Sau khi thái hậu nói ra số sáu, lòng hiếu kỳ đều bị gợi lên, họ đều muốn biết người lên sân khấu đầu tiên là ai.
Người đầu tiên lên sân khấu vô luận tài nghệ tốt hay xấu thì đều lưu lại ấn tượng sâu sắc. Nếu như kẻ đầu tiên biểu hiện cực kỳ xuất sắc sẽ làm kẻ sau có áp lực vô cùng.
Nội thị tổng quản Thôi công công là người tạm thời chủ trì yến hội, gã chắp tay, “Xin hỏi vị công tử, tiểu thư nào giữ số 6.”
Sau khi nói xong, lão mỉm cười nhìn xuống đài, cũng không thúc giục.
Đa phần kiêu nữ quý tộc có mặt ở đây là mồi nhử. Nghĩa là sẽ có một số người lên trước làm màu một hồi sau đó mới cho nhân vật chính lên đài để tỏa sáng.(*)
《(*) Kiểu như đi thảm đỏ vậy á, người đến sau cùng là người nổi bật được chú ý nhiều nhất.》
Các quan viên cũng thật nể tình mà sôi nổi nghị luận suy đoán vị tiểu thư nào sẽ biểu diễn loại tài nghệ gì trợ hứng tiệc mừng thọ thái hậu.
Một lát sau, Bách Phương Phỉ ngồi phía sau Bình Tây Hầu chậm rãi đứng lên. Trong tay nàng cầm mộc bài số sáu.
Quả nhiên tâm tư Bình Tây Hầu đủ lớn, lớn đến mức có thể bất chấp tất cả chuẩn bị hết thảy cho nữ nhi mình. Lần này nói không phải lão giở trò Bách Thần tuyệt đối không tin.
Mục đích Bách Triển Nguyên cũng thật rõ ràng, ra mặt đầu tiên chính là muốn tạo ấn tượng tốt với hoàng thượng và thái hậu.
Bách Phương Phỉ hào phóng nở nụ cười ôn nhu, hướng mọi người hành lễ.
Chỉ là nụ cười này nhìn sao cũng thấy giả tạo, như là cố gắng gượng cười. Trước đó Bách Thần rõ ràng thấy Bách Triển Nguyên cho Bách Phương Phỉ ánh mắt cảnh cáo, hắn có thể đọc hiểu được vài phần: Ta cảnh cáo ngươi đừng có mà làm càn.
Bách Phương Phỉ bị ép như vậy nên không có cách nào khác là đem những giáo dưỡng chuẩn mực của tiểu thư khuê các và tư thái đẹp nhất biểu hiện với mọi người để tránh chọc giận phụ thân.
“Thì ra là Bách tiểu thư của Bình Tây Hầu phủ.” Thôi công công đáp lễ, “Xin hỏi Bách tiểu thư muốn biểu diễn loại tài nghệ nào?”
Bách Phương Phỉ đi đến trước đài, đối mặt với thái hậu khom mình hành lễ: “Tiểu nữ tử bất tài, nguyện tấu một khúc “Dương xuân bạch tuyết” dâng cho thái hậu, chúc thái hậu phúc thọ lâu dài.”
“Phương Phỉ miễn lễ.” Thái Hậu cười nói, “Dương xuân bạch tuyết, vạn vật sức sống tràn trề, rất có hảo ý. Người tới, chuẩn bị cầm (*).”
《(*) Là đàn. Ta thấy để “cầm” nghe nó sang hơn nên ta để vậy.》
Nếu là so tài nghệ thì không vượt qua bốn nghệ “Cầm, kỳ, thi, họa”. Vì thế trong cung thái hậu đã sớm có người chuẩn bị, vừa nói tức khắc có cung nhân mang cầm cổ (*) lên.
《(*) Vẫn là đàn cổ.》
Bách Phương Phỉ ngồi trên ghế, ngón tay thon dài vỗ nhẹ trên dây cầm. Ngừng một lát, rồi tiếng cầm bắt đầu vang lên.
Giai điệu du dương uyển chuyển, mang sự tao nhã lịch sử cổ xưa. Bách Thần tuy không nghe hiểu được những hàm ý cao thâm trong đó nhưng nhìn tư thế và thần thái thành thạo của Bách Phương Phỉ hẳn là đã học từ bé.
