Xuyên Qua Bộ Bộ Kinh Tâm Ta Là Minh Tuệ

Chương 22: Chương 22




Edit: Vân Nhi

Dận Đường buông tay ta ra, nâng mũi chân lên đá đá ván cửa vừa bị đã sập, cười nói: “ Bát ca, đây chính là gỗ hoàng dương tốt nhất, ta thật vất vả mới tìm được nha!”

Ta lui về phía sau hai bước, âm thầm ảo não, mới vừa rồi ta nên đi, không nên phạm phải sự việc tối kỵ tình ngay lý gian này. Nghe Dận Đường nói ra những lời này, ta nhịn không được cắn môi nở nụ cười, nghĩ rằng thì ra trà lâu này chính là sản nghiệp của Dận Đường. Cửu Bối tử, ngài cũng không thực biết điều nha! Lúc này, cảnh này, ngài không thèm giải thích, cũng không hoảng sợ, ngược lại còn có thể nhàn nhã như vậy! Thật là một người thần kỳ nha!!!

Dận Tự cười lạnh một tiếng, trên mặt nổi lên vài đường gân xanh, con người luôn luôn ôn hòa bây giờ giống như bị bao phủ bởi băng tuyết ngàn năm! Hắn bước vài bước đến trước mặt ta, đưa tay nắm chặt lấy tay ta, thốt lên vài chữ: “ Theo ta trở về!”

“ Bát Ca” Dận Đường tiến lên, đưa tay muốn kéo ta lại, nhưng lại chần chờ thu tay lại “ Nếu đã đến đây, thì hãy uống một chén trà rồi hãy trở về, ta lập tức phân phó người mang trà lên!”

Khóe miệng của Dận Tự hiện lên một tia cười, nhưng trong mắt lại toàn là băng giá, hắn nhìn về phía ta, ngữ điệu ôn nhu quỷ dị nói: “ Minh Tuệ, vừa rồi ngay cả trà nàng cũng chưa uống miếng nào sao?”

Vấn đề này thật sự là phải cân nhắc nha, ngay cả chén trà ta cũng chưa uống thì nãy giờ ta ở đây làm cái gì nha? Ta có chút cứng lưỡi, ngơ ngác nói không ra lời.

Dận Đường thấy tình cảnh như vậy, cười nói: “ Đúng là ta thất lễ, cũng chưa lo mang trà lên cho bát tẩu. Thỉnh Bát ca đừng trách ta!” nói xong, hắn lại cười cười, tiếp tục nói: “ Bát ca thực sự là thần cơ diệu toán, như thế nào lại biết hôm nay ta vừa nhập vào một số trà ngon, tới thực là đúng lúc!”

Nghe ra ý trong lời nói của hắn, ta không khỏi có chút buồn bực, đối với Dận Tự nói: “ Gia đúng thật là săn sóc, tự nhiên phái người đi theo thiếp sao?”

“ Cho dù có người đi theo, thì cũng là vì bảo hộ tẩu thôi. Đúng hay không, Bát ca?” Dận Đường xoay xoay chiếc nhẫn phỉ thúy, lạnh lạnh nói.

Dận Tự liếc Dận Đường hừ lạnh một tiếng, liền mang ta một đường lảo đảo dọc theo cầu thang đi xuống dưới. Ta nhỏ giọng kêu lên: “ Gia mau thả ta ra! Để bọn nha đầu nhìn thấy thì còn thể thống gì nữa!”

Hắn thản nhiên cười, vô tình nói: “ Không sao cả. Bát phúc tấn luôn trong sáng quang minh chính đại, lời người khác có gì đáng sợ đâu?”

Nghe xong lời này, ta dùng tay giữ chặt tay vịn, sống chết không chịu đi xuống dưới, giọng căm hận nói: “ lời này của gia thật là chết người! thiếp đến tột cùng là đã làm chuyện gì? Gia không cần phải nặng lời như vậy!”

Hắn xoay người nhìn ta, trên tay lại càng dùng sức, ta đau tới kêu nhỏ một tiếng. hắn trầm giọng nói: “ Nàng muốn ở đây cùng ta nói, hay là về phủ từ từ nói?”

“ Gia buông thiếp ra trước!” Ta vội la lên. Ngẩng đầu nhìn lên lầu, ta thấy Dận Đường dựa vào góc lan can, trên mặt mang theo vẻ không cười nổi, lẳng lặng nhìn ta.

Dận Tự dùng sức lôi kéo, ta còn không hiểu được tại sao lại như vậy thì đã bị kéo vào trong lòng hắn.

“ Người…” Ta dùng sức dãy dụa, hắn thấp giọng cười nói: “ Nàng còn chưa có trả lời ta, là nói ở đây hay là về phủ nói?”

