Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 174: Chương 174: Ẩn lâu lâu chủ (phần 4)




Cẩm Vinh không đem chuyện Thu gia đại tiểu thư chạy đến Hoan Nhan Lâu nói ra ngoài làm gì, Thu gia đại tiểu thư ở Hoan Nhan Lâu cũng chỉ là một tạp dịch võ công không tồi.

Sinh hoạt thường ngày của cô vẫn như cũ, ngẫu nhiên chơi đàn, xem các cô nương Hoan Nhan Lâu biểu diễn, thi thoảng lại đi chỉnh đốn một chút khách nhân không tuân theo quy củ, ngày tháng cứ tiêu dao tự tại mà qua.

Đáng tiếc cô muốn nhàn nhã, người khác lại không muốn để yên.

“Bệ hạ đi tuần, đi ngang qua Dương Châu của chúng ta, từ lâu đã nghe mỹ danh thiên hạ đệ nhất lâu, muốn đích thân tới Hoan Nhan Lâu.”

Người mặc quan phục ngồi trên Giang Họaế gỗ đỏ là Tô đại nhân, tri phủ Dương Châu, chắp tay nói.

Nhìn sang tô lão bản mặc áo lông chồn ngồi lười biếng trên Giang Họaế, biểu tình buồn chán, “Chỗ đơn sơ như Hoan Nhan Lâu của chúng ta, sợ là chậm trễ ngự giá.”

Tô đại nhân lại lần nữa khẩn cầu, “Mong rằng tiêu lão bản đừng làm lệnh quan khó xử.”

Nếu Hoan Nhan Lâu chỉ là nhà giàu bình thường ở Dương Châu, hắn là sao có thể ăn nói khép nép như vậy. Tuy nói Dương Châu giàu có, đông đúc phồn hoa, nhưng lại ở trong phạm vi của giang hồ cùng triều đình, tri phủ như hắn ucxng không dễ làm.

Không biết sao bệ hạ tự nhiên nổi hứng, nói muốn tới Hoan Nhan Lâu.

Từ khi nghe được tin tức này, hắn liền ngày đêm khó ngủ, nơm nớp lo sợ.

Một là vì tiêu lão bản của Hoan Nhan Lâu khó đối phó, nếu là Minh Ngọc phu nhân còn dễ, tính tình ôn hòa, chỉ cần nài nỉ vài câu, không có chuyện bà ta không đáp ứng.

Lại thêm Hoan Nhan Lâu dù sao cũng là nơi dân gian, bệ hạ nếu có chuyện gì, hắn cùng với gia tộc, đầu cũng đừng muốn nữa.

Chỉ cần nghĩa đến chuyện này, số tóc ít ỏi của Tô đại nhân lại bạc thêm vài cọng.

“Tô đại nhân là quan phụ mẫu Dương Châu, làm bá tánh Dương Châu, ta sao dám khiến đại nhân khó xử, chỉ là đại nhân cũng biết, quy củ Hoan Nhan Lâu, thật sự là khó có thể chiêu đãi chu toàn.” Cẩm Vinh không chút áy náy đáp.

“quy củ Hoan Nhan Lâu, bản quan đương nhiên hiểu.” Tô đại nhân quyết tâm, để người đem đồ vật tới.

Nhìn ba rương sắt vừa nặng vừa lớn, Tô đại nhân phân phó, “Mở ra.”

Chiếc rương mở ra, lộ ra những chồng hoàng kim óng ánh chói mắt.

Thấy tiêu lão bản mí mắt cũng chẳng thèm nhắc, Tô đại nhân lại gian nan nói, “Đây chỉ là tiền đặt cọc, bệ hạ rời khỏi Dương Châu, còn có ba rương hoàng kim nữa, làm phí bao toàn bộ Hoan Nhan Lâu một ngày.”

“Được.” Cẩm Vinh cười, quyết đoán đáp ứng.

Tô đại nhân trong lòng đau đớn không thôi, hắn ở Dương Châu nhiều năm mới tích cóp được nhiều tiền tài thế này, bệ hạ nam tuần một lần, liền mất một nửa.

“An toàn của bệ hạ, mong rằng tiêu lão bản quan tâm nhiều hơn.”

Cẩm Vinh khẽ gật đầu, “Rời khỏi Hoan Nhan Lâu rồi, thì không liên quan đến chúng ta nữa.”

“Tự nhiên.” Tô đại nhân gật đầu nói, ngoài Hoan Nhan Lâu, hắn sẽ khác an bài tinh binh thủ vệ hộ tống.

Giao dịch thành công, Tô đại nhân liền đứng dậy cáo từ, không đi, nhìn đống hoàng kim trong rương chỉ có thêm đau lòng.

Cẩm Vinh híp mắt, nhìn cũng không nhìn đám rương, “Lấy xuống đi.”

Tôi tớ vô thanh vô tức mà đem rương khép lại, nâng đến nhà kho.

Đời này của Cẩm Vinh, trừ bỏ lúc mới xuyên qua phải lo lắng hai chữ tiền tài, về sau cũng chẳng phải tiếp tục lo lắng về chuyện này. Không phải bản lĩnh kiếm tiền của Cẩm Vinh có bao nhiêu lợi hại, mà là vì võ công cao, thế lực lớn.

