Xuyên Nhanh: Vinh Hoa Phú Quý

Chương 94: Chương 94: [TG13] Trạch đấu không bằng tu tiên (phần 1)




Trong màn đêm nặng nề u ám, Văn phủ vẫn đèn đuốc sáng trưng, người hầu qua lại vội vàng khẩn trương không thôi, hôm nay phu nhân nhà bọn họ vượt cạn, phu nhân gả vào Văn phủ đã 6 năm, ngoại trừ năm đầu sinh hạ đại tiểu thư, về sau không có tin tức gì.

Phu nhân cầu thần bái phật, uống không ít thuốc, rốt cuộc mới có bầu, chỉ mong lần này có thể sinh một bé trai.

Bên trong chủ viện truyền đến tiếng rên rỉ đau đớn của phụ nhân, mà ngoài phòng, chỉ huy nhà hoàn ma ma trong viện lại là một tiểu cô nương mới năm tuổi. Tiểu cô nương mặc áo đỏ thêu hoa bạc, trên mặt mang theo trầm ổn cùng tối tăm không phù hợp với tuổi tác, an bài nhân thủ đâu vào đấy.

Nàng nhìn ma ma vừa từ bên ngoài trở về, hỏi, “Cha đâu, còn chưa trở lại sao?”

Ma ma do dự đáp lời nàng, “Lão gia, lão gia còn ở bên ngoài uống rượu, nói đêm nay không về.”

Có chút lời nói nàng sợ ô uế lỗ tai đại tiểu thư nên không nói ra.

Thê tử sinh nở vất vả, còn ở bên ngoài uống rượu, thật không hổ là lão cha lương bạc háo sắc của nàng, trong mắt Văn Cẩm Tú lóe lên một tia phẫn hận, nhưng rất nhanh lại biến mất, nhanh đến mức làm ma ma cho là mình nhìn lầm.

Ma ma trong lòng tự nhủ, cũng đúng, nào có cô nương lại oán hận cha ruột mình.

Nếu Văn Cẩm Tú thật sự chỉ là một tiểu nữ hài năm tuổi, nàng đương nhiên sẽ không dám oán hận cha, nhưng trong thân xác nhỏ bé kia lại là Văn Cẩm Tú đã trải qua một đời mang theo cừu hận trọng sinh trở về.

Kiếp trước mẫu thân một thi hai mệnh, phụ thân lập tức cưới kế mẫu (mẹ kế), nàng đường đường là đích trưởng nữ Văn gia, lại bị mẹ kế hãm hại mất đi trong sạch, bán cho cháu trai nhà mẹ kế mẫu làm thiếp, bị tra tấn khổ sở không thôi, kéo dài hơi tàn đến ngày phu quân bỏ mạng, chính mình lại bị vợ cả đuổi đến am ni cô, nói cái gì vì cả nhà cầu phúc, thanh đăng cổ phật cả đời.

Từ đầu đến cuối, phụ thân nàng đều chẳng quan tâm, chỉ lo cùng tân tiểu thiếp của lão triền miên.

Sau khi Văn Cẩm Tú chết, mở mắt phát hiện bản thân quay lại lúc năm tuổi, mẫu thân còn chưa vì khó sinh mà chết, nàng thề, nhất định phải kiếp khiến những người kiếp trước hại nàng xuống địa ngục.

Nàng giúp mẫu thân đuổi những kẻ hầu cùng di nương bất kính với chủ mẫu, mà mẫu thân cũng như kiếp trước mang bầu cái thai kia.

Mặc dù biết nữ tử sinh sản chính là dạo quỷ môn quan, nhưng Văn Cẩm Tú càng biết một đệ đệ ruột thịt có thể giúp đỡ nàng cùng mẫu thân ở Văn gia như thế nào.

Kiếp trước nếu nàng có người để dựa vào, cũng sẽ không bị người khác tra tấn, mẫu thân cũng vậy, cho nên liều mạng cũng muốn bà sinh cái thai này ra.

Kiếp trước mẫu thân một thi hai mệnh, Văn Cẩm Tú cũng không biết mẫu thân hoài thai nam hài hay là nữ hài.

Bên trong phòng sinh, bà đỡ cả kinh kêu lên, “Không tốt, phu nhân khó sinh.”

Một bà đỡ khác nôn nóng nói, “Vậy phải làm sao bây giờ? Có nên hỏi bên ngoài xem giữ mẹ hay giữ con.”

Cửa phòng sinh mở ra, bà đỡ bước ra ngoài nhưng thấy trong viện không có trưởng bối đương gia, không khỏi luống cuống.

