Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ

Chương 21: Chương 21




Edit: Vân Nhi

ghe hắn nói vậy, ta không nhịn được tức giận ở trong lòng, đây là cái gì ca ca đệ đệ, như thế nào hắn lại dám nói như vậy? ta bỗng nhiên đứng lên muốn đi ra ngoài, Dận Đường liền bước nhanh vài bước chặn lại ở trước mặt ta, tựa vào cửa vừa cười vừa nói: “ Minh Tuệ, ngươi thực sự cam tâm cứ như vậy trôi qua cả đời!?”

Ta quay người lại, không nhìn hắn, lạnh lùng nói: “ Lời này của Cửu gia thật là quá mới mẻ, ta trôi qua như thế nào, thì chính là chuyện mà ca ca của ngươi nên quan tâm, cùng ngươi có quan hệ gì?”

“ Hắn sẽ quan tâm sao?” Dận Đường nhíu nhíu mày, trong lời nói có mang vài phần chế giễu.

“ Ngươi…” Ta nghẹn lời, nói thật… Dận Tự đúng thật là sẽ không quan tâm!!!

“ Năm nay Sách Ngạch Đồ thất thế, Hoàng bá phụ trước khi lâm chung đã nói với phụ hoàng, bát ca có thể làm thái tử. Tâm tư bá nghiệp của Bát ca càng lúc càng lớn!” Dận Đường trầm giọng nói: “ Hiện nay suy nghĩ của hắn đơn giản chỉ là làm sao để lật đổ Thái tử, ngồi lên cái vị trí kia mà thôi! Làm sao có tâm tư lo cho chết sống của ngươi?”

Ta có chút buồn bực, lão Cửu này không phải là vây cánh trung thành của Bát gia sao? Tại sao hôm nay lại nói như vậy?

“ Ngươi cũng không muốn làm hoàng hậu, có thật không?” Dận Đường đột nhiên lên tiếng hỏi một câu.

Một câu này làm ta quá sợ hãi, đây là câu nói đêm qua ở trong phòng ta nói nhỏ với Dận Tự, làm sao hắn có thể biết được? Ta bắt đầu suy nghĩ, lúc ấy ở trong phòng có người nào hầu hạ.

“ Khi còn bé ngươi đã từng nói với ta, về sau phải làm Hoàng hậu. lúc ấy ta chỉ cảm thấy đó là lời nói đùa của trẻ con thôi, nhưng sau đó ngươi một lòng muốn gả cho Bát ca, mà Bát ca lại là người có chí lớn!” hắn cười khổ, tiếp: “ Ta nguyện ý hỗ trợ cho Bát ca, đơn giản là do ta muốn hoàn thành mong muốn của ngươi!”

Ta rốt cục cũng biết được như thế nào là sét đánh liên tục, lúc này ta thực có cảm giác giống như bị sét đánh vậy. Ta vô lực nhìn hắn: “ ngươi có biết mình đang nói gì không?”

Hắn lạnh nhạt cười, con ngươi hẹp lại tỏa ra ánh sáng lung linh.

“ Minh Tuệ, lúc trước không cần biết là ta nói gì, ngươi luôn cho rằng ta đang đùa giỡn. hơn nữa, phụ hoàng kiêng nể thế lực của An vương, nên mới đem ngươi chỉ hôn cho Bát ca yếu thế!” hắn đưa tay xoa xoa rồi nói tiếp: “ nhưng hai năm nay, ngươi cùng bát ca ở chung được mấy ngày? Làm sao còn thấy cái thần thái kiêu ngạo ương ngạnh phấn khởi của Minh Tuệ cách cách năm đó? Chuyện xảy ra cho tới giờ, lời nói của ta ngươi vẫn như cũ không tin!” hắn thở dài, ánh mắt nhìn thẳng vào ta “ Ở trong lòng ngươi, Dận Đường này là người không thể tin tưởng được sao?”

Chúng ta hai người đứng đối mặt với nhau, ai cũng không nói thêm lời nào.

Nghĩ tới lời nói của Dận Đường, trong lòng ta thực là có cảm giác nghiêng trời lệch đất. thì ra vị Cửu a ca này đối với Minh Tuệ là có thâm tình đến như vậy!!!

Lúc trước Minh Tuệ lựa chọn Bát gia, có lẽ nguyên do chính là tình cảm ôm ấp nổi loạn của nữ nhi! Một người xuất thân cao quý, được sủng ái mà lớn lên, lại yêu một vị a ca xuất sắc nhưng do xuất thân của mẫu thân thấp kém mà không được coi trọng. Trong lòng ta thầm than, đời sau thường nói: Nghèo khổ nuôi con trai, giàu có nuôi con gái! Đây là chỗ hổng duy nhất của việc nuông chiều nữ nhi, nàng có lẽ sẽ không bị người khác dùng tiền tài quyền thế lừa đi, nhưng nàng sẽ có thể mang tâm của người mẹ mà chọn chồng!!!