Cho nên mới không có ai có thể đe dọa Hoan Nhan Lâu.

Có quyền, có thế, tiền tài chỉ còn là những con số.

“Vừa lúc, có thể xây thêm cái suối nước nóng cho Hoan Nhan Lâu.” Cẩm Vinh cười tủm tỉm nghĩ thầm.

Cẩm Vinh quyết định đem tin tức nói cho các cô nương Hoan Nhan Lâu, thuận tiện thông báo chuyện xây suối nước nóng.

Đi ngang qua hành lang dài, Cẩm Vinh vô tình nhìn thấy Văn Liễu Triều Tú hiếm hoi lắm mới không luyện múa luyện đàn mà ở trong đình viện thả diều.

Mấy ngày trước trời trở lạnh, hiện giờ thoáng ấm lại, nhưng quần áo trên người các nàng cũng không đơn bạc.

“Công tử.” Nhìn thấy Cẩm Vinh, mấy người đều khom người hành lễ nói,

Cẩm Vinh thuận miệng đem chuyện bệ hạ đích thân tới Hoan Nhan Lâu cùng việc xây suối nước nóng nói cho các nàng.

Văn Liễu cùng Triều Tú các nàng đều sợ ngây người, Cẩm Vinh tùy tay cầm lấy dây diều trong tay Triều Tú.

Nhìn công tử bình tĩnh như vậy, Văn Liễu Triều Tú cũng mạc danh bình tĩnh lại, cũng đúng, công tử không lo, các nàng lo lắng cái gì. Nói gì đi nữa, mấy năm nay ở Hoan Nhan Lâu nhân vật nào chưa thấy qua. Các nàng chỉ lo khiêu vũ đánh đàn là tốt rồi.

Thế là đề tài các cô nương lại chuyển đến mấy cánh diều đang bây trên trời, “Trúc làm diều là Thu cô nương chém...”

“Chim chóc ở mặt trên là Nhan Mặc tỷ tỷ họa...”

“Dây trang trí là Triều Tú tỷ tỷ đan....”

......

Thì ra là các nàng cùng nhau làm, Cẩm Vinh còn tưởng là tôi tớ ra ngoài mua. Ít thấy các nàng có hứng tiêu khiển như vậy đa số thời gian đều chú ý bồi dưỡng tài nghệ.

Trên đời này đâu ra nhiều thiên tài như vậy, có thể kinh diễm thế nhân cũng nhiều là chăm chỉ khổ luyện.

“Công tử thả diều tốt hơn chúng ta nhiều.” Văn Liễu trêu đùa nói.

Cẩm Vinh nhướng mày cười.

Tiêu công tử thả diều, các cô nương tới xem cũng càng ngày càng nhiều, bọn họ cũng nghe được hai việc hoàng đế đích thân tới, cùng với việc xây suối nước nóng.

Thu Tễ ở bên ngoài phòng bép, nhìn con diều bay cao ao trên bầu trời, nghĩ thầm, Triều Tú các nàng hẳn là đang chơi thực vui vẻ.

Tùy tay chẻ củi một nhát, mấy khúc củi gỗ bị đều chẻ đôi, bổ củi ít nhất cũng có thể luyện tập Lạc Diệp Đao. Đây là biện pháp Thu Tễ gần đây mới nghĩ ra được, có thể hoàn thành công việc, còn có thể luyện Lạc Diệp Đao pháp nhà nàng.

Lạc Diệp Đao ở trên giang hồ cũng là võ công nhất lưu, huống chi nàng từ nhỏ tư chất tốt, tuổi còn trẻ đã luyện đến tầng thứ tư, nếu là thân nam nhi, làm người thừa kế cũng dư sức.

Cố tình đại ca nàng, người thừa kế Thu gia, một chút công phu bảo vệ mình cũng không muốn học, bỏ nhà đi, cha mẹ vừa tìm hắn vừa phải lo chuyện kén rể, xử lý gia nghiệp Thu gia.

Nhưng Thu Tễ không muốn tùy tiện quyết định chuyện chung than đại sự như vậy, đại ca chạy, vậy nàng cũng không ở lại nữa.

Chờ cha mẹ khi thay đổi chủ ý, hoặc là Thu Tễ thành công luyện Lạc Diệp Đao đến tầng thứ sáu, nàng sẽ trở về, dù sao trưởng lão Thu gia cũng mới chỉ đến tầng thứ bảy.

Từng ấy thời gian ở Hoan Nhan Lâu, Thu Tễ cũng đã nhìn ra, Hoan Nhan Lâu cao thủ nhiều như mây, sợ là võ lâm thế gia Thu gia cũng không so được, được tổng quản Hoan Nhan Lâu công nhận, nàng cũng có thể trở về.

Chuyên tâm luyện võ, Thu Tễ cũng bỏ lỡ tin tức của Hoan Nhan Lâu, một ngày trước khi hoàng đế đến nơi này, Triều Tú đến nàng mới biết được.

