EDIT: morticia.
【Nhắc nhở hữu nghị, ký chủ có thể đổi thẻ bài máy xúc trong hệ thống. Máy xúc do hệ thống tự điều khiển, giáo sư Lam Tường tự mình giảng giải, bao dạy bao học, học không được miễn học phí. Chỉ cần 288, cô còn chần chừ gì nữa?】
Hạ Thanh Trúc mặt không đổi nhìn căn phòng, mấy trưởng bối Hạ gia còn đang ở đại sảnh thảo luận, lúc Hạ Thanh Trúc đi ngang qua, người nhà hỏi cô, “Thanh Trúc, con đi đâu vậy?”
“Hả? Đào hang.”
Người Hạ gia: “???”
“Con thức tỉnh năng lực, định ra ngoài thử thử.”
Ba Hạ kinh hỉ, “Bảo Bảo, con thức tỉnh dị năng?”
Hạ Thanh Trúc gật đầu, móc ra một tấm thẻ, ba Hạ thị lực tốt, thấy rõ thẻ bài, mặt sau có hoa văn thần bí màu đen, mặt trước có hình nền trắng, hình là...
Ủa? Máy xúc?
Ba Hạ nghĩ nửa ngày, nhả ra một câu tán thưởng: “Con gái ba đúng là không bình thường, thức tỉnh dị năng độc đáo như thế.”
Hạ Thanh Trúc lảo đảo mém té sml, đi thẳng không quay đầu lại, xém chút bóp nát thẻ bài.
Người nhà Hạ gia tò mò đi theo, xem thử đây là siêu năng lực độc đáo gì.
Hạ Thanh Trúc là thẻ sư giả, thẻ bài máy xúc là đổi 288 điểm thiện lương trong hệ thống, lúc sử dụng chỉ cần suy nghĩ là xong.
Thẻ bài biến thành đốm sáng tiêu tán trong không khí, sau đó một cái máy xúc to lớn đột nhiên xuất hiện trong đường hầm.
Người Hạ gia bị chấn kinh, Hạ Thanh Trúc không thấy kinh ngạc nữa rồi, bình tĩnh chui vào khoang điều khiển, chuẩn bị bắt đầu đào hang. Hệ thống không lừa cô, tự học cách điều khiển là thật. Cô chưa từng tiếp xúc với máy xúc, nhưng vừa bước vào đã cảm giác rất quen thuộc, nên dùng như thế nào, trong đầu biết rõ.
Anh cả kịp phản ứng, vội vàng gọi cô xuống, “Thanh Trúc, em đi xuống đi, con gái không thích hợp làm chuyện này, em muốn đào đi đâu, nói với anh là được.”
Hạ Thanh Trúc ấm áp trong lòng, thuận theo đi xuống, chỉ về hướng tàu điện ngầm, “Đào hướng này, thông với trạm tàu.”
“Đào thông làm gì? Thanh Trúc định đi tìm người?”
“Không, là giúp đỡ.” Hạ Thanh Trúc mặt không đổi nói, “Hạ nhiệt độ, người sống sót ở đó chắc chắn không chuẩn bị đủ, không mang quần áo giữ ấm.”
Đây cũng là lỗi của cô, không nhắc đến vấn đề này.
Trong đầu cô đột nhiên lóe lên ý nghĩ này, tự nhiên cô thấy sợ hãi, mé cô thật sự bị hệ thống tẩy não thành Thánh Mẫu đấy à? Lỗi mẹ gì, cô nhắc nhở bọn họ tận thế đến đã không tệ rồi, quên một hai cái thì có sao? Cô vốn không có trách nhiệm, thế mà cảm thấy đây là lỗi của mình, kinh khủng vãi!
Người Hạ gia nhao nhao tán dương:
“Thanh Trúc nhà mình thiện lương thật, lúc này còn biết suy nghĩ vì người khác, đúng là đứa nhỏ ngoan.”
Không, cô không phải, cô là bị ép.
Căn cứ Hạ gia cách ga tàu không xa, anh cả đào hơn mười mét đã thông.
Người đối diện sớm đã nghe được động tĩnh, đứng xa xa xem, thấy máy xúc còn tưởng quân cứu viện đến.
“Chúng tôi không phải đội cứu viện, nhà tôi ở gần đây, em gái tôi sợ mọi người lạnh nên thông đường đến giúp đỡ mọi người.” Anh cả Hạ gia giải thích đơn giản.
