Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 171: Chương 171: Ẩn lâu lâu chủ (phần 2)




Ninh Viễn Hầu Sở Nguy không trở lại kinh thành mà dừng lại một thời gian ở Dương Châu.

cơ hồ không cần Cẩm Vinh nhắc nhở, hạ nhân đã đem tin tức đưa tới, Cẩm Vinh tuy rằng không có tâm tình đem Hoan Nhan Lâu kinh doanh thành tổ chức giang hồ, nhưng vì sinh hoạt tiêu dao của chính mình, gió thổi cỏ lay ở Dương Châu vẫn phải biết đến.

sau khi Minh Ngọc đi theo Sở Nguy, xe ngựa bọn họ ngừng ở một biệt viện ngoại thành Dương Châu.

Cẩm Vinh ánh mắt trầm ngâm, xem ra Ninh Viễn Hầu tới Dương Châu cũng chẳng phải vì mục đích duy nhất là tìm kiếm Minh Ngọc.

Nhưng này đó cùng Cẩm Vinh cũng không có gì quan hệ, Dương Châu nơi này, người giang hồ, triều đình nhân sĩ, tới tới lui lui tam giáo cửu lưu đều nhiều, chỉ cần không duỗi tay đến nàng Hoan Nhan Lâu đi lên, nàng chưa bao giờ sẽ đi để ý tới.

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy liên tiếp mấy ngày hành tung bí ẩn, không ra khỏi biệt viện. Con của hắn Sở Vân Thâm ngược lại thường lui tới Hoan Nhan Lâu, thậm chí còn cùng mấy cô nương ngồi tám chuyện, nghiễm nhiên trở thành khách nhân các cô nương Hoan Nhan Lâu ưu ái.

Hắn cũng nghe nói tiêu nhạc sư đã trở thành tân lão bản của Hoan Nhan Lâu.

Cùng các cô nương nói chuyện phiếm, hắn cũng nổi lên vài phần tò mò về thân phận tiêu nhạc sư, nhưng câu trả lời của các cô nương đều chỉ có một,

Tiêu nhạc sư ngoài nhạc sư còn óc thể là cái gì chứ.

Hoan Nhan Lâu các cô nương đúng là không lừa hắn, cũng chẳng có gì mà giấu giếm.

Tiêu nhạc sư không chỉ có soạn nhạc cho Hoan Nhan Lâu nhạc kèm, tôi tớ Hoan Nhan Lâu tiêu tiền đều là hắn bỏ ra.

Hiện tại hắn làm lão bản Hoan Nhan Lâu, là chuyện đương nhiên không có gì để nói.

Sở Vân Thâm trừu trừu khóe miệng, khi vị tân mẫu thân kia làm lão bản thiên hạ đệ nhất lâu, thật đúng là cái gì cũng không cần phải xen vào, nói đi là đi.

Nếu quan hệ đúng như phụ thân suy nghĩ, vậy cũng không kỳ quái.

Sở Vân Thâm đối với người rất có khả năng có quan hệ huyết thống với mình, vô cùng hứng thú.

Nhưng mà hắn như cũ không tìm được cơ hội cùng tiêu lão bản trò chuyện.

Đã thăng cấp làm lão bản thiên hạ đệ nhất lâu, Tiêu Cẩm Vinh rất ít khi lộ diện, chỉ có lúc ra tân khúc sẽ xuất hiện đàn tấu một phen.

Điều này không khỏi làm cho các vị khách quen của Hoan Nhan Lâu vô cùng đau lòng, phải biết rằng tài nghệ của tiêu nhạc sư cũng là đệ nhất Hoan Nhan Lâu.

_____

Rốt cuộc chờ đến ngày tiêu lão bản tấu nhạc, Sở Vân Thâm đã ở Hoan Nhan Lâu trông mòn con mắt, túi tiền cũng sắp thấy đáy, ở lại vài hôm nữa chắc hầu phủ cũng rỗng hòm.