Triều Tú vẫn là tới đưa nàng thuốc trị thương, Thu Tễ tập Lạc Diệp Đao, trên tay cũng thường có vết thương, Triều Tú nhớ tình nghĩa lúc trước ở Thu gia, thường xuyên đưa thuốc tới. Thu Tễ chối từ hai lần sau vẫn là nhận lấy, thật sự là thuốc trị thương của nàng so với thuốc từ Thu gia còn tốt hơn, cũng không biết tiêu công tử làm ra như thế nào.

“Hoàng đế nam tuần sẽ tới Hoan Nhan Lâu?” Thu Tễ nghe nói việc này cũng không khỏi kinh ngạc.

Triều Tú nhỏ nhẹ nói, “Đúng, Tri phủ đại nhân đã nói với công tử, hẳn là không sai.”

Thu Tễ nghĩ, “Vậy Dương Châu sắp tới sẽ náo nhiệt lắm.”

Nàng tuy tuổi còn trẻ, nhưng Thu gia là võ lâm thế gia trăm năm, thông tin nàng có được cũng không ít.

Triều Đại Nghiêu tính đến hiện tại cũng chỉ hơn trăm năm, nhưng hoàng đế đã thay đổi bốn năm người, lâu nhất là Kiến Võ Đế tiền nhiệm.

láng giềng xung quanh đều là tiểu quốc, không có mối uy hiếp quá lớn, ngược lại triều cục không an ổn, nguyên nhân vẫn là vì mối quan hệ giữa võ lâm và triều đình không hòa hợp.

Chuyện này lại phải nói đến thời khi khai quốc của Đại Nghiêu, lúc ấy võ lâm tình thế rắc rối phức tạp, thường xuyên qua lại với các thế lực đối địch, ngay cả quân khởi nghĩa quân.

Hoàng đế khai quốc Đại Nghiêu không những phái quân thanh trừ thế lực đối địch sau lưng môn phái võ lâm, không ngừng chèn ép các đạo môn.

Có thể nói năm triều đình đã đại khai sát giới võ lâm.

Nếu lúc ấy, hắn thật sự diệt trừ được võ lâm, lưu lại thời kì hoàng quyền độc đại ổn định cho hậu thế thì cũng thôi, đáng tiếc, hắn đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ thực lực võ lâm.

Cao thủ đại tông sư một địch ngàn quân, môn phái Nam Cương dùng độc tai họa một phương.

Lão hoàng đế tuy rằng tự thân an toàn bảo hộ kín mít, lại không có thể thắng nổi tuổi thọ, vì dược vật Nam Cương mà chết ở trên long ỷ.

Quan hệ của võ lâm cùng triều đình từ lúc ấy về sau, không chỉ ngày càng khẩn trương, mà còn càng thêm phức tạp.

Cũng có môn phái võ lâm kéo quan lớn trong triều làm chỗ dựa, cũng có công hầu quý tộc nuôi dưỡng cao thủ đứng đầu, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Thẳng đến thời Kiến Võ Đế, thực hiện chính sách Đại Nghiêu hưng thịnh, thủ đoạn chèn ép võ lâm so với hoàng đế khai quốc chỉ có hơn chứ không kém, phân hóa, mượn sức bộ phận này, chèn ép bộ phận khác, từ từ mưu tính.

Dưới thủ đoạn như vậy, có vài đại tông sư thoái ẩn, không hỏi thế sự.

Đáng tiếc đương kim lại không có lợi hại như vậy, với chính sự cũng ít có thành tựu, yêu thích thanh sắc hưởng thụ, nhưng trong mắt người võ lâm thì cũng chẳng được tích sự gì.

Vấn đề là một vị hoàng đế tầm thường như vậy, mấy năm nay lại bắt đầu noi theo tiên đế, triển khai động tác với võ lâm.

Có một thế lực lớn như vậy khống chế bên người, vô luận vị hoàng đế nào cũng sẽ không thể an tâm, huống chi đương kim Kiến Hoán Đế tính tình đa nghi có tiếng.

Kiến Hoán Đế tới Hoan Nhan Lâu, chỉ sợ ánh mắt nhìn tới không ít.

Hoan Nhan Lâu cũng chưa chắc có thể tiếp tục an bình.

“Triều Tú, ngươi để ta đến bên cạnh ngươi làm thị nữ đi.” Thu Tễ đột nhiên nói.

Triều Tú kinh ngạc chớp mắt một cái, cho rằng thu cô nương là muốn thấy long nhan.

Nhưng Thu Tễ đương nhiên không phải vì cái này, hoàng đế có cái gì đẹp, nàng chính là lo lắng đến lúc đó nếu xảy ra chuyện, nàng có công phu, tốt xấu có thể bảo hộ Triều Tú cô nương, cho nên mới đưa ra yêu cầu đến bên người bảo hộ.

Triều Tú không có ý kiến gì, nhưng việc này cũng không phải nàng có thể làm chủ, “Chờ ta hỏi công tử, công tử chấp thuận mới được.”

Thu Tễ gãi gãi đầu, chuyện lớn lớn nhỏ nhỏ ở Hoan Nhan Lâu này đúng là đều do Tiêu công tử làm chủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.