Tấu xong một khúc, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay ngập trời, sôi nổi ca ngợi tiểu thư Bình Tây Hầu cầm tài cao siêu.
Bách Triển Nguyên từ đầu tới giờ mặt vẫn luôn vô biểu tình lúc này cũng không nhịn được mà nở nụ cười vừa lòng.
Đức Huệ Đế vuốt râu, cũng lộ ra một tia ý cười.
Nữ nhi Bách Triển Nguyên là một người hào phóng, đoan trang lại dịu dàng, đáng được liệt vào danh sách đề cử. Nhưng mà nhân vật chính- người muốn cưới vợ- Ngũ hoàng tử thì chẳng có hứng thú một chút nào. Gã đã thấy qua nhiều mỹ nữ xinh đẹp hút hồn vì thế đối với diện mạo của các tiểu thư khuê các sớm đã xem đến nhàm chán.
Sau Bách Phương Phỉ là chi nữ Binh Bộ Thượng Thư và chi nữ Hộ Bộ Thị Lang lên đài biểu diễn vũ đạo và tấu tỳ bà.
Đừng nói Ngũ hoàng tử, đến cả Bách Thần xem cũng có chút thất thần.
Phải nói như thế nào nhỉ…… Đẹp thì có đẹp đó nhưng không thấy hồn (*) đâu cả.
《(*) Linh hồn》
Các tiểu thư khuê các thời xưa như dây chuyền sản xuất sản phẩm vậy. Mỗi cô nương đều có sự đoan trang, khóe mắt đuôi lông mày ôn nhu y đúc, đến cả khóe miệng khi nhếch lên cười thì độ cung cũng không kém là bao nhiêu.
Đây là xã hội thượng lưu. Các nam nhân vì muốn vui vẻ liền định ra quy tắc trò chơi cho các nữ tử quý tộc.
Sau khi chi nữ Hộ Bộ Thị Lang diễn tấu tỳ bà xong, Thôi công công khom lưng cung kính nói: “Thái hậu, mời người nói thêm một số nữa.”
Thái hậu nói: “Thêm một biểu diễn nữa thì ngưng được rồi, đầu cũng là cuối, vậy lấy số một đi. Sau khi biểu diễn đó kết thúc, các nữ quyến theo ta đi dạo hoa viên giải sầu, sẵn tiện hít thở không khí.”
……. Xem ra thái hậu cũng không chịu nổi được nữa, chỉ mới thưởng thức bốn tiết mục đã phải đi ra ngoài thông khí.
Nghe nói bởi vì thái hậu có võ nghệ lợi hại, anh tư sáng ngời, khí chất bất đồng với các nữ tử khác nên bà hấp dẫn được Sùng Nguyên Đế. Tính cách này cũng khó trách không thích các loại tài nghệ biểu diễn nãy giờ.
Đức Huệ Đế nói: “Vậy ấn theo lời mẫu hậu mà làm.”
Mọi người có chút kinh ngạc rồi lại không dám hó hé điều gì.
Nữ nhi nhà mình không có cơ hội lên sân khấu, đồng nghĩa mất đi cơ hội biểu hiện trước mặt hoàng thượng và Ngũ hoàng tử, điều này không khỏi làm bọn quan viên quyền quý lộ vẻ mặt thất vọng.
Thôi công công hỏi: “Xin hỏi số một là vị nào?”
Gã vừa nói ra liền thấy một thân bạch y bay bay đứng lên, là Liễu Như Thủy.
“Thôi công công, là ta.”
Nàng cười ngọt ngào, không có chút nào giả tạo, đầy tự nhiên hòa phóng.
Nàng vốn là lớn lên đã đẹp, khi cười lại càng làm cho người ta cảm giác khuynh quốc khuynh thành. Bởi vậy ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều bị hấp dẫn.
Ngay cả Ngũ hoàng tử cũng đem ánh mắt hướng về phía Liễu Như Thủy. Cái khuôn mặt như muốn ngủ gà ngủ gật kia cũng tinh thần hẳn lên.
“Xin hỏi Liễu tiểu thư muốn biểu diễn cái gì?” Thôi công công bị tươi cười của nàng làm cảm nhiễm, giọng nói không khỏi trở nên nhẹ nhàng hơn.
Liễu Như Thủy nói: “Tiểu nữ muốn múa kiếm trợ hứng cho thái hậu. Chúc thái hậu luôn luôn nở nụ cười, tùng hạc trường xuân.”