Hưởng thụ một khúc đàn xong, Sở Vân Thâm tìm tới Cẩm Vinh.

Nhìn thấy hắn, Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, kinh ngạc chớp mắt một cái, “Các ngươi còn chưa đi?”

Sở Vân Thâm cảm thấy tiêu lão bản là chán ghét mình, gặp cũng không muốn gặp, nhưng lần nào đến Hoan Nhan Lâu cũng có các cô nương tiếp đón niềm nở, tựa hồ lại không phải như vậy.

Sở Vân Thâm vẫn giải thích một chút, “Phụ thân còn có chút chuyện chưa làm xong.”

“Dương Châu không phải là nơi nên ở lâu, các ngươi vẫn nên sớm rời đi.” Cẩm Vinh để lại một câu này, liền ôm đàn xoay người đi.

Sở Vân Thâm muốn đuổi theo, lại bị tôi tớ Hoan Nhan Lâu không tiếng động duỗi tay ngăn cản, chẳng thể tiến về trước nửa bước.

_____

Ninh Viễn Hầu mấy ngày nay trừ việc hoàn thành nhiệm vụ mà bệ hạ phó thác, thời gian còn lại đều dùng để cùng Minh Ngọc tình chàng ý thiếp, vội vàng muốn bồi thường bọn họ thời gian đã từng mất đi.

vì Minh Ngọc, còn vì...... con của bọn họ.

“Minh Ngọc, nàng yên tâm, hắn tuy rằng sẽ không giống Vân Thâm có được thế tử chi vị, nhưng ta sẽ làm hết khẳ năng ta, vì hắn mưu quan cầu tước.” Ninh Viễn Hầu trịnh trọng hứa hẹn với người trong lòng.

Minh Ngọc: “......” HÌnh như có chỗ nào đó sai sai?

“Hầu gia, ngài có phải tính sai rồi hay không?” Minh Ngọc nhịn không được nói.

“Ta đã biết, ngày ấy ta đã thấy tiêu nhạc sư, hắn chính là nhi tử chúng ta.” Ninh Viễn Hầu trong ánh mắt hàm chứa từ ái cùng kiêu ngạo.

Đứa nhỏ này tuy rằng không lớn lên ở hầu phủ, lại so với ca ca hắn Vân Thâm còn xuất sắc hơn, cũng chiếu cố mẫu thân rất tốt.

Thấy thế, Minh Ngọc cũng chẳng giấu giếm nữa, “Hầu gia, Cẩm Vinh không phải nam tử, nàng là vì chiếu cố ta, nữ giả nam trang ở Hoan Nhan Lâu làm nhạc sư.”

“Cái gì!” Ninh Viễn Hầu khiếp sợ, “Nàng là nữ nhi chúng ta?”

Minh Ngọc trong lòng cười, rồi lại không cảm thấy kỳ quái, hầu gia đương nhiên sẽ nhận nhầm, ngay cả bà, nhiều năm như vậy, cũng quen nhìn nàng là nam tử hơn.

“vậy ta càng muốn mang nàng quay về hầu phủ.” Sở Nguy quả quyết.

ngoài dự kiến, Minh Ngọc lại cự tuyệt, “Không được.”

Ninh Viễn Hầu Sở Nguy bảo đảm, “Ta sẽ để nàng trở thành tiểu thư con vợ cả hầu phủ, vì nàng tìm một mối hôn nhân tốt, đãi ngộ sẽ không kém hơn Nguyệt Nhi.”

Sở Nguyệt, muội muội cùng mẹ với Sở Vân Thâm.

Minh Ngọc như cũ lắc lắc đầu, nếu là trước đây, bà sẽ thật cao hứng khi nghe lời này, bởi vì đó đã từng là tiêu chuẩn của hạnh phúc trong lòng bà.

Nhưng ở Hoan Nhan Lâu mấy năm nay, gặp gỡ nhiều người, nhiều chuyện, khiến bà thay đổi suy nghĩ.

