(5)
Cẩm Vinh mấy ngày nay quen được một người bạn mới, là Nguyệt Lão.
Bởi vì chức vị Tư Mệnh Thiên Quân, quan hệ hai người cũng không tệ.
Nguyệt Lão so với tưởng tượng của Cẩm Vinh thì đã sống ở tiên giới lâu hơn rất nhiều, có thể nói là từ khi thiên địa có hai từ nhân duyên, Nguyệt Lão đã tồn tại.
Một người chưởng quản nhân duyên, một người chưởng quản mệnh lý, hai người rất có chủ đề chung, mà Nguyệt lão người này tuy già nhưng lại không hồ đồ.
Cẩm Vinh còn cùng Nguyệt Lão nói chuyện chuyển thế còn có chuyện “kịch bản”, lão nghe rồi cũng không thấy kỳ quái, túc tuệ mà nói xưa nay bí mật về luân hồi chuyển thế huyền diệu khó nắm bắt. Về phần cái gọi là kịch bản, Nguyệt lão cười giải thích, “Cái này là ký ức nhưng cũng là thiên cơ, mặc dù không biết làm sao bị thiên quân thấy được, nhưng này cũng có nghĩa là thiên quân có tuệ căn, trên thân có tích lũy đại công đức nhiều đời.”
“Cũng khó trách thiên quân tu vi tấn thăng nhanh như vậy.” Nguyệt lão sờ sờ râu dài trắng bệch.
“Chỉ đơn giản như vậy?” Cẩm Vinh kinh ngạc nói.
Nguyệt lão nói tiếp, trong giọng nói lại mang theo phần thận trọng, “Nói đơn giản cũng không đơn giản, thiên cơ, cũng không phải ai cũng có thể nhìn thấy.”
“Thiên quân nên trân quý phần phúc duyên này.”
Nguyệt lão nói xong lời này không bao lâu, lại thấy Tư Mệnh Thiên Quân Huyền Nữ ngồi giày vò lịch kiếp của tiên nhân hạ phàm. Đến thời điểm này, hơn nửa tiên nhân đi hạ phàm lịch kiếp đã bị cô ép trở về.
Nguyệt lão nửa khóc nửa cười nói, “Thiên Quân làm chuyện này sớm muộn cũng sẽ bị người trùm bao tải, kéo vào góc đánh, cô cũng quá đam mê kéo cừu hận rồi.”
Cẩm Vinh thờ ơ, “Chuyện trùm bao tải về sau lại nói, hiện tại ta vui lòng.”
Có lẽ Cẩm Vinh là giữa đường luân hồi qua các kiếp sống thì vô tình thức tỉnh ký ức, cho nên cô mới cảm thấy bản thân là đang xuyên qua, cũng bởi vì thức tỉnh ký ức, sự thay đổi của một nhân vật vốn dược định trước là không quan trọng như cô lại làm cho quỹ đạo của cả thế giới mất đi phương hướng ban đầu, vai chính cũng mất đi hào quang thiên đạo ưu ái, cho nên ở thế giới nào đi chăng nữa, Cẩm Vinh cũng không thể an ổn chết già mà luôn đứt gánh giữa đường.
Nhưng cũng có lẽ, là có người muốn cô thấy được thiên cơ, mà nếu tồn tại nhân vật như vậy, mục đích của người nọ là gì?
Mọi chuyện mới chỉ dừng ở mức suy đoán trong đầu Cẩm Vinh.
Kể từ khi hiểu ra chân tướng những cái gọi là ký ức kia, Cẩm Vinh càng buông thả bản thân, cho dù chưa thể khẳng định mình đang bị người khác điều khiển hay đơn thuần là vô tình gặp được thiên cơ, tâm tình cô vẫn cứ khoái trá nhẹ nhõm hơn nhiều.
Sinh mệnh thú vị ở chỗ khó khăn giày vò, bình yên nhiều sẽ mất vui. Cẩm Vinh phát rồ mà thầm nghĩ.
Không chỉ có mình cô đang chơi đùa, tất cả mọi người đều đang chơi nha, đương nhiên là đang nói đến đám người hạ phàm lịch kiếp kia, chơi trên tiên giới chán lại xuống hạ giới quấy nhiễu cuộc sống của phàm nhân, quá rảnh mà.
Càng thú vị chính là, vị tiên nhân thích mỹ kiều nương biến thành hán tử cẩu thả chân thô bụng phệ kia, sau khi đột phá thì hậm hực trở lại tiên giới, đến chỗ Tư Mệnh Thiên Quân Cẩm Vinh oán đạo, kết quả bị hội nữ hiệp phun nước bọt một trận.