Lời vừa nói ra, nội tâm của các vị nam nhân quyền cao chức trọng ở đây rất hỗn tạp có tán đồng cũng có không tán đồng. Nữ tử mà giơ đao múa kiếm còn ra thể thống gì?
Nhưng bởi vì Liễu tướng quyền khuynh triều dã, sợ đắc tội với lão nên mọi người không dám tùy tiện nghị luận.
Ngay cả Đức Huệ Đế cũng nhăn mày lại. Đương kim hoàng thượng khác với phụ thân ông, từ nhỏ chỉ thích những nử tử ôn nhu vâng lời.
“Tốt!” Thái hậu vỗ tay một cái, mặt lộ vẻ vui mừng, “Nghe nói Như Thủy múa nhuyễn kiếm rất tốt, hôm nay ai gia có nhãn phúc chứng kiến rồi.”
Thái hậu vừa mới nói xong lập tức có người hùa theo. Thái hậu cao hứng tức là hoàng thượng cao hứng.
Thôi công công sai người trình lên nhuyễn kiếm.
Liễu Như Thủy mặt mang tươi cười, nhanh nhẹn khởi vũ.
Váy trắng tung bay, kiếm quang bay múa, trong nhu có cương, ý vị gồm nhiều mặt. Không gian hiện tại tràn đầy hoảng hốt như thấy tiên nữ hạ phàm, đẹp không sao tả xiết.
Cao thấp lập tức thấy.
Cùng so tài với nàng, những người trước đều ảm đạm thất sắc.
Ngũ hoàng tử đứng thẳng nhìn chằm chằm Liễu Như Thủy, trong mắt có sắc thái khác thường.
Nguyên lai, muội muội so với ca ca cũng chẳng kém.
Dừng múa, Liễu Như Thủy thu hồi váy, sắc mặt nàng ửng đỏ, càng hiện lên dung nhan tuyệt thế.
Hiện trường im lặng một cái chớp mắt, sau đó thái hậu đi đầu vỗ tay, khen nói: “Quả nhiên diễm lệ, Liễu tướng thật biết cách dạy nữ nhi a.”
Liễu tướng đứng dậy, khom người khiêm tốn nói: “Tiểu nữ bất tài, làm Thái Hậu chê cười.”
“Liễu tướng cũng đừng khiêm tốn.” Đức Huệ Đế cười nói, “Lại khiêm tốn trẫm đều không đáp ứng.”
Bách Triển Nguyên cũng đang cười, nhưng khóe miệng lại rất cứng đờ, nhìn ra được nội tâm hắn thất vọng đến cực điểm. Bách Thần đột nhiên nghĩ đến, giờ phút này câu nói kia đại khái thực thích hợp với lão: “Ngươi tức giận nga, nhưng vẫn phải bảo trì mỉm cười.”
Trên mặt Liễu tướng sáng thêm mấy phần, không còn nghi ngờ, trận so đấu tài nghệ này Liễu Như Thủy đại thắng.
……
Ngọ yến kết thúc, các nữ quyến theo thái hậu ra hoa viên tản bộ tiêu thực. Các nam nhân thì lưu lại cùng hoàng thượng trò chuyện quốc gia đại sự, quân thần chi gian giao lưu cảm tình.
Bách Thần cảm thấy có chút nói không nên lời. Hắn là “gả” vào Vương phủ, rồi cũng là nam nhân, mặc kệ là đi hay ở đều rất xấu hổ.
Suy tư một lát, vẫn là quyết định lưu lại.
Tiêu Lẫm đối với quyết định của hắn không có dị nghị, nhưng Tiêu Xuyên thì rõ ràng có một tia kinh ngạc, bất quá gã cái gì cũng không nói.
Bách Triển Nguyên ngồi ở phía đối diện đối với quyết định của Bách Thần thực không tán đồng. Dùng ánh mắt rất nhiều lần đưa tới hắn ý bảo mau rời đi.
Bách Thần trong lòng cười lạnh. Là sợ hắn ở nơi này làm mất mặt vị Hầu gia này ư, vì thế liền muốn đuổi hắn đi?
Bách Triển Nguyên thấy ám chỉ của mình bị tiểu nhi tử thờ ơ, tức giận đến mức giậm chân.
