Xuyên Qua Ai Nói Ta Là Yêu Nghiệt Đê Tiện

Chương 37: Chương 37: Đến đây, ăn đi




Mọi người đi theo Đức Huệ Đế đến Vạn Thọ Cung, một dàn người thanh thế phi thường to lớn.

Lúc này mặt trời đã lên cao đến ba sào. Mùa hạ nắng gay gắt tuy nhiên trong hoàng cung lại không thấy nóng chỉ có sáng.

Nhân cơ hội này Bách Thần rốt cuộc đã có thể chiêm ngưỡng một chút kiến trúc uy nghiêm cùng khí phách của hoàng gia.

Chân đạp trên gạch, đi xuyên qua từng gian hành lang mái kim bích cong hình kiều giác. Hắn rõ ràng cảm nhận được chấn động và kính sợ.

Chấn động không phải từ vị hoàng thượng trước mặt kia mà là do kiến trúc hoàng cung này. Trải qua biết bao triều đại cung thành vẫn như cũ, bất biến và cao ngất.

Bách Thần đột nhiên có chút hiểu được vì sao có người cho dù phải trả giá đắt cũng muốn trở thành chủ nhân nơi này.

Lặng lẽ nhìn sự biến đổi của thế sự, lù lù bất động, bễ nghễ thiên hạ, toàn chúng sinh cúi đầu xưng thần.

……

“Đã đến Vạn Thọ Cung~~”

Cung nhân dẫn đường kéo lớn giọng làm Bách Thần lập tức thu hồi tâm tư có chút phân loạn nãy giờ. Hắn cúi đầu liền thấy tóc Tiêu Lẫm được ánh mặt trời phản xạ ra ánh sáng màu nâu mê hoặc.

Sườn mặt anh tuấn cũng được mạ lên một tầng kim sắc nhu hòa.

Ánh mặt trời chính là thần kỳ như thế, kể cả băng sơn cũng có thể thêm vài phần ấm áp tuy rằng đó chỉ là ảo giác nhất thời.

Mọi người dừng lại.

Bất tri bất giác đã đến cửa Vạn Thọ Cung.

Đức Huệ Đế chỉnh trang vạt áo, bọn cung nữ, thị vệ đồng loạt nói“Cung nghênh thánh thượng” rồi dẫn đầu bước vào cửa cung.

Lúc tiền triều Vạn Thọ Cung chính là tẩm cung thái hậu. Sau khi Sùng Nguyên Đế đoạt giang sơn, vì muốn mẫu thân ông ở thoải mái liền mệnh thợ thủ công xây dựng sửa chữa một phen. Sau đó Đức Huệ Đế kế vị lại tiến hành bổ sung hoàn thiện nơi này, nhờ vậy mà hiện giờ Vạn Thọ Cung càng thêm mở rộng xa hoa và thoải mái.

Hiện tại thái hậu đang chờ mọi người tại chính điện Vạn Thọ Cung. Đức Huệ Đế dẫn đầu, theo sát sau đó là Khang Vương, cả hai dẫn dắt văn võ quyền thần nhập điện mừng thọ.

Thái hậu hạc phát đồng nhan, tinh thần quắc thước, có thể nhìn ra được lúc trẻ bà là một vị mỹ mạo đoan trang.

Bà ngồi ngay ngắn trên phượng loan, trên mặt tựa hồ mang theo tia….. Nhàm chán.

Bách Thần hoài nghi có phải bản thân nhìn lầm hay không….

Còn có hai người trẻ tuổi đứng hai bên thái hậu. Vị bên trái mặt luôn mang theo ý cười, dáng người đều bình thường, mặc bộ văn phục màu vàng có hình rồng giơ bốn vuốt. Bên phải là một vị thân hình cao lớn, mày rậm mắt to, anh tuấn lỗi lạc, mặc bộ văn phục màu tím cũng có hình rồng giơ bốn vuốt.

Một người thoạt nhìn bình thản, một người kiệt ngạo không khống chế được, đặc thù rõ ràng như thế chắc chắc là thái tử và Ngũ hoàng tử.

“Nhi thần cung chúc mẫu hậu sinh thần khoái lạc, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn.” Đức Huệ Đế quy quy củ củ quỳ xuống hành đại lễ.

“Hoàng nhi ngoan.” Tiếng nói thái hậu vô cùng dễ nghe, hiền dịu làm vạn người sinh hảo cảm, “Mau đứng dậy.”