“Mẫu thân làm sao vậy?” Văn Cẩm Tú lạnh giọng hỏi, hoàn toàn không có bộ dáng đơn thuần nhu thiện của trẻ con.

Đột nhiên bị hỏi như vậy, bà đỡ cũng bị dọa, bất chấp đối phương chỉ là đứa trẻ năm tuổi, liền nói: “Phu nhân khó sinh, chúng ta muốn hỏi nên cứu phụ nhân hay cứu đứa trẻ.”

Cái gì? Văn Cẩm Vinh đầu óc ngây ngốc, vì sao còn xảy ra chuyện khó sinh? Nàng đã đuổi hết di nương lòng dạ xấu xa, cũng cẩn thận kiểm tra ăn uống hàng ngày của mẫu thân, hết thảy đều không có sai sót.

Văn Cẩm Tú đột nhiên bắt lấy tay bà mụ, “Mẫu thân sao lại khó sinh, không có khả năng!”

Điên cuồng cùng oán hận trong mắt nàng dọa sợ bà đỡ, đối phương ngơ ngác nói, “Phụ, phụ nhân sinh con, từ trước đến nay nguy hiểm, khó sinh việc này chúng ta cũng không nắm chắc đưỡ.”

“Giữ đứa trẻ.” Thanh âm trầm ổn của lão phụ nhân vang lên, là Văn lão phu nhân, mẹ ruột lão gia Văn phủ, trên người y phục đẹp đẽ quý giá, nhất phái uy nghiêm, tôi tớ sau lưng đông đảo bước từ bên ngoài vào.

“Tổ mẫu.” Văn Cẩm Tú lẩm bẩm nói một tiếng.

Văn gia ở kinh thành cũng là danh môn vọng tộc, chỉ là sau khi Văn lão gia phân nhà, Văn gia lão phu nhân được đại phòng phụng dưỡng. Mà phân nhà, nhưng nhị phòng cũng chỉ cách đại phòng hai cái vườn.

Lão phu nhân lúc ấy đã thay y phục đi ngủ.

Con dâu nhị phòng sinh cũng không thấy nhị phòng mời bà đến, tuy cũng trông ngóng thị sinh một đứa cháu trai, nhưng chờ sinh ra rồi lại nói.

Ai biết hạ nhân chạy tới báo, nhị lão gia ở bên ngoài uống rượu say đến bất tỉnh nhân sự, con dâu nhị phòng khó sinh.

Vừa tiến đến liền nghe thấy bà mụ hỏi giữ mẹ hay giữ con, Văn lão phu nhân lập tức lên tiếng nói, “Giữ đứa trẻ.”

Ở trong lòng bà, mấy đứa con dâu cũng không thể bằng huyết mạch Văn gia.

Sau khi nói xong, bà lại nhìn về phía Văn Cẩm Tú còn đang níu tay bà đỡ không thả, mày nhăn lại, “Tú tỷ nhi, đừng náo loạn.”

“Trịnh ma ma, mang tiểu thư trở về phòng đi, thái thái chửa đẻ, một đứa trẻ như nàng ở lại nơi này làm cái gì.” Thật là hoang đường, nhị phòng đương gia hoang đường, hài tử cũng hoang đường.

Cho dù không ai quản cũng không đến lượt một đứa trẻ con quản chuyện mẫu thân sinh sản.

“Vâng, lão phu nhân.” Trịnh ma ma vội vàng bế Văn Cẩm Tú lên, “Tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi thôi.”

Nhờ lão thái thái, bà đỡ rốt cuộc cũng thoát khỏi tiểu thư Văn phủ, đứa trẻ kia cũng kì quái đến đáng sợ, lực tay cũng thật lớn, véo tay bà đỡ đến xanh tím.

Đã có đáp án, bà đỡ lại đi vào phòng sinh.

Văn Cẩm Tú còn muốn nói gì, nhưng nàng rốt cuộc chỉ là đứa trẻ năm tuổi, sẽ không có một kẻ nào vì nàng mà vi phạm mệnh lệnh lão phu nhân.

Nói cái gì mà vì Văn gia suy nghĩ, lưu lại hài tử, nếu tổ mẫu thật sự trọng lễ phép quan tâm huyết mạch Văn gia như vậy, kiếp trước bà ta sao có thể nhìn đích nữ bị bán làm thiếp, đen tên nàng gạch khỏi gia phả, nói nàng bôi nhọ gia phong Văn gia. Tổ mẫu cho rằng kế mẫu lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời bà, giúp bà củng cố quyền quản gia, không thèm hé lời bênh vực cháu gái ruột là nàng một câu. Văn Cẩm Tú trong lòng nhớ mãi không quên kiếp trước vị tổ mẫu này lãnh khốc vô tình đến mức nào.