Đây là trường hợp gì? Hoàng thượng và bọn đại thần này đó khẳng định sẽ bàn chuyện chính sự. Hắn là một bại gia tử không học vấn không nghề nghiệp, ngồi ngốc tại đây vạn nhất bị hoàng thường đặt câu hỏi thì làm sao mà trả lời?
Nếu đáp không được thì không chỉ làm mất mặt Khang Vương phủ mà còn lôi theo cái mặt già của phụ thân hắn. Bách Triển Nguyên tưởng tượng đến cái cảnh kia liền cảm thấy bản thân không thể thở nổi, muốn lập tức đá bay Bách Thần ra ngoài.
Nhưng không thể làm càn trước mắt hoàng thượng. Vả lại nếu làm vậy sẽ thành trò cười cho văn võ bá quan, không ngốc đầu lên nổi. Huống chi tiểu tử này hiện tại đã là người Vương phủ, lão càng không thể tùy tiện ra tay giáo huấn.
Nhìn biểu tình rối rắm của Bách Triển Nguyên, bên này Bách Thần vẫn ngồi vững như thái sơn, thậm chí còn hướng phụ thân mình mỉm cười một tí. 《:)))))》
Bách Triển Nguyên: ……
Các nữ quyến đều đã đi hết, không khí kiều diễm tức khắc liền tiêu tán không ít. Hoàng thượng sai người đem rượu và thức ăn xuống, thay bằng nước trà.
Không khí trở nên nghiêm túc, văn võ quần thần đều ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc không cười.
Quả nhiên muốn nói chuyện chính sự.
Lúc này Bách Thần muốn chạy cũng chạy không được, Bách Triển Nguyên đè đè cái trán, chỉ hy vọng cái thằng nghịch tử này đừng chọc phiền toái đến cho lão.
……
Đức Huệ Đế thanh giọng nói, “Chư vị đều là nhân tài tân triều. Hôm nay nhân yến hội sinh thần thái hậu, ta muốn cùng chúng ái khanh thương lượng một chút.”
Hoàng thượng không còn biểu tình nhàn nhã như trước, hiện tại phi thường nghiêm túc.
“Hoàng thượng, đã xảy ra chuyện gì?” Người đặt câu hỏi là Khang Vương, lúc này cũng chỉ có ông là dám mở miệng.
Đức Huệ Đế nói: “Đêm qua nhận được cấp báo từ trăm dặm. Biên cảnh, thành trấn mấy ngày gần đây bị người Đột Kiệt gây hấn, quậy phá, vào thành đốt giết đánh cướp, không có chuyện ác nào không làm. Chúng ta đã cùng người Đột Kiệt ký kết hiệp ước hòa bình, giờ bọn họ lại làm trái, chư vị ái khanh thấy nên giải quyết chuyện này như thế nào?”
Hoàng thượng hỏi các đại thần thấy thế nào, tất nhiên đây là hỏi nên đánh hay nên thỏa hiệp thoái nhượng.
Văn võ quyền thần lập tức thảo luận kịch liệt, thực nhanh đã chia làm hai phe.
Phe thứ nhất là phe chủ hòa. Bọn họ cho rằng tân triều mới lập không lâu, quốc lực vẫn còn ở trạng thái trống rỗng, không thích hợp để phát động chiến tranh, vì thế nên lựa chọn đàm phán.
Phe thứ nhất này do thái tử và Liễu tướng làm chủ.
Phe thứ hai là phe chủ chiến. Lý do, chỉ là bọn kẻ hèn ở phương bắc, bộ lạc man di vậy mà hểnh mũi, lên mặt quậy phá biên cảnh. Nhất định phải cho mấy kẻ đó xem sắc mặt nếu không bọn họ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước, uy hiếp ranh giới tân triều.
Phe thứ hai này do Ngũ hoàng tử và Khang Vương làm chủ.
Hai phe không ai chịu nhường ai, tranh đến không ra hệ thống gì, Đức Huệ Đế bị ồn ào đến đau đầu, ngài xua tay ý bảo các quan thần an tĩnh lại.
Đợi đến khi hiện trường an tĩnh, Đức Huệ Đế đột nhiên đặt câu hỏi.
“Tiêu Xuyên, ngươi có suy nghĩ gì?”
Tiêu Xuyên sửng sốt, rõ ràng là không hiểu vì cái gì mà hoàng thượng lại hỏi ý kiến gã.
Ngược lại Bách Thần đã đoán được chút manh mối.
……….
25/12/2018