Thức thời vẫn là chính yếu, ta liền nói: “ Về phủ tốt hơn!”

Hắn buông tay ta ra, tự mình đi xuống lầu. Ta xoa xoa cổ tay có chút đau, đi theo hắn xuống dưới. vừa đi ta vừa thầm mắng ở trong lòng, người này thật sự là giống như một cơn gió vậy, không thể hiểu nổi hắn!!!

Mới vừa ra tới cửa sau, chợt nghe trên lầu tiếng cửa sổ bị mở ra, ta ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy Dận Đường đứng ở bên cửa sổ, trên mặt lộ vẻ cười, cao giọng nói: “ Bát ca bát tẩu đi thong thả, thứ tiểu đệ không thể tiễn xa!”

Dận Tự cũng không quay đầu lại, chỉ là lạnh giọng nói: “ Cửu đệ thật sự là rất khách khí!”

Chợt nghe thấy trên lầu Dận Đường cười to, cửa sổ loảng xoảng một tiếng đóng lại.

Liễu Nhi và Phương Nhi đứng ở phía sau, thấy tình cảnh như vậy, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch. Vừa định tiến lên thỉnh an, thì Dận Tự đã vung tay lên, nhìn cũng không nhìn các nàng, chỉ đối với ta thấp giọng quát: “ Lên xe!” nói xong, ta còn chưa kịp phản ứng, thì đã bị hắn ôm lên xe, miễn cưỡng duy trì tư thế ngồi xong, ta thấy hắn cũng mang theo hàn khí đi lên, ta đơn giản nhắm mắt không thèm để ý tới hắn.

Xe bắt đầu lăn bánh đi về phía trước, không khí ở trong xe áp xuất cực kỳ thấp nha! Ta vuốt ve cổ tay, nhắm mắt miệng niệm tâm kinh: “ Vô lo vô cố, vô hữu khủng bố, rời xa giấc mộng điên đảo, đi về cõi niết bàn…”

“ lão Cửu đưa cho nàng hai sự lựa chọn, nàng tưởng tốt lắm sao? Nàng nghĩ cứ như vậy rời khỏi phủ Bối Lặc?” Dận Tự rốt cục nhịn không được, mở miệng nói chuyện.

Ta một mực yên lặng tụng đến: “Yết đế yết đế, ba la yết đế, ba la tăng yết đế, bồ đề tát bà ha” lúc này mới mở to mắt, nhìn đến sắc mặt lạnh như băng của hắn, thở dài nói: “ Bối lặc gia có mơ hồ thì thiếp cũng đã được ghi tên vào ngọc điệp của hoàng gia, có thể muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao? Cho dù là Bối Lặc gia muốn hưu thiếp, chỉ sợ cũng không dễ dàng như vậy đâu!”

Hắn sửng sốt một chút, sắc mặt khẽ dịu đi, nói: “ Ta sẽ không hưu nàng!” nói xong, hắn suy tư một hồi, khóe miệng lại mỉm cười, nói: “ Cho nên, vấn đề lúc nãy Cửu đệ hỏi nàng, nàng cũng tính trả lời hắn như vậy sao?”

“ nếu nghĩ đúng là đúng, nếu nghĩ sai thì là sai thôi!” ngươi đã nói là ta quang minh chính đại, ta đây liền thực sự quang minh cho ngươi xem.

Dận Tự khép mi suy nghĩ, rồi nhìn thẳng vào trong mắt ta: “ Minh Tuệ, không cần biết là ta hỏi cái gì, cho tới bây giờ nàng đều không e dè trực tiếp nói, đúng là như thế, ta càng nghĩ càng đoán không ra, trong lòng nàng rốt cục là đang nghĩ cái gì, nàng đang muốn gì, muốn làm việc gì?”

Ta nghĩ muốn tự do dân chủ, ngươi có thể cho sao? Tuy rằng ở thời hiện đại cuộc sống hơi kham khổ một chút, nhưng ta vẫn nghĩ cuộc sống đó sẽ tốt hơn bây giờ, nếu ta muốn trở về, ngươi có thể giúp ta sao? Ta yên lặng suy nghĩ.

“ Thật sự là Bối Lặc gia phái người đi theo thiếp?” Ta không có trả lời hắn, chuyển hướng đề tài, hỏi lại một câu.

Hắn ngừng lại, nhíu mày nhìn ta, cười như không cười nói: “ ở trong lòng nàng, gia là người như vậy sao?”

“ Vậy thì tại sao gia lại tới nơi này?” Ta cũng không thèm để ý tới biểu hiện ủy khuất của hắn, người trưởng thành trong hoàng thành này, lúc nào cũng phải diễn, diễn vai diễn đáng thương không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.