Đám tiên nữ trước kia còn đáng yêu lanh lẹ người gặp người thích, giờ đứng thành một bầy, không, một quân đoàn, trầm mặt nêu cao khẩu hiệu, “yêu là không phân biệt giới tính”, dọa đến vị tiên nhân kia xám xịt trở về.
Nữ hiệp thiên giới có thể đi đến giác ngộ cởi mở tiếp nhận tình yêu đồng giới là bắt nguồn từ đoạn thời gian trước, hai thượng tiên vốn được không ít nữ tiên ái mộ thế mà lại ở cùng một chỗ, kết dây tơ hồng, cuối cùng các nàng cũng không biết nên ghen ghét ai, dứt khoát chúc phúc.
Cẩm Vinh biết được cũng khá hứng thú, cho nên sau khi chơi đùa chán, đám tiên nhân kia cũng không dám tùy tiện hạ phàm, cô chuyển sang tìm tòi dây tơ hồng của Nguyệt lão.
Nguyệt lão nhìn qua cổ hủ già thành hóa thạch lại có thể chấp nhận giác ngộ sâu sắc như vậy?
Nhưng mà nhìn đám dây đỏ trên bàn Nguyệt lão, dây tơ hồng của phàm nhân được bày biện rõ ràng có trật tự, ngược lại đống dây của thần tiên lôn xộn rối tung rối mù, Cẩm Vinh nhịn không được hỏi: “Đừng nói lão đem dây đỏ của hai người kia nối loạn đi.”
Nhớ tới tin tức sôi sùng sục về hai vị nam thượng tiên chính thức công khai ở cùng nhau, Cẩm Vinh không khỏi hiếu kỳ, rốt cuộc nhân duyên được phân như thế nào.
Nghe Cẩm Vinh, Nguyệt lão vội vàng khoát tay, cái nồi này hắn cũng không dám tùy tiện cõng, “Ta nào dám, nhân duyên của thượng tiên cũng không phải tiểu Tiên có thể nhúng tay, là nhân duyên thiên định.” Nguyệt lão vừa đáp vừa chỉ chỉ trên trời.
Bên trên phàm giới có tiên giới, mà trên tiên giới còn có trời, là thiên đạo.
Không chỉ có như thế, nếu có thần tiên Hồng Loan tinh động, Nguyệt lão cũng sẽ không lắm miệng, chỉ ngồi bên cạnh Cây Nhân Duyên, uống chút rượu, nhìn hai đầu dây tự kết vào nhau.
Nguyệt lão cười ha hả nói, “Thiên Quân chẳng lẽ không muốn dây tơ hồng của chính mình?”
Cẩm Vinh quả quyết cự tuyệt nói, “Không muốn.”
Nguyệt lão loay hoay một hồi, lại quay ra, chắp tay sau lưng lắc lắc đầu nói, “Dây tơ hồng của thiên quan tự quấn lấy chính nó thành một cái nút kín, ta chưa từng nhìn thấy dạng dây như thế này.”
Cẩm Vinh nhướng mày cười nói, “Đó chỉ có thể biểu hiện ta yêu nhất là chính ta.”
_____
Cẩm Vinh về Thiên Phủ Cung, vừa vặn đụng phải Dao Quang đến tìm cô, Dao Quang trước đó cùng người yêu nàng đi du lịch một đoạn thời gian rất dài vừa trở về, tu vi cũng hơi có tăng trưởng.
Nghe nói Thanh Huyền đại đế dạo gần đây an bài hôn lễ cho bọn họ, Dao Quang không phải đang bận bịu sao? Làm sao đột nhiên tìm đến chỗ cô?
Tiên đồng Thiên Phủ Cung cũng không dám cản trở vị tiểu tổ tông này, cho nên Cẩm Vinh vừa tiến đến liền thấy Dao Quang như con thỏ tội nghiệp ngồi xổm trên mặt đất chờ cô trở lại.
“ Cẩm Vinh.” Dao Quang nhìn thấy người, ánh mắt của nàng liền hơi sáng lên.
Nửa khắc đồng hồ sau, Cẩm Vinh từ những câu chuyện đan xen khó hiểu đầu đuôi của nàng hiểu được một điều, nha đầu là mắc phải chứng sợ hãi trước hôn nhân.
“Ta nghĩ, Tư Du liệu có thật sự yêu ta không, hắn có yêu ta từ lần đầu tiên chúng ta gặp hay không...”
Dao Quang nói liên miên lải nhải một tràng, phát hiện Cẩm Vinh không có phản ứng, không khỏi càng cảm thấy đáng thương, giật giật tay áo cô, “Cẩm Vinh, cô tại sao không nói chuyện?”
Cẩm Vinh mấp máy môi, “Ta không phải đang ghe cô nói sao, cô muốn hỏi ta cái gì?”
