Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 170: Chương 170: Ẩn lâu lâu chủ (phần 2)




Cẩm Vinh gần đây nghe được một tin đồn thú vị trên giang hồ, con trai trưởng Thiết Kiếm Trang - Thẩm Nhược Diệp bị vị hôn thê Tiếu Mị tra tấn hai ba ngày, chờ đến khi người của kiếm trang tới đón hắn khi, hắn láo nháo đòi muốn cùng Tiếu Mị giải trừ hôn ước.

Cuối cùng vẫn là Thiết Kiếm Trang bồi lễ, mà Tiếu Mị thì bị truyền ra thanh danh bà chằn đanh đá.

Nghe tin đồn trên giang hồ cũng coi như là thú vui giải trí đi, Cẩm Vinh đem bản vẽ đặt ở trên bàn, cẩn thận nghiên cứu kế hoạch sửa chữa Hoan Nhan Lâu, bản vẽ này cũng là vật thu hoạch được từ chuyến đi, do một họa sĩ nổi danh vẽ ra.

Đây cũng không phải lần đầu tiên Hoan Nhan Lâu sửa sang mở rộng diện tích.

Lấy tính tình Cẩm Vinh, nếu tính toán ở lại Hoan Nhan Lâu, cần phải tu sửa Hoan Nhan Lâu đến hợp ý thì thôi, đương nhiên nếu nhìn từ phương diện đầu tư, thì mở rộng thêm vườn cũng với đài phun nước ở Hoan Nhan Lâu, nơi này sẽ chính thức trở thành dự án không hoàn lại, hoàn toàn là cái hố đốt tiền.

tiền kiếm được ở đây đều dùng để chăm lo cho các cô nương. đừng nói là chu cấp cho thiện đường cùng các cô nhi mà Minh Ngọc nhiệt tâm giúp đỡ, đều là lấy tiền ngoài mà ù vào.

mặc dù tới Hoan Nhan Lâu đều là quan to hiển quý, nhân vật có uy tín danh dự trên giang hồ, nhưng Cẩm Vinh chưa bao giờ nghĩ tới việc lợi dụng để Hoan Nhan Lâu tìm hiểu tin tức.

Đây cũng là vì sao, người đã tới một hai lần, đều sẽ nhịn không được buông cảnh giác với Hoan Nhan Lâu, nơi này nữ tử chỉ bán nghệ, những chuyện khác chẳng có liên quan gì đến các nàng.

Các cao thủ được phân đến đây cũng chỉ có nhiệm vụ thủ vệ Hoan Nhan Lâu, bảo hộ các cô nương mà thôi.

Loại phong thái tựa hồ “ đơn thuần “ đến cực điểm này làm người đoán không ra tâm tư người sau lưng.

Chẳng ai biết, Hoan Nhan Lâu tồn tại chỉ vì Cẩm Vinh muốn thỏa mãn tâm nguyện của Minh Ngọc.

Mà Cẩm Vinh, dù có ghét bỏ Hoan Nhan Lâu là cái hố hút tiền, lại nhiều lần sửa chữa, có lẽ cô cũng đã phần nào chấp nhận nơi này làm một nơi nghỉ chân.

Còn tiền thì may mắn cái thế lực kia rất giàu có, Cẩm Vinh quyết định chờ đến khi không có tiền, lại đi thăm thế lực kia một chút, dù sao, đen ăn đen, ai nắm tay to nấy nắm quyền.

“Cho nên, vẫn là xây thêm một cái hầm băng đi, mùa hè càng mát mẻ chút.” Cẩm Vinh nghĩ nghĩ, lại hơi hơi sửa lại bản vẽ.

_____

“Tiêu nhạc sư.” Bỗng nhiên cửa phòng vang lên tiếng gõ, là tiếng của Văn Liễu.

Cẩm Vinh đẩy cửa ra, nhìn Văn Liễu, nói, “Chuyện gì?”