Chốn nhà cao cửa rộng lại lắm quy củ như hầu phủ, không thích hợp với Cẩm Vinh, nàng cũng sẽ không thích chỗ như vậy.

vinh hoa phú quý, đối với Cẩm Vinh mà nói, dễ như trở bàn tay.

Minh Ngọc nguyện ý cùng Ninh Viễn Hầu Sở Nguy đi, là bởi vì chỉ cần ở bên ái nhân, ở nơi nào bà đều cam tâm tình nguyện. Nhưng Cẩm Vinh sẽ không, cho nên Minh Ngọc không hỏi qua, cũng không nghĩ tới nói cho Sở Nguy, chỉ là nếu hắn hỏi, bà cũng sẽ không giấu giếm.

Ninh Viễn Hầu muốn tự mình đi tìm Cẩm Vinh, cùng nữ nhi nói chuyện ra nhẽ một lần, Minh Ngọc cũng không ngăn cẩn, bởi vì bà biết kết quả sẽ không thay đổi.

Ai hiểu con bằng mẹ, huống chi ở chung nhiều năm như vậy.

Ninh Viễn Hầu nhìn thấy Minh Ngọc khó được bộ dáng thông thấu, cũng không khỏi do dự.

Lúc này, nghi hoặc trước lời nhắc nhở của Cẩm Vinh, Sở Vân Thâm cũng đã trở lại.

_____

Cẩm Vinh đang tự là cho mình một cây tiêu mới.

Minh Ngọc thiện tiêu, cũng ái tiêu, Cẩm Vinh cũng học được không ít từ bà ấy. Tiêu làm từ thân trúc, thân nhẵn nhụi, cái một dây ngọc màu tím.

Gần đây Dương Châu càng ngày càng không yên ổn, cũng may sinh ý Hoan Nhan Lâu cũng không tệ.

Có lẽ sớm muộn cũng có một ngày, lợi nhuận của Hoan Nhan Lâu có thể làm Cẩm Vinh vừa lòng.

Lại nói, có nên khen Ninh Viễn Hầu không hổ là tâm phúc của hoàng đế hay không? Những chuyện hắn làm ở Dương Châu đã sớm thu hút ánh mắt của nhiều người, bao gồm phe đối thủ.

Cẩm Vinh rất không vừa lòng chuyện Minh Ngọc đem lòng yêu người này, trêu chọc quá nhiều kẻ thù, nói không chừng ngày nào đó đến Minh Ngọc cũng sẽ trở nên mệt mỏi. Cho nên vẫn là sớm trở lại kinh thành, tốt nhất là quay về Tây Bắc đại doanh, sân nhà của Ninh viễn hầu, chẳng có ai dám động vào hắn.

_____

Lúc này Sở Nguy cũng từ miệng Sở Vân Thâm nghe được lời nói của Cẩm Vinh nói, hơi hơi chấn động, trên mặt lại không hiện chút thay đổi.

“Cha, xảy ra chuyện gì?” Sở Vân Thâm cũng ẩn ẩn phát hiện, nguyên do phụ thân tới Dương Châu lần này không đơn giản, chỉ đơn giản là đi lên phố, nhưng cảm giác bên người tai mắt vô cùng nhiều.

“Không có gì, thời gian cũng không còn nhiểu, nên trở về thôi.” Sở Nguy cuối cùng quyết định, rời Dương Châu.

Hắn tuy rằng còn muốn gặp Cẩm Vinh, nhưng nếu nàng đã nhắc nhở, bối cảnh Hoan Nhan Lâu lại không đơn giản, không gặp nàng ngược lại sẽ càng an toàn cho Cẩm Vinh.

Ninh Viễn Hầu vừa hạ lệnh, biệt viện lập tức được thu thập, chuẩn bị rời đi.

Ninh Viễn Hầu còn muốn lấy cớ giải thích với Minh Ngọc vài câu, nhưng nàng đã thuận theo mà thu thập đồ vật, cái gì cũng không hỏi, khiến Ninh Viễn Hầu trong lòng ấm áp.

