vọng đồng loại mình có dị loại. Bây giờ mọi người nhận cô ân huệ, không bài xích, nhưng qua một đoạn thời gian, không thể đảm bảo không có ai coi cô là quái vật. Đối với những người mê quyền, càng không thể để người có năng lực phi phàm bên cạnh mình, nếu không thể để họ sử dụng, vậy chỉ có thể hủy đi.

Lâm Tô sao không biết vấn đề này, nhưng cô biết, không bao lâu nữa, chắc chắn có nhiều người thức tỉnh hơn. Cho nên cô không cần lo lắng.

Cùng lúc đó, Hạ Thanh Trúc cũng nhận được một nhiệm vụ, để cô ta đưa áo bông chăn bông cho những người sống sót ở khu tụ tập gần đây.

Khu gần đây nhất tất nhiên là trạm xe, lúc tận thế, có không ít người chọn tị nạn ở tàu điện ngầm. Ngoại trừ tầng hầm, đa phần mọi người chọn tránh nạn ở nơi công cộng như tàu điện ngầm, siêu thị, cửa hàng dưới lòng đất, bãi đậu xe.

Trạm xe lửa gần Hạ Thanh Trúc không nhiều người, nhưng cũng xấp xỉ 1 ngàn người, kêu cô ta cho nhiều người chăn bông áo bông như thế, hệ thống cũng không cung cấp vật tư, sao cô ta tình nguyện làm?

Quan trọng hơn nữa là, căn cứ Hạ gia với trạm xe lửa còn chưa thông nhau, ý là cô ta phải đào một đường hầm đến đó trước, còn đưa đồ cho bọn họ, làm sao để băm nhuyễn hệ thống nhỉ!

EDIT: morticia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.