Sau hoàng thượng, thái tử và Ngũ hoàng tử cũng quỳ xuống hành lễ mừng thọ.

Bách Thần có chút kỳ quái. Đều cùng là con nối dõi nhưng vì sao nơi này chỉ xuất hiện thái tử và Ngũ hoàng tử mà không thấy các hoàng tử khác?

Toàn gia hoàng thượng xong mới đến phiên Khang Vương.

Hành lễ mừng thọ xong Bách Thần đứng dậy đi qua một bên. Lại tiếp tục đứng nhìn các quyền thần huân quý lần lượt tiến lên mừng thọ thái hậu.

Quá mệt, không muốn xem thêm chút xíu nào nữa.

Cái việc đứng xem này hoàn toàn bất đồng với nhiệm vụ theo dõi của hắn ở kiếp trước. Thời điểm theo dõi trong lòng vì còn có ý niệm nhắm vào mục tiêu, vì để bắt được người hiềm nghi hắn có thể không ăn không uống hai ngày hai đêm.

Mà loại hiện tại này luôn luôn có một nội dung lặp đi lặp lại hoài, làm vạn người thấy mệt lại nhàm chán.

May mà thái hậu tuy không còn trẻ nhưng nhìn qua thân thể không tồi, bằng không ngồi nghe lâu như thế sợ là sẽ ăn không tiêu.

Điểm duy nhất đáng mừng là chờ đến vị quan viên cuối cùng chúc thọ xong, Bách Thần cũng cơ bản nhớ kỹ được tước vị của các đại lão.

Hắn nhẹ thở ra, rốt cuộc cũng kết thúc.

Từ khi xuống xe ngựa thì vẫn luôn đứng như hiện giờ. Nếu không nhờ thân thể tốt thì đã chịu không nổi. Ví dụ như Hà Văn Quang, hiện tại gã thoạt nhìn có chút suy yếu.

Có vài đại quan viên cao tuổi sắc mặt hiện tại cũng không được tốt cho mấy. Có vài người sắc mặt đã trắng bệch, trán không ngừng chảy mồ hôi.

Một tháng này Bách Thần đứng tấn không ngừng nghỉ, cũng nhờ vậy mà không đến nỗi không chống chịu được.

Ngoài ra còn có những nữ quyến từ nhỏ đã bị nghiêm khắc bắt huấn luyện lễ nghi vì thế sắc mặt vẫn như thường. Có đôi khi nữ nhân có độ cứng cỏi còn hơn cả nam nhân.

Thái hậu tựa hồ như cũng được giải thoát, “Giới thiệu tên tuổi rườm rà gì đó làm ta thật đau đầu. Hoàng nhi, sau này không được như vậy. Ta đã là lão bà nói không rành ăn không tiêu rồi, cứ làm kiểu này sẽ khiến các chư vị đại thần cũng sẽ chịu khổ theo. Sinh thần thì ta chỉ mong cũng mọi người tập trung cùng nhau ăn bữa cơm là được.”

Đức Huệ Đế lập tức nhận lỗi: “Là hài nhi sơ sót, thỉnh mẫu hậu tha thứ.”

“Ngươi có lòng hiếu thảo sao ta trách ngươi được chứ.” Thái hậu nói, “Mời các vị đại nhân đến yến hội nhập tọa đi.”

“Vâng.”

……

Rốt cuộc đã có thể ngồi.

Bàn ở đại sảnh yến hội đã sớm được chuẩn bị ổn thỏa.

Chủ vị đương nhiên là thái hậu. Một bàn bên cạnh là Đức Huệ Đế và hoàng hậu, chỗ ngồi bên cạnh bọn họ là thái tử, thái tử phi và Ngũ hoàng tử.

Trái phải chủ vị có hai bàn. Vẫn như cũ, dựa theo tôn ti phẩm cấp mà nhập tọa.

Khang Vương và Vương phi ngồi đầu bên trái, phía sau là Tiêu Lẫm và mấy người bọn họ.

Bách Thần không muốn ngồi cạnh Tiêu Xuyên, vì thế liền đẩy xe lăn Tiêu Lẫm đến giữa, sau đó hắn ngồi xuống cạnh Tiêu Lẫm.

So ra ở cùng với cái loại người giả dạng ôn nhu ấm áp thì hắn tình nguyện ở chung với băng sơn hơn.