Văn Liễu sắc mặt có chút do dự, “Có khách nhân điểm chỉ Minh Ngọc Vô Hạ, hơn nữa yêu cầu...... Minh Ngọc phu nhân thổi khúc này.”

Ai không biết Minh Ngọc phu nhân năm đó là hoa khôi Hoan Nhan Lâu, am hiểu thổi tiêu, mà khúc ca làm bà thành danh năm đó lại chính là Minh Ngọc Vô Hạ.

Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, “Chà, lấy quy củ trong lâu mà nói, đó là hành vi vô lễ?”

Biết tính tình Văn Liễu xưa nay trầm ổn, Cẩm Vinh mới có thể cảm thấy sự tình chỉ sợ không đơn giản.

“Người nọ không vô lễ, nhưng sau khi chúng ta nói quy củ cho hắn, hắn liền lấy ra một khối ngọc bội để chúng ta giao cho Minh Ngọc phu nhân,...... Minh Ngọc phu nhân nhìn thấy ngọc bội, liền đồng ý thổi khúc nhạc kia.” Văn Liễu giải thích.

Cẩm Vinh trong lòng đã ẩn ẩn có phán đoán, “Mang ta đi đến chỗ bọn họ.”

_____

Người khách bí ẩn kia trực tiếp chọn vị trí tốt nhất Hoan Nhan Lâu – Đa Tình các, hơn nữa một thân sát khí, hơi tới gần liền cảm thấy trong lòng sợ hãi.

Đi vào đa tình các, Cẩm Vinh không nghe được tiếng đàn bên trong, chỉ thấy một thanh niên mặc cẩm y đang đứng cùng Mạn Ca cô nương, nhìn qua có vẻ rất hòa thuận.

“Tiêu nhạc sư.” Mạn ca cùng Tương Thủy nhìn thấy Cẩm Vinh, lập tức dừng nói chuyện cùng vị Sở công tử kia.

Sở Vân Thâm hơi hơi tò mò, tên nhạc sư này ngoài đẹp mã hơn hắn một chút, cũng chẳng có chỗ nào đặc biệt.

Cẩm Vinh không để ý đến hắn, trực tiếp hỏi, “Bọn họ đi vào bao lâu rồi?”

Mạn ca vừa định trả lời, lại bị Sở Vân Thâm đánh gãy, hắn chắp tay nói, “Gia phụ cùng cố nhân ôn lại chuyện cũ, mong vị nhạc sư này không quấy rầy.”

“Phụ thân nhà ngươi là ai?” Cẩm Vinh cũng chưa cho hắn mặt mũi, nhướng mày cười nói.

Cảm thấy phụ thân bị mạo phạm, Sở Vân Thâm có chút bất mãn, nhưng cũng không tỏ thái độ, mà là trịnh trọng nói, “Gia phụ Ninh Viễn Hầu, Trấn Nam đại tướng quân.”

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy, Cẩm Vinh ở trong đầu dạo qua một vòn, cái tên này, nếu đúng người, cũng chẳng kỳ quái vì sao mà Minh Ngọc tự mình thổi một khúc.

Phải biết rằng, từ khi Cẩm Vinh mua Hoan Nhan Lâu tới nay, Minh Ngọc trừ ở trước mặt cô ngẫu nhiên thổi tiêu, còn lại không hề động đến ngọc tiêu quý giá của bà ấy.

Hiện giờ, chỉ có thể là người bà luôn chờ đợi, đã tới rồi.

Một khi đã như vậy, cô ở lại đây cũng vô dụng, Cẩm Vinh xoay người chuẩn bị bỏ đi.

Lúc này, cửa lại mở.

Minh Ngọc trên mặt còn chảy dài hai hàng nước mắt, Ninh Viễn Hầu Sở Nguy tay đỡ bà, bước đi vững vàng.

“Cha.” Sở Vân Thâm nhìn thấy động tác của bọn họ, trong lòng dường như cũng đã có đáp án. Mẫu thân hắn mất sớm, hắn cũng không quá để ý chuyện này, chỉ có muội muội, có lẽ phải khuyên nhủ nàng một chút.