Ta lại nghĩ, vị Cửu gia này nói chuyện như một mối tình thắm thiết, chết không từ nan, nhưng hậu viện một đám nữ nhân của hắn chính là kết quả của thâm tình đó sao? Đây là thời đại bi ai gì, nữ nhân ở trong mắt họ có lẽ chỉ là một vật phẩm, hay là một món ăn, một chén canh mà thôi! Ta có thể lúc nào cũng nghĩ tới ngươi, luôn luôn ăn lấy một ngụm, thì ngươi nên biết mang ơn!!!

Ta cười lạnh một tiếng, nói: “ Lời nói này của Cửu gia thật cảm động lòng người, khiến người rơi lệ! Ta tuy là một nữ tử nơi khuê phòng không có kiến thức gì nhưng vẫn biết được tam cương ngũ thường, luân lý của thánh nhân. Hành động hôm nay của Cửu gia, chẳng phải là đã uổng phí sách thánh hiền đã đọc sao?”

Ta nói xong, cũng không thèm nhìn hắn, đưa tay đẩy hắn ra, muốn mở cửa đi ra ngoài. Hắn bắt lấy cổ tay ta, ta không hề nghĩ ngợi, đưa tay đẩy người hắn.

Hắn nhấc tay ngăn bàn tay ta, trên mặt vẫn còn ý cười như cũ.

Ta hung tợn trừng mắt nhìn hắn: “ ngươi mau buông tay ra!” hắn nghe lời bỏ tay ta ra, nhưng thân mình vẫn bất động như cũ.

“ Minh Tuệ, ta biết có nói gì cũng đều không làm gì được,” Hắn cười đến thực cô đơn “ từ ngày ngươi được hứa ban cho Bát ca, ta đã liền tự nói với chính mình, không còn kịp rồi!!! Ta cũng từng nghĩ tới, nếu như khi đó ngươi được gả cho ta, thì hiện nay ta đã không phải ở cái dạng này!” hắn thấy ta muốn nói gì, liền giơ tay ngăn ta lại, nói tiếp: “ sẽ không trầm mê trong tửu sắc, cũng sẽ không chỉ lo kinh thương, cùng dân đoạt lợi…”

Nhìn thấy hắn vẫn chưa nói xong, ta thật sự nghe không nổi nữa, cười lạnh đánh gãy lời hắn: “ Cửu gia nói như vậy, chẳng phải là đang nói Minh tuệ lầm người? lỗi này, Minh Tuệ thật không dám chịu!”

Nhìn hắn vẫn nói xong, ta thật sự nghe không nổi nữa, cười lạnh đánh gãy hắn: “Cửu gia như vậy giảng, chẳng phải là đang nói Minh Tuệ làm hại ngươi? Này lỗi, Minh Tuệ thực không dám chịu!”

“ Ta hiểu được!” Dận Đường vuốt trán vội vàng nói: “ Ta không hề có ý oán trách ngươi nửa phần! ta chỉ là có chút không cam lòng, nhưng lúc này có không cam lòng cũng không có chỗ giải sầu!” hắn lại cười khổ một chút, nghiêm mặt nói: “ Minh Tuệ, ta không biết, hiện nay ngươi có còn tình cảm gì với Bát ca không?”

“ Có hay không có, cũng không có liên quan gì tới Cửu gia ngài!” Ta lạnh lùng nói.

Dận Đường nhắm chặt mắt lại, gian nan nói: “ Minh Tuệ, hôm nay ta không phải muốn tới tranh chấp với ngươi, ta chỉ muốn nói với ngươi một chuyện, nếu như trong lòng ngươi có bát ca, ta sẽ giúp đỡ cho hai người vợ chồng hòa thuận, còn nếu như ngươi đã quyết định buông tay, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi thoát ra!”

Trong lòng ta run lên, nếu như quả thực như thế, cũng là…

Cửa phòng đột nhiên bị người ta một cước đá văng ra, Dận Đường nhanh chóng quay người lại kéo ta tránh ra, để tránh bị ván cửa rớt xuống bị nguy hiểm. Ta vừa định thần lại, thì nhìn thấy trước cửa…

Dận Tự đang đứng ở nơi đó, khuôn mặt luôn luôn ôn hòa mang theo ý cười hiện tại lại đông cứng băng giá lạnh lùng. Đôi môi mỏng mím lại thành một đường, ánh mắt sắc như dao nhìn ta cùng Dận Đường.

Hắn chậm rãi đi vào trong phòng, nhếch mi nhìn tay Dận Đường còn đang cầm lấy cổ tay ta, khóe miệng hơi hơi cong lên nói: “ Phúc tấn nói là đi dâng hương, hiện nay không biết là đốt cái gì hương, cầu cái gì thần đây?!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.