Tin tức Ẩn Lâu tái xuất giang hồ, diệt sạch 31 phân đà của La Sát Môn làm khiếp sợ võ lâm.
Che dấu nổi bật của Hoan Nhan Lâu, ngược lại cũng hợp tâm ý Cẩm Vinh, cô không muốn để Hoan Nhan Lâu có quan hệ với bất kì một tổ chức giang hồ nào.
Nếu có quan hệ, cũng chỉ là Cẩm Vinh dùng tiền cướp được ở chỗ Ẩn Lâu để mở Hoan Nhan Lâu.
Ai bảo lão già cựu lâu chủ có ý đồ xấu, lòng dạ khó lường, phát hiện Cẩm Vinh căn cơ tốt thì một lòng muốn ép người ta vào Ẩn Lâu làm sát thủ, huấn luyện thành cỗ máy giết người. Cẩm Vinh kiếm tiền xây Hoan Nhan Lâu còn không đủ thời gian, nào có tâm tư để ý tới lão.
Kết quả giết một người, liền chọc phải toàn bộ Ẩn Lâu.
Cẩm Vinh vì tránh phiền toái, dứt khoát đi tìm hang ổ Ẩn Lâu, giết một nửa số sát thủ trong đó, đều là những kẻ trên tay sũng máu người, còn một nửa, nói trong sạch thì cũng không hẳn, Cẩm Vinh chọn một vài người đến Hoan Nhan Lâu làm tôi tớ, mặt khác tùy ý phát triển.
Ẩn Lâu ẩn mình quá sâu, bởi vậy thay đổi chủ nhân, trên giang hồ cũng không được đến nửa điểm tiếng gió.
Trước đây các lâu chủ đều là những người được bồi dưỡng từ nhỏ, từ đâu xuất hiện người như tân lâu chủ, đánh rớt một nửa Ẩn Lâu, ai có thể tưởng tượng được chứ.
Đâu phải lúc nào cũng có nhưng kẻ yêu nghiệt như Tiêu Cẩm Vinh đâu.
Cẩm Vinh không muốn Hoan Nhan Lâu liên lụy quá nhiều, mới dùng lực lượng Ẩn Lâu báo thù cho Minh Ngọc.
Minh Ngọc chết, nói hoàn toàn không có liên quan đến Cẩm Vinh thì không phải.
Cho dù biết hay không biết Ninh Viễn Hầu đắc tội bao nhiêu người, có bao nhiêu kẻ thù, Cẩm Vinh cũng không nhúng tay vào chuyện Minh Ngọc đi theo hắn, bởi vì cô tự nhận mình là một người vô tình, dựa vào đâu mà xen vào tình cảm của người khác, cho dù đó là cha mạ đời này, tình cảm đáng hay không đáng, Cẩm Vinh không có quyền đánh giá.
Hoan Nhan Lâu vẫn như cũ xướng lên những điệu hát,
“Thâm thiển thiềm hoa thiên vạn chi
Bích sa song ngoại chuyển hoàng ly
Tàn trang hoà lệ há liêm toạ
Tận nhật thương xuân xuân bất tri...”
_____
Mùa đông này Dương Châu cũng có tuyết rơi, Hoan Nhan Lâu ngẫu nhiên sẽ đóng cửa —— theo tâm tình lão bản Tiêu Cẩm Vinh.
Cẩm Vinh khoác áo choàng bạch hồ tuyết trắng đẹp đẽ quý giá, trong tay cầm lò sưởi, đứng dưới mái hiên nhìn sân tuyết trắng rơi trên những cành hồng mai.
Tuy rằng có nội công hộ thể, nhưng những lúc ngắm tuyết rơi như thế này, ôm lò sưởi cảm giác sẽ càng tốt chút.
Sau khi thành lão bản Hoan Nhan Lâu, Cẩm Vinh cũng không mặc trang phục thanh y bạch sam của nhạc sư trước khi, mà càng như là công tử nhà giàu, hoa phục cẩm y, phong độ nhẹ nhàng, chính là hình tượng hơn công tử đào hoa say mê phong nguyệt, gia tài bạc triệu.
Mặc dù ngày nghỉ nhưng các cô nương Hoan Nhan Lâu cũng không chậm trễ, cùng nhau luyện tập ca vũ.