“Ta cũng không biết.” Dao Quang cúi đầu tóm lấy góc áo Cẩm Vinh, “ Trước kia cô nói, những phương pháp kia thật sự có thể để cho người ta càng thêm yêu đối phương sao?”
Cẩm Vinh nhìn nàng chân thành khuyên một câu, “Nếu như một người yêu cô chân thành, không cần người dạy, hắn cũng có thể đối xử tốt với cô, nói ra lời dỗ ngon dỗ ngọt, làm những chuyện khiến cô vui vẻ không dứt.”
_____
Hôn lễ của Dao Quang cùng Tư Du rất nhanh liền cử hành, đây là bằng hữu đầu tiên của Cẩm Vinh thành hôn tại tiên giới, một đoạn tình cảm lưu luyến mấy trăm năm, không nghĩ tới cuối cùng thật sự có thể tiến tới nhau.
Cẩm Vinh uống nhiều rượu, nhưng men say không có bao nhiêu, trở về Thiên Phủ Cung, lúc đi dọc đường Thiên Hà, bỗng nhìn thấy dải ngân hà hôm nay có chút khác thường, liền tiến gần lên muốn nhìn, thì bỗng nhiên trước mặt tối sầm, có cái gì như cái lồng bọc trên đầu Cẩm Vinh.
Phản ứng đầu tiên của Cẩm Vinh chính là, thì ra cũng có ngày cô bị người trùm bao tải đánh.
Thực ra cũng không hẳn bị đánh, đám tiên nhân kia trùm bao bố xong liền bỏ Tư Mệnh Thiên Quân Huyền Nữ xuống sông ngân hà, lén lén lút lút chạy, tự nhủ không có việc gì, lấy tu vi Huyền Nữ, ngâm một hai canh giờ cũng không thể tổn thương nàng nửa phần.
Bọn họ làm vậy bởi vì Tư Mệnh Thiên Quân thực sự rất đáng hận.
Chẳng ai ngờ rằng, từ sau một đêm này, cũng không còn ai thấy Tư Mệnh Thiên Quân Huyền Nữ nữa.
Trong thiên cung, Thiên Đế Thiên Hậu có cảm ứng, Tư Mệnh Thiên Quân Tiên Hồn chưa diệt, nhưng tựa hồ rời đi giới này, không chút lưu luyến.
Dưới tán cây Nhân Duyên, Nguyệt lão loay hoay dây đỏ, có chút thở dài, biết được thiên cơ với người là phúc hay họa, khó nói.
Mà Cẩm Vinh không biết bị sông ngân hà cuốn đến nơi nào chỉ có một cái ý niệm trong đầu, Tư Mệnh Thiên Quân chức vị này quả nhiên có độc.
Phiên ngoại siêu ngắn
Tư Mệnh Thiên Quân chức vị này có độc, cái này đã trở thành nhận thức chung của toàn bộ tiên giới, thiên quân thứ năm chết oan chết uổng, thiên quân thứ sáu trực tiếp biến mất giữa tam giới, nếu không phải Tư Mệnh Tinh Bàn vẫn sáng, bọn họ còn cho rằng Tư Mệnh Thiên Quân đã treo.
Nói về vị Tư Mệnh Thiên Quân thứ sáu này, toàn bộ Tiên giới đều đồng ý, sự xuất hiện ngắn ngủi mấy trăm năm của nàng ở tiên giới, cơ hồ đều kéo theo một loạt các đại sự đằng sau, tỉ như sự bành trướng của thế lực kinh khủng nhất thiên giới—— Thiên giới nữ hiệp, lại như tỉ lệ thăng tiên, hồi tiên cao nhất trong lịch sử tiên giới.
Thái độ Tiên giới đối với nàng cũng là phân hoá lưỡng cực, trong đó đại bộ phận, nhất là đa số nữ tiên đều cùng nàng giao hảo, cho nên sau khi nàng mất tích, bọn họ treo mấy tên ngu ngốc đem nàng đẩy xuống sông ngân hà lên cột mà đánh một trận.
Một bộ phận khác bị nàng tàn phá qua, theo như lời một vị tiên nhân nào đó, nếu như có thể, vị kia Tư Mệnh Thiên Quân tốt nhất là đừng trở lại.
——《 Tiên giới chí 》
_____
-hoàn thế giới 12-
[08.08.20 kết thúc thế giới thứ mười hai, 12 000 chữ]
Up sớm hơn dự định một hôm, chương 77 đủ 150 vote up full thế giới 13 nhé, tháng này ta hơi bận chút cho nên đặt mục tiêu cao sương sương, các ái phi vote đi rồi ta up một thể lên cho mng đọc ❤️ trong lúc đợi mng có thể sang đọc [Ta không muốn đăng cơ] hố mới nhà ta, tối nay ta cũng update bên đấy ✨