Ngồi đầu bên phải là Liễu thừa tướng, ngồi sau lão là Liễu Như Phong và muội muội Liễu Như Thủy. Bởi vì tầm mắt bị cản trở nên từ chỗ Bách Thần nhìn qua không cách nào có thể thấy rõ mặt bọn họ.

Trên mặt bàn bày hoa quả, rượu, ngoại trừ mấy thứ đó ra thế nhưng còn có một cái mộc bài. Trên đó có viết một con số “Tám”, không biết nó có công dụng gì.

Trong cung nhiều quy củ, ngồi xuống cũng không thể lập tức vào tiệc ăn uống. Phải còn chờ hoàng thượng bắt đầu, sau đó từng nhà dâng thọ lễ lên thái hậu, lấy biểu kính chi tình.

Đời này thái hậu hưởng toàn bộ vinh hoa phú quý nào có vật quý trọng, xa hoa chưa tưng thấy qua?

Cho nên mọi người chỉ có thể vắt óc bày mưu tính kế thu tình cảm vào tay, hy vọng có thể giành được niềm vui lão tổ tông.

Kỳ trân dị bảo dâng lên rất nhiều. Nào là cái gì mà hoa tuyết liên Thiên Sơn 300 năm mới nở, nhân sâm oa oa tinh 500 năm trên núi Trường Bạch, nước mắt Nam Hải hóa thành trân châu dệt thành áo cộc tay…. Nghe được cái này làm Bách Thần sửng sốt, thầm nghĩ truyền thuyết vui đùa thế nhưng thật sự tồn tại hả?

Đánh bài tình cảm cũng không ít. Dùng bùn đất ở quê nhà thái hậu nung thành đồ sứ tinh mỹ, những món ăn vặt thất truyền thái hậu đã từng ăn hồi nhỏ, còn tìm những vật lúc bà còn là thiếu nữ yêu thích…...

Dù có cái gì cũng không làm thái hậu động mi lấy một cái. Khi còn trẻ đã từng cùng Sùng Nguyên Đế chinh chiến tứ phương, một phen trường kiếm không rời thân, nhưng trong chiến tranh đã bị hủy. Vì thế còn có người dùng hòa điền ngọc tốt nhất để chế tác lại trường kiếm thành bản thu nhỏ, trắng tinh oánh nhuận, tinh mỹ có thể bỏ túi.

Phần lễ vật này chính là Bình Tây Hầu dâng lên.

Không thể không nói, về phương diện cân não Bách Triển Nguyên quả thật rất mau.

Nhưng mà vô luận là đồ vật quý hiếm hay đồ vật đi theo lộ tuyến tình cảm cũng thật không phải thái hậu không có hứng thú. Thật ra bà thích cái bao đầu gối và đai lưng có thêu phúc như Đông Hải do Khang Vương phi tự thêu ba tháng trời.

Còn có vị Đại Lý Tự Thiếu Khanh Lạc Lan Dạ kia tự tay viết một quyển kinh phật, nhìn dáng vẻ thái hậu xem ra cũng rất vừa lòng.

Cái lễ vật gì đó đều không bằng một mảnh nhiệt tình, thái hậu là một người sáng suốt.

Tặng lễ vật đã xong, lời chúc đại cát đại lợi gì đó nên nói cũng đã nói, vì thế cuối cùng là khai tịch.

Ly sứ tinh mỹ được rót đầy rượu ngon, các quan thần đứng dậy nâng chén chúc thái hậu sinh thần khoái lạc.

Thái hậu mỉm cười mà tiếp nhận lời chúc phúc, nhưng chỉ có thể lấy trà thay rượu. Thái y nói, gần đây thái hậu nóng trong người, tốt nhất có thể thì không cần uống rượu.

“Chư vị không cần giữ lễ tiết, cứ thoải mái ăn cơm uống rượu.” Thái hậu cười nói, “Lăn lộn cả buổi sáng khẳng định bây giờ đã rất đói bụng đi?”

Lời bà nói xem như chạm đến nỗi lòng Bách Thần, hắn hiện tại đói đến độ có thể ăn hết cả con trâu. (=.= Thần Thần a, kiềm chế, kiềm chế, kiêu ngạo nhưng vẫn giữ lễ tiết để đá bay cái tên Liễu Như Phong.)

Nhưng yến hội trong cung ăn uống gì đó cũng chỉ là hình thức. Là một loại môi giới, quan trọng nhất vẫn là lấy chính trị làm đầu. Có ăn cũng chỉ có hoàng thượng thoải mái thưởng thức.