Ngựa xe cuồn cuộn, đoàn người ra khỏi Dương Châu thành.

Sở Vân Thâm trong lòng nhẹ nhàng thở phào, Dương Châu nơi này tuy rằng đẹp, nhưng lại cho hắn một cảm giác rất nguy hiểm.

Đột nhiên sát khí lấn át, khiến ngựa Sở Vân Thâm đang cưỡi cũng bị kinh sợ,

Một giọng nữ kiều mỹ vang lên, “Ninh Viễn Hầu đường xa mà đến, sao lại vội vàng rời đi như vậy, chúng ta chưa kịp chuẩn bị đàng hoàng mà đãi khách.”

Chỉ một thoáng, nữ tử thanh y kia đã xuất hiện đằng trước xe ngựa, trong tay áo có giấu thứ gì đó hơi hơi tỏa sáng, đồng thời còn xuất hiện một lão nhân chống quải trượng, một nam tử mặt sẹo đeo một thanh đao lớn bên hông, và một văn sĩ trung niên tay phe phẩy quạt, vừa thấy đã biết là nhân sĩ giang hồ.

“Bảo hộ hầu gia.” Thị vệ lớn tiếng cảnh báo, nhanh chóng vây quanh xe ngựa.

Những thị vệ này đều là lính tinh nhuệ Ninh viễn Hầu tuyển chọn, hắn cũng biết, lần này đi ra ngoài hung hiểm, không chỉ có các môn phái bất mãn với triều đình, còn có những kẻ muốn gây bất lợi cho hắn.

Thấy nữ tử kia ra tay, những người khác cũng chẳng chần chờ mà tiến lên

Sát thủ giang hồ võ nghệ cao cường, nhưng Ninh Viễn Hầu binh cũng là kẻ trải qua trăm chiến, dũng mãnh phi phàm, liều mạng cũng không phân cao thấp.

Mà kéo dài càng lâu, hiển nhiên càng bất lợi cho đám sát thủ, nơi này cách cổng thành Dương Châu không xa, chỉ vài phút sẽ xuất hiện quan binh tới chi viện.

Nam nhân mặt sẹo xông thẳng về hướng xe ngựa, đột phá vòng vây của thị vệ.

Không đợi thị vệ đến cứu, Sở Nguy rút đao, nháy mắt chém vào tay của kẻ mặt sẹo kia, đau đớn, người này từ trên xe ngựa ngã xuống.

Văn nhân trung niên kia thấy vậy ngay lập tức chuyển hướng tấn công, từ sau quạt giấy là những ám khí sắc bén bay về phía Sở Nguy.

Sở Nguy không ngờ được đối phương lại có chiêu này, mà văn nhân cũng nghĩ mình đã đắc thủ.

Ngay lúc này, một người không màng sinh tử, lao ra khỏi cỗ xe, che ở trước mặt Ninh Viễn Hầu Sở Nguy.

Những ám khí bén nhọn xuyên qua da thịt, đâm thẳng vào tim, huyết sái đào hoa.

Không đợi văn nhân trung niên thất vọng, thì khan che mặt của người kia rơi xuống,

“Là người của Hoan Nhan Lâu.” Văn nhân thần sắc trắng bệch, buột miệng thốt lên, Sở Nguy sững sờ trước một màn này, cực kỳ bi thương, huy đao bổ về phía văn nhân.

Văn nhân kinh sợ, toàn thân vô lực, bỏ nhiệm vụ mà chạy trối chết.

Những người khác cũng cảm thấy kỳ quái với hành động của văn nhân, chưa hoàn thành ủy thác đã chạy trốn như vậy, nhưng vừa thấy người ngực bị ám khí găm kín kia, thần sắc chẳng tốt hơn văn nhân trung niên là bao nhiêu.

Cũng bất chấp kết cục, bỏ chạy.

“Minh Ngọc.” Sở Nguy ôm thân xác Minh Ngọc đã không còn hơi tàn, gào lên từng tiếng đau xót

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.