“Tiêu công tử.” Nô bộc từ hành lang chạy lại, tay cầm một phong thư.
Cẩm Vinh cuối cùng vẫn để người ở Hoan Nhan Lâu gọi là công tử, bên ngoài gọi là Tiêu lão bản.
“Trường Lâm Thu gia đưa thiệp mời, mời công tử tới đại hội của bọn họ.” Nô bộc cúi đầu nói,
Trường Lâm Thu gia, Lạc Diệp Đao. Cẩm Vinh cũng nghe qua thanh danh bọn họ, là thế gia trăm năm trong chốn võ lâm. Cẩm Vinh nhận thiệp, lật lật trong tay.
Đại hội của thế gia thường gửi thiệp mời cho các thế lực giang hồ, những cũng không có nghĩa là không mời những người khác, tỷ như lão bản Hoan Nhan Lâu, Hoan Nhan Lâu tuy không phải tổ chức giang hồ, nhưng bối cảnh phía sau hùng hậu, nơi mà những người có quyền thế trong thiên hạ ghé chân, nhận được mời cũng chẳng có gì lạ.
“Trừ bỏ mời công tử, Thu gia còn thỉnh Triều Tú cô nương ở phẩm đao đại hội đàn một khúc.”
Triều Tú, người có tài nghệ chơi đàn tranh xuất sắc nhất Hoan Nhan Lâu, từng lấy một khúc 《 tuyết trung hồng 》 thiếu chút nữa tác động tới khí cơ của một vị cao thủ thành danh nào đó, nếu không có có Hoan Nhan Lâu phù hộ, chỉ sợ cũng khó có thể tự thân bảo toàn.
Lấy tài nghệ của Triều Tú, còn có các cô nương của Hoan Nhan Lâu diễn tấu, của cải hùng hậu như Thu gia ra giá ngàn lượng hoàng kim cũng là bình thường.
Cẩm Vinh buông thiệp mời, tiếp tục ôm lò sưởi, “Đưa thư trả lời, Hoan Nhan Lâu công việc bận rộn, ta không tiện ra ngoài.”
“Còn Triều Tú, nếu nàng nguyện ý thì phái vài người đi theo bảo vệ, nếu không muốn, vậy từ chối đi.”
Thế giới này võ lâm, triều đình không hòa thuận, Cẩm Vinh váng đầu mới từ bỏ sinh hoạt tiêu dao ở Hoan Nhan Lâu, ngàn dặm xa xôi đi đến Thu gia phẩm cái gì đao.
Cô không tính toán lẫn vào bãi nước đục của võ lâm cùng triều đình. Hoan Nhan Lâu không, Ẩn Lâu càng không.
Triều Tú biết việc này, vẫn là đồng ý.
Rốt cuộc nàng tự nhận là nữ tử Hoan Nhan Lâu, được Hoan Nhan Lâu phù hộ chiếu cố, đương nhiên cũng có nghĩa vụ kiếm tiền cho Hoan Nhan Lâu, tiền dâng đến cửa, sao có thể bỏ lỡ.
khách nhân Hoan Nhan Lâu tiến vào tuy rằng đều vung tiền như rác, bọn họ kiếm không phải ít, nhưng tiền bạc tiêu công tử tiêu tốn trên người các nàng càng nhiều.
Triều Tú tuy ngày thường trầm mặc kiệm lời, nhưng đối với tiêu công tử còn có Minh Ngọc phu nhân, mười phần cảm kích.
Cẩm Vinh lại là không biết Triều Tú suy nghĩ nhiều như vậy, Triều Tú nguyện đi, cô liền phân phó nô bộc chuẩn bị hành trang.
_____
Triều Tú chuyến này đi tới nửa tháng, mà nửa tháng này, chốn võ lâm phong vân đại biến.
Triều Tú đi tới Thu gia, cũng là nơi đầu sóng ngọn gió, cũng may có hộ vệ Hoan Nhan Lâu, lại nói Triều Tú chỉ là một nhạc sư, không có quan hệ gì với chuyện giang hồ, cuối cùng cũng bình yên vô sự trở lại.
Đến khi Triều Tú trở về, các cô nương Hoan Nhan Lâu đều lo lắng chạy tới hỏi thăm,
“Nghe nói Thu gia xảy ra chuyện, còn có người chết, chúng ta vẫn luôn lo lắng cho tỷ tỷ.”