Trịnh ma ma đem Văn Cẩm Tú ôm trở về phòng, trấn an nàng, “Tiểu thư yên tâm, thái thái nhất định mẫu tử bình an.”

Thật sự sẽ như vậy sao? Văn Cẩm Tú trong lòng đầy sợ hãi.

Hết thảy đều sẽ như nàng mong muốn sao?

Kết quả vẫn là để Văn Cẩm Tú thất vọng, bà đỡ theo lời Văn lão phu nhân, cố gắng bảo vệ dứa bé trong bụng phụ nhân, giờ Tý canh ba, Văn nhị thái thái khó sinh mà chết, nhưng hài tử thuận lợi trào đời, là một bé gái.

Văn Cẩm Tú biết được tin tức này, trước mắt tối sầm, cả người như muốn đổ rạp xuống, Trịnh ma ma lo lắng nói, “Tiểu thư, thái thái đi rồi, tiểu thư phải bảo trọng chính mình, đừng quá thương tâm.”

Nàng đương nhiên không thể tiếp tục thương tâm, mẫu thân mất để lại một đứa trẻ sơ sinh, lại còn là một bé gái, ánh mắt đám nha hoàn kia cũng trở nên bất thường, không còn thân thiết kính cẩn nghe lời như trước, thay vào đó là lãnh đạm giá rét.

Nàng tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh kiếp trước, cho dù mẫu thân không còn nàng cũng sẽ không để người bắt nạt.

Văn Cẩm Tú ổn định tâm tư, bắt đầu tính toán làm thế nào đem người bên cạnh mẫu thân kéo về phía mình, những tôi tớ khác trong Văn phủ thì không cần nói, chỉ sợ đều chờ lấy lòng tân phu nhân, nào sẽ nguyện ý dựa vào đại tiểu thư không được sủng ái như nàng.

Không trách Văn Cẩm Tú lãnh tâm, nàng kiếp trước chịu khổ nhiều năm, mẫu thân lại mất sớm, tình cảm dư lại trong lòng cũng không nhiều lắm, sau khi trọng sinh trở về, mẫu thân tuy rằng cũng yêu thương nàng, nhưng càng nhiều mong muốn có thể sinh đứa con trai cho nhị gia.

Thi thể thái thái trong viện còn chưa lạnh, Văn lão phu nhân nghe nói mình lại có thêm một đứa cháu gái, nhìn cũng không nhìn một cái liền quay về.

Con dâu hai cũng thật vô phúc.

Hai bà đỡ thấy thế, sắc mặt cũng không tốt, xem ra lần này là không lấy được bao nhiêu tiền thưởng.

_____

Mặt trời lại ló rạng,

Trong căn phòng không bóng người, đứa trẻ bị ghét bỏ nằm trong tã lót mở bừng mắt.

Làm thần tiên ngàn năm còn phải tiếp tục xuyên, Cẩm Vinh nội tâm ha ha một tiếng, cô chưa nghe nói sông ngân hà còn có thể mở ra tân thế giới bao giờ.

May mắn chỉ là thay đổi thân thể, hồn phách một chút cũng không bị tổn thương.

Làm Tư Mệnh Thiên Quân một lần, Cẩm Vinh rốt cuộc có thể không cần chờ đợi kịch bản hố cha tùy thời tới, mà chỉ cần động ý niệm, liền tìm được một tia thiên cơ kia.

Sau khi đọc kĩ kịch bản, Cẩm Vinh biết hiện tại thân phận mình là cái gì.

Thứ tiểu thư nhị phòng Văn phủ, mẫu thân khó sinh mà qua đời, có một tỷ tỷ trọng sinh.

Ký thật nếu không có Cẩm Vinh, Văn Liễu Thị vẫn sẽ vì khó sinh mà qua đời, hơn nữa thai nhi trong bụng bà cũng vì thiếu dưỡng khí mà chết non. Cẩm Vinh vừa lúc thay thế đứa trẻ kia, sống lại.

Đích tỷ trọng sinh Văn Cẩm Tú kiếp này có phúc phận, tuy đời trước nhấp nhô chìm nổi, nhưng một đời này đã được định trôi chảy phú quý.

Hiểu rõ thân phận hiện tại, Cẩm Vinh lại chợp mắt ngủ, cho dù hồn phách cường đại thì thân thể vẫn chỉ là một đứa trẻ mới sinh, rất yếu ớt.

Chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cảm nhận được một cỗ ác ý, Cẩm Vinh lập tức tỉnh lại, đập vào mắt chính là hình ảnh tiểu cô nương năm tuổi má đào mắt hạnh xinh đẹp, nhưng ánh mắt lạnh lùng ác ý, làm tâm tình Cẩm Vinh tốt không nổi.

Mặt đẹp mà lòng dạ đầy ma quỷ, có thể đẹp đến đâu.

Văn Cẩm Tú chán ghét đứa trẻ kia, cho dù là muội muội ruột mẫu thân sinh ra, nhưng đứa trẻ không phải là nam, lại cướp đi sinh mạng mẫu thân nàng.

Mẫu thân vừa mất, tình hình kinh doanh trong nhà không tốt, sáng nay tổ mẫu liền đem đồ cưới của mẫu thân xung vào khố phòng, làm Văn Cẩm Tú cơ hồ nổi điên, chạy đến nơi đây phát tiết lên một đứa trẻ mới sinh.

Muội muội này, còn không bằng không sinh ra ngay từ đầu.

Văn Cẩm Tú nội tâm tràn ngập oán hận mà thầm nghĩ.

Nàng sau khi trọng sinh trở về, oán hậntrong lòng càng thêm sâu đậm, nàng hận tất cả mọi người, phụ thân, tổ mẫu, mẹ kế, phu quân, thậm chí còn có mẫu thân của nàng, hiện tại, nàng lại oán hận cả muội muội sơ sinh.

Văn Cẩm Tú nâng tay, sờ lên cái cổ yếu ớt của đứa trẻ đang nằm trong tã lót, chỉ cần thoáng dùng một chút lực, cái tồn tại khiến nàng chán ghét này sẽ biến mất.

Cẩm Vinh hơi hơi ngáp một cái, nếu chết thật, cô coi như lại đổi cái thân xác khác mà thôi, bất quá Văn Cẩm Tú thì khác, Cẩm Vinh là tiên nhân có đại công đức chuyển thế, tuy rằng Thiên Đạo nơi này với Cẩm Vinh không thân thiết gì, nhưng cũng sẽ xem phần công đức mà thiên vị một chút, người đẩy thân thể này vào chỗ chết, cũng sẽ bị công đức phản phệ, rơi vào đạo súc sinh.

Những tiên nhân sau khi lịch kiếp trở về không thèm để ý một đời ở thế gian trần tục, cũng là vì lý này, người có ân với bọn họ sẽ tự nhiên gặp phúc báo, người có ác ý đương nhiên sẽ gặp ác báo.

“Tiểu thư.” Trịnh ma ma kinh sợ hô lên, lập tức tiến lên kéo Văn Cẩm Tú ra, trong lòng hoảng sợ, đứa bé kia là muội muội ruột thịt của tiểu thư, cho dù tiểu thư oán hận nó khắc chết thái thái thì cũng không thể hạ thủ như vậy.

Bị Trịnh ma ma ngăn cản, Văn Cẩm Tú cuối cùng khôi phục lý trí, “Ta không có việc gì, chỉ là muốn đến xem muội muội mà thôi.”

Nàng cũng biết bản thân vừa rồi thất thố, lại nhìn đứa trẻ mới sinh trong tã lót, trong lòng tuy là thở phào nhẹ nhõm, nhưng không có nửa phần áy náy.

Văn Cẩm Tú quay người bước ra khỏi cửa, nàng còn muốn nghĩ xem sắp tới phải đối phó với đám người trong phủ như thế nào, thì đột nhiên cảm giác được một trận hàn ý sau lưng mình, quỷ dị lạnh lẽo khiến nàng sợ hãi, nhìn về phía đứa trẻ trong nôi, rõ ràng đứa nhỏ này vẫn luôn nhắm mắt ngủ, mà nàng lại cảm giác nó đang nhìn nàng.

Văn Cẩm Tú cảm giác thấy mình điên rồi, cư nhiên sinh ra sợ hãi với một đứa trẻ sơ sinh. Nhưng phân sợ hãi này lại vẫn cứ mơ hồ cuốn lấy nàng không tiêu tan.

Trịnh ma ma ở trong lòng đem những nha hoàn ma ma chiếu cố Nhị tiểu thư mắng hết một lượt, tự nhủ lần sau không thể để đại tiểu thư với Nhị tiểu thư một mình cạnh nhau, lại nghe Văn Cẩm Tú ngữ khí có chút khẩn trương nói, “Ta có chút mệt mỏi, ma ma, chúng ta trở về đi.”

“Được, tiểu thư, chúng ta trở về phòng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.