Đám người thấy không phải tới cứu mình, rất thất vọng, nhưng nghe người ta đặc biệt đào đường đến giúp đỡ vẫn kích động, dù sao bây giờ thật sự rất lạnh. Lúc mọi người đi tị nạn không ai nghĩ đến đồ giữ ấm, giờ đột nhiên hạ nhiệt độ khiến mọi người không kịp trở tay.
Hạ gia chuẩn bị rất nhiều, phát cho mỗi người một cái cũng dư dả, Hạ Thanh Trúc muốn đổi thẻ chăn bông trong hệ thống cần 3 điểm thiện lương, 1 thẻ áo bông cần 2 điểm thiện lương, mà số lượng vật phẩm trên mỗi thẻ bài, đều là cấp cao nhất 10 cái. Nhìn như rất có lời, nhưng Hạ Thanh Trúc không muốn lãng phí điểm thiện lương lên mấy vật phẩm rác rưởi này, Hạ gia có thể cung cấp thì cô không đổi điểm thiện lương.
Lúc Hạ Thanh Trúc đi phát chăn bông, còn gặp một khuôn mặt quen thuộc, cô nghĩ nửa ngày mới nhớ đây là Lệ Thanh Phong chuyên quy hoạch công trình kiến trúc.
Người này là nhân tài, dù không thức tỉnh dị năng, nhưng năng lực của anh không thua kém gì dị năng giả, rất quan trọng.
Nhân loại dời xuống lòng đất, công việc quy hoạch kiến trúc dưới lòng đất là vấn đề quan trọng. Tùy tiện đào là ở được? Nói xây là xây? Chỉ cần thừa trọng lực, gặp bùn nhão, lún đều là vấn đề phải chú ý. Cứ xây loạn lên, vậy chỉ có chờ bị chôn sống.
Vị Lệ Thanh Phong này ban đầu là chuyên gia kiến trúc, sau tận thế phát huy sở trường, nhậm chức tổng công trình sư, tất cả dự án thi công, thông đạo đều phải qua tay anh và đội tính toán đo đạc liên tục. Cho nên vị nhân tài này rất đáng lôi kéo.
Ban đầu Hạ Thanh Trúc nghĩ đã biết trước thì kéo người về trận doanh thật sớm, nhưng đối phương vừa mở miệng, cô liền hết hứng lôi kéo.
“Cô là Hạ Thanh Trúc? Đúng, tôi từng gặp cô, cô là bạn của Lâm Tô, cô ở đây, vậy Lâm Tô cũng ở đây phải không?” Trên mặt anh không che dấu nổi vui vẻ, thậm chí còn nhìn trái nhìn phải, bắt đầu tìm kiếm Lâm Tô.
Sao cô quên được, người này yêu thích Lâm Tô, là simp of Lâm Tô!
Daume! Sao cô không gặp được nam nhân tốt toàn tâm toàn ý với mình nhỉ?
【Ký chủ, cô phải làm Thánh Mẫu, đã dính tới chữ Thánh thì không còn là người bình thường nữa. Theo cách nói của cô thì được gọi là tiên nữ, mà tiên nữ thì không thể nói chuyện yêu đương với phàm nhân!】
Hạ Thanh Trúc: “...”
“Ai nói ta muốn yêu đương? Đàn ông ai cũng dơ bẩn như nhau, ta không muốn buồn nôn chính mình, ta chỉ là ——” Hạ Thanh Trúc nhếch miệng cười quỷ dị, “Định câu dẫn đám đàn ông của Lâm Tô thôi!” Bị Lâm Tô áp chế khắp nơi, cô muốn cản trở Lâm Tô.
【Cảnh cáo! Cảnh cáo! Nội tâm damdang của ký chủ là ác ý, điểm thiện lương –1, điểm thiện lương –2...】
Trước mặt Hạ Thanh Trúc lại một mảnh màu đỏ, tức giận nghiến răng, cô còn chưa hành động, đến cả suy nghĩ còn không được!
Tức gần chết, Lệ Thanh Phong còn không có mắt cứ hỏi cô Lâm Tô ở đâu, Hạ Thanh Trúc ác thanh ác khí trả lời một câu, “Không biết!”
【Thánh Mẫu không được hung dữ như thế, cũng không được nói dối, ký chủ phải mỉm cười hở 8 cái răng trả lời anh ta, nếu không hệ thống trừ điểm thiện lương của cô.】
Sau đó, Lệ Thanh Phong thấy, người trước mắt vẻ mặt dữ tợn nhăn nhó, nhe răng toét miệng cười với anh: “Không có gì, tôi nhớ lộn, Lâm Tô đang ở hầm trú ẩn, cô ấy rất tốt, anh không cần lo lắng.”
Lệ Thanh Phong: “...”
EDIT: morticia.