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy nào biết cái gì là ngượng ngùng, hắn từng cho rằng Minh Ngọc đã chết, hiện giờ có thể đoàn tụ, hắn còn thèm để ý hai từ thanh danh?

“Lão bản muốn đi cùng hắn?”

Tuy là câu hỏi, nhưng ngữ khí của Cẩm Vinh lại chẳng có vẻ gì là mong chờ câu trả lời từ Minh Ngọc. dù gì bà cũng vì hắn mà ở lại đây chờ đợi nhiều năm như vậy.

Ninh Viễn Hầu nhìn chăm chú nhạc sư trẻ tuổi trước mặt, thấy ngữ khí hắn nói chuyện cùng Minh Ngọc, trong lòng có phán đoán, chỉ là Minh Ngọc không nói, hắn cũng không dám xác định.

Minh Ngọc gật gật đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Sở Nguy, trong mắt là mảnh tình, đắm đuối si mê.

Năm ấy bỏ lỡ mất nhau, nguyên nhân vì sao hắn không sớm đến tìm bà, Minh Ngọc chẳng nghĩ đến nữa, chỉ cần hắn tới, Minh Ngọc cho dù là chờ đến chết cũng không hối hận.

____

Cẩm Vinh nhìn theo xe ngựa hầu phủ chở Minh Ngọc khuất dần sau bóng cây,

“Minh Ngọc phu nhân đi rồi, Hoan Nhan Lâu làm sao bây giờ?” Văn Liễu nhịn không được hỏi một tiếng.

“Hoan Nhan Lâu như cũ là Hoan Nhan Lâu, bà đi rồi, ta chính là lão bản Hoan Nhan Lâu.” Cẩm Vinh thản nhiên đáp.

Cho dù Minh Ngọc không còn ở đây, nhưng cô ở chỗ này lâu rồi, cũng thành quen.

Nghe Cẩm Vinh nói, Văn Liễu Mạn Thanh trong lòng an ủi không ít, Tiêu nhạc sư cùng Minh Ngọc phu quan hệ như thế nào bọn họ cũng hiểu rõ.

Tuy rằng các nàng không cảm thấy Tiêu nhạc sư sẽ đi theo Minh Ngọc phu nhân đến hầu phủ.

Nhưng Minh Ngọc phu nhân không ở Hoan Nhan Lâu, các nàng cũng không xác định tiêu nhạc sư có rời đi hay không.

“Ta đi đem chuyện này thông báo cho bọn tỷ muội.” Văn Liễu cười nói.

Cẩm Vinh không biết từ chỗ nào lấy ra một cái quạt xếp, không nhẹ không nặng gõ một chút ở trên đầu Văn Liễu, “Không phải tiêu nhạc sư, là tiêu lão bản.”

“Đúng vậy, muội nói sai rồi.” Văn Liễu che miệng cười, nói xong liền đi về hướng nhà chính.

Lưu lại Cẩm Vinh còn đứng tự hỏi, “Tiêu lão bản hình như cũng không êm tai cho lắm, tiêu công tử? Tiêu lâu chủ?”

_____

Cẩm Vinh ở Hoan Nhan Lâu tự hỏi xưng hô mới của mình nên là gì, mà trong xe ngựa hầu phủ có hai người đang hàn huyên gắn bó bên nhau.

Sở Vân Thâm làm thế tử hầu phủ nhưng trực tiếp bị đuổi ra bên ngoài cưỡi ngựa.

“Ngọc Nhi, nhiều năm như vậy, là ta phụ nàngg.” Ninh Viễn Hầu Sở Nguy nhớ tới quá khứ, không khỏi cảm khái.

Năm đó, hắn cùng bạn tốt mở tiệc ở Hoan Nhan Lâu, tân hoa khôi lên đài hiến nghệ, Minh Ngọc thổi tiêu, mà hắn, vừa gặp đã thương.