Triều Tú nhẹ giọng nói, “Để mọi người lo lắng, là Triều Tú không phải.”
“Không có việc gì không có việc gì, công tử sợ chúng ta lo, lúc nào cũng cho truyền tin trở về.” Các cô nương cười nói.
Triều Tú lòng đầy cảm kích, nhìn lên chỗ Cẩm Vinh, hơi thi lễ, “Triều Tú đa tạ công tử.”
“Không có việc gì, ngươi là người Hoan Nhan Lâu, ta tự nhiên phải bảo hộ ngươi chu toàn.” Cẩm Vinh cười nói, bỗng nhiên đôi mắt khẽ nhúc nhích, “Ai?”
Một viên ngọc châu từ trong tay Cẩm Vinh c, bắn về phía sau Triều Tú.
Thoát cái, nhìn ngọc châu đang khảm thật sâu vào cây cột, người nọ không khỏi vỗ vỗ ngực, cảm thán: “Cũng may ta nhạy bén.”
“Thu tiểu thư?” Triều Tú nhìn thấy đối phương, kinh ngạc nói, đây chẳng phải là Thu gia đại tiểu thư, Thu Tễ hay sao.
“Không biết thu tiểu thư tới Hoan Nhan Lâu có chuyện gì? Còn ẩn mình, giấu đầu lộ đuôi.” Cẩm Vinh bình tĩnh nhìn về phía nàng, nói.
Nếu không phải đối phương không có ý đồ xấu, cô đã sớm để tôi tớ Hoan Nhan Lâu bắt lấy.
Thu Tễ gãi gãi tóc, phảng phất vẻ tiêu sái không câu nệ tiểu tiết của nhi nữ nhất phái giang hồ, “Ta nghe danh Hoan Nhan Lâu đã lâu, lần này đi theo Triều Tú tới Dương Châu.”
“Còn việc, giấu đầu lộ đuôi......” Thu Tễ mặt ửng hồng, “Chỉ là vì tránh rước lấy phiền toái.”
Trời biết, nếu nàng làm lộ thân phận, sẽ có bao nhiêu người tới tìm nàng?
Nguyên nhân rất đơn giản, Thu gia đại tiểu thư lần này là vì đào hôn mà bỏ nhà đi.
Việc này Cẩm Vinh cũng đã nghe đến, đại hội phẩm đao của Thu gia lần này không chỉ có thất bại, nhi nữ (con trai con gái) trong nhà còn thừa dịp hỗn loạn mà từ bỏ quyền kế thừa, một kẻ thì vì đào hôn rời nhà đi, giang hồ lần này nháo đến ồn ào huyên náo.
“Tiêu lão bản có nguyện ý thu lưu ta mấy ngày hay không?” Cô nương này lá gan đặc biệt lớn, nói.
Thu Tế chính là nghĩ, ở bên ngoài trốn một thời gian, tốt nhất là luyện thành công Lạc Diệp Đao, như vậy đến khi trở về, cha mẹ cũng bớt tức giận, ý niệm luận võ chọn rể của cha mẹ nàng cũng mất đi.
Cũng không biết ai ra chủ ý, luận võ chọn rể.
Mà Thu Địch Sinh, người vừa từ bỏ quyền kế thừa Thu gia đang ở bên ngoài dạ chơi, hắt xì vài cái, không biết là cha mẹ đang nói đến hắn, hay là muội muội.
Hắn mới không thèm lo lắng cho muội muội vừa bắt chước mình bỏ nhà ra đi đâu, giá trị vũ lực của Thu Tễ vẫn có thể tin tưởng được.
Thu Tễ đầy mong chờ mà nhìn lên lan can trên lầu chỗ Tiêu Cẩm Vinh, các cô nương trong lâu cũng nhìn lại nàng.
Đặc biệt là Triều Tú, khi nàng ở Thu gia, Thu Tễ chiếu cố nàng rất tốt, hơn nữa Thu Tễ dù là đại tiểu thư thu gia, nhưng lại không kiêu căng ngạo mạn, tính tình thực hiền hoà.
Mặc dùcũng muốn mở lời cho Thu Tễ, nhưng Triều Tú vẫn là biết quy củ, công tử nóichuyện, các nàng không nên xen vào.
Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng, “Làm khách ở Hoan Nhan Lâu, chỉ cần bỏ tiền, tuân thủ quy củ, cho dù là ai, Hoan Nhan Lâu cũng mở cửa hoan nghênh.”
Chỉ cần có tiền kiếm, Cẩm Vinh không lo lắng Thu gia biết, nữ nhi bọn họ trăm cay ngàn đắng đi tìm đang trốn ở Hoan Nhan Lâu. Chuyện nhà người khác chẳng có quan hệ gì với cô cả, sinh ý của Hoan Nhan Lâu là trên hết.
Nhưng mà Thu Tễ nghe vậy lại có chút ngại ngùng, lắp bắp nói, “Nhưng mà.....ta không mang bao nhiêu tiền.”
Trên thực tế, trên người nàng cũng chẳng còn mấy đồng, nếu không đã chẳng đến mức nhờ cậy Hoan Nhan Lâu.
Cẩm Vinh tựa hồ cũng không tức giận, thuận miệng nói, “Vậy chỉ có thể làm tôi tớ bình thường.”
“Tôi tớ? Vậy cũng đúng.” Thu Tễ cũng là người co được dãn được, nghĩ nghĩ liền đáp ứng.
Tuy rằng nói, khách nhân và tôi tớ, chênh lệch rất lớn. Nhưng là có thể thuận lợi tìm một chỗ dung thân, chỗ ẩn núp, lại còn là Hoan Nhan Lâu mà nàng ngưỡng mộ lâu nay, Thu Tễ vẫn rất thỏa mãn.
Vì thế, Thu gia đại tiểu thư Thu Tễ thành công ở Hoan Nhan Lâu chạy chân tạp dịch.
Công việc tạp dịch đầu tiên của nàng bao gồm phụ trách nấu nước nóng và chăm sóc hậu viện.
Thu đại tiểu thư lần đầu tiên va chạm với những việc này thì sợ ngây người.
Nhưng người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, Thu Tễ vẫn ngoan ngoãn nấu nước xách nước hàng ngày. Nhưng Thu Tễ cảm thấy bản thân phải có chí tiến thủ. Vừa quen với môi trường công tác, mấy ngày sau, Thu Tễ đã có ý đồ đi tìm tổng quản tranh thủ đổi việc.
Cho dù là vào phòng bếp, quét tước cũng có được, chỉ cần không phải nấu nước mỗi ngày.
Nhưng mà, lại bị tổng quản đánh cho một trận, chính là đánh một trận nghiêm túc. Ban đầu còn có thể tiếp được mấy chiêu, về sau Thu Tễ cơ hồ không có khả năng đánh trả.
Đánh một hồi, tổng quản nghiêm mặt, lãnh khốc từ chối.
Nói võ công của nàng cũng chỉ như tạp dịch bình thường.
Tổng quản còn nói, ở Hoan Nhan Lâu, địa vị tối cao chính là tiêu công tử, tiếp theo là các cô nương, thấp nhất chính là các tôi tớ.Đám tôi tớ phân chia theo võ công, mà yếu ớt như Thu Tễ, sẽ nhận được việc của người yếu ớt.
Các cô nương ở Hoan Nhan Lâu, tuy rằng không biết võ công, nhưng các nàng ít nhất có thể duy trì sinh kế cho Hoan Nhan Lâu, đồng thời như trong lời Cẩm Vinh, làm cảnh đẹp ý vui, mà những người này, trích lời Tiêu Cẩm Vinh tiếp, chỉ là một đám ăn cơm trắng.
Từng là sát thủ đỉnh cấp của Ẩn Lâu, đã bị thuần hóa một nửa thành đại tổng quản, mỗi khi nhớ tới những lời độc mồm độc miệng này, tổng quản lại cảm thấy nhân sinh u ám.
Bị đánh mặt mũi bầm dập, Thu Tễ nhìn vẻ mặt u ám của tổng quản, cuối cùng vẫn không đi lên quấy rầy, ngoan ngoãn tự mình về phòng đắp thuốc trị thương đi.
Thuốc trị thương từ Thu gia mang đến chuẩn bị hết rồi, nếu lần sau còn bị đánh thì làm sao bây giờ? Quả nhiên vẫn là phải chuyên tâm luyện võ công, Thu Tễ nghĩ thầm.