Tất cả mọi người ung dung thong thả mà ăn, ngẫu nhiên cũng sẽ gắp một đũa thức ăn. Còn lại đa số thời điểm chờ hoàng thượng nói chuyện hoặc nhìn ca vũ trợ hứng, còn phải làm ra bộ dáng say mê hường thụ.

Bách Thần còn chú ý đến vị Ngũ hoàng tử anh tuấn kia. Ánh mắt vẫn luôn cố ý, vô tình nhìn về vị trí Liễu Như Phong. Vô vàng vũ cơ mỹ diễm trên đài đều không hấp dẫn được ánh mắt của Ngũ hoàng tử.

Hắn tò mò liếc người bên cạnh mình, Tiêu Lẫm. Ánh mắt y đạm nhiên không nhìn ra được manh mối gì. Còn Tiêu Xuyên thì mỉm cười nhìn ca vũ, tựa hồ cái gì cũng chưa thấy.

“Dùng bữa.”

Trong chén Bách Thần đột nhiên xuất hiện một miếng thịt cá.

“…… Cảm ơn.”

Khụ khụ……. Tiêu băng sơn đây là đang muốn nhắc nhở hắn. Ở trong hoàng cung, bát quái vẫn nên không có thì hơn.

Bách Thần cười cười, thực tế nể tình mà ăn thịt cá. Nhưng hắn không phát hiện, lúc này mày Tiêu Xuyên hơi hơi nhăn lại.

Vài đoạn biểu diễn ca vũ kết thúc, Đức Huệ Đế đột nhiên nói: “Chư vi ái khanh, sinh thần thái hậu chỉ thưởng thức ca vũ không khỏi nhàm chán, các ngươi có phương pháp trợ hứng nào khác hay không?”

Vở kịch lớn tới rồi. Hoàng thượng bỏ xuống một khối gạch, nhưng trong lòng các vị tại đây rõ ràng biết đó là khối ngọc.

Liễu tướng lập tức phối hợp nói: “Chúng thần đều đã già rồi không có tài nghệ gì, hay là cho bọn tiểu bối thay thế trợ hứng cho thái hậu, người thấy có được không?”

“Được như thế rất tốt.” Đức Huệ Đế vuốt vuốt râu, “Nhưng tại đây nhiều người trẻ vậy, lúc nào mới biểu diễn hết được. Liễu ái khanh có biện pháp gì không?”

Liễu tướng cúi đầu chắp tay, “Trên bàn bọn hậu bối đều có một khối mộc bài, phía trên có ghi số thứ tự. Vừa vặn là hai mươi số, thái hậu thuận miệng nói một số nào đó, sau đó bàn được gọi số cử một đại biểu lên diễn tài trợ hứng. Không biết như vậy có thỏa đáng chưa ạ?”

Đức Huệ Đế quay đầu hỏi thái hậu, “Mẫu hậu, cảm thấy như thế nào?”

Đã sớm thương nghị tốt sự tình, thái hậu đương nhiên mỉm cười gật đầu.

Văn võ bá quan cơ hồ đều nghe được tiếng gió, vì thế những người muốn gả nữ nhi vào cung đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Hiện trường bây giờ đều là một mảnh không khí hài hòa hữu hảo.

Bách Thần cảm giác bản thân lại bị kéo vào xem một hồi tuồng. Bất quá bày trí cái khối thẻ bài này trên bàn bọn họ làm gì a, ai trong đây cũng đâu có gả cho Ngũ hoàng tử được…...

Đức Huệ Đế không nói lời vô nghĩa nữa, tuyên bố biểu diễn tài nghệ bắt đầu, cũng thỉnh thái hậu tùy tiện nói ra một số.

Thái Hậu nghĩ nghĩ, “Vậy số sáu đi.”

--------------------------------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Gắp đồ ăn, bỏ bốn lên năm chính là dịch chăn 《Có thể ý tác giả là sờ sờ tay nhỏ rồi, gặp thức ăn cho người ta rồi (gắp đồ ăn có tính là gián tiếp trao đổi enzim cho nhau không?), thì bước tiếp theo chính là ngủ cùng giường giúp người ta dịch chăn đêm khuya lạnh giá a….:)))》

Bởi vì bổn văn là Thần Thần sẽ có chức tuyến lâu dài~ Đến nỗi Lạc đại nhân…… Ta không nói cho các người biết đâu 《Tác giả lầy lội, thả thính xong chạy:))))》

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.