Khi ấy mẫu thân Sở Vân Thâm đã qua đời, hắn cũng không cố kỵ, muốn chuộc thân cho Minh Ngọc mang về hầu phủ, không nghĩ tới hầu phủ truyền đến tin, nói thái phu nhân bệnh nặng.

Hắn đành phải về kinh thành trước một bước, lại không nghĩ là mẫu thân lừa hắn, cho rằng hắn bị nữ tử thanh lâu mê hoặc, thà chết cũng không muốn hắn cưới Minh Ngọc.

Sở Nguy đành phải phái người đi chuộc thân cho Minh Ngọc trước, nhưng ý trời trêu người, nhung địch Tây Bắc xâm lấn biên cảnh, hắn chịu bệ hạ phó thác, đi chiến trường Tây Bắc trước.

Chiến sự kéo dài 3-4 năm, làm hắn không còn tâm trí cho chuyện khác, chờ đến lúc hắn có thời gian trở về tìm Minh Ngọc, thái phu nhân đưa tới tro cốt” Minh Ngọc “, nói nàng đã chết.

Sở Nguy trái tim tan thành ngàn mảnh, từ đây không trở lại kinh thành, ở lại biên cảnh Tây Bắc, thẳng đến khi không lâu trước đây thái phu nhân qua đời, hắn trở lại kinh thành chịu tang, vốn muốn trực tiếp về Tây Bắc, nhưng lại ngẫu nhiên nghe được về thiên hạ đệ nhất lâu sự.

Càng làm hắn khiếp sợ chính là, lão bản Hoan Nhan Lâu là một nữ tử, Minh Ngọc.

_____

Thẳng đến đêm hôm sau, Cẩm Vinh cũng chưa nghĩ ra tên gọi mới, đơn giản vẫn để bọn họ kêu tiêu lão bản.

Hoan Nhan Lâu trong một ngày đã đổi chủ, trừ bỏ cô nương trong lâu, chẳng ai biết.

Thẳng đến khi các cô nương Hoan Nhan Lâu hay gọi “ tiêu lão bản “, một ít khách quen mới phát hiện, càng ngạc nhiên, đột nhiên từ nhạc sư thành lão bản Hoan Nhan Lâu? tấn chức cũng quá nhanh đi.

“Ai nói nhạc sư không thể làm lão bản?” Tính tình hoạt bát nhất, Vân Thường cười nói.

Lại có người tò mò hỏi, “Lão bản trước kia, Minh Ngọc phu nhân đâu?” Tuy ít thấy nàng lộ diện, nhưng thanh danh năm đó, tài nghệ song tuyệt đệ nhất Dương Châu, có rất nhiều người đã nghe qua.

“Cái này...... Ta cũng không biết.” Vân Thường cười hì hì nói,

Trên đài đàn sáo bắt đầu vào nhịp, bắt đầu chính là Đàn Không khúc,

“A, là tuyết linh tỷ tỷ.” Vân Thường ngữ điệu vui vẻ nói.

Thực mau, càng ngày càng nhiều người chú ý tới ca khúc mới đêm nay, Hoan Nhan Lâu cách một đoạn thời gian đều sẽ ra mắt ca khúc mới.

“tân khúc lần này, là đàn Không.” Có nhã sĩ hiểu nhạc nói.

Chỉ thấy nữ tử bạch y hoa dung nguyệt mạo nhẹ nhàng múa theo âm thanh đàn Không, nhu mỹ thanh triệt như một bông hoa tuyết giữa đêm đông, phảng phất như tiên tử trên cung trăng, phi nhân gian chi nhạc.

Mà càng nhiều người chú ý tới, dưới bục, đàn tấu khúc nhạc du dương ấy chính là Tiêu nhạc sư, tân lão bản của Hoan Nhan Lâu.

Có người quay đầu nhìn về phía Vân Thường, cô nương này lại là cơ linh, giải thích, tiêu lão bản của chúng ta còn kiêm nhạc sư nha.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.