Edit: Vân
Nhi
Tướng mạo của
Dận Tự ôn nhuận như ngọc, lại xinh đẹp như hoa quỳnh, dung mạo tú lệ. Lúc này hắn
cúi người, một đôi mắt ẩn chứa ánh sáng, không mang theo một chút tạp chất nào,
trong suốt vô cùng chăm chú nhìn ta.
Ta vẫn
không thể tin được, nam nhân như vậy tại sao lại có người nói hắn tâm tư phức tạp?
Nhưng ta lại không thể không tin, trong nhóm con cháu hoàng thất, có người nào
tâm cơ lại không thâm trầm, người nào tâm tư lại có thể dễ đoán?? Có người từng
nói qua, ở vị trí cao quý như vậy, rất khó có thể không tranh không đoạt. Dù
sao, không có ai muốn làm Lý Kiến Thành và Lý Nguyên Cát ở Huyền Vũ môn cả!!!
Thẳng đến
khi ta nghe được tiếng cười của hắn, ta mới giật mình phát hiện ra chính mình
đang chăm chú say sưa nhìn hắn, ta lại bất tri bất giác dùng tay che ngực lại.
Dận Tự đưa
tay bế ta ra khỏi bồn tắm, đặt ta lên trên ghế bông, lại lấy khăn mềm mỉm cười
chậm rãi chà lau cho ta. Vừa rồi mới trãi qua sự thân cận da thịt, lúc này lại
không mảnh vải che thân đứng trước mặt hắn, ta cảm thấy bản thân mình xấu hổ tới
muốn ngất đi. Hoàn hảo Dận Tự cũng không tính tra tấn ta thời gian dài, lúc ta
xấu hổ muốn quay đi thì hắn rốt cục cũng buông xuống vải mềm trong tay, cầm lấy
tấm vải nhung, bọc kín người ta lại, sau đó ôm chặt ta trong lòng, vòng qua
bình phong trở lại giường.
Giường đã
được thu dọn rất chỉnh tề, thay chăn đệm mới sạch sẽ. Một lần nữa nằm ở trên
giường, trong mũi như có mùi hương gỗ Mộc Tê, bên người là Dận Tự ấm áp, thần
trí ta có chút hoảng hốt, tất cả chuyện vừa rồi xảy ra lại thoáng qua trong đầu
óc ta, ta liền như vậy cùng với nam nhân này…
Ban đầu ta
đã từng nghĩ qua, nếu ta thực sự là Quách Lạc La Minh Tuệ, ta cũng phải Dận Tự
họa phúc cùng chia, cho dù ta có cam lòng hay không…
Nhưng từ
lúc này, quan hệ của ta và Dận Tự không chỉ là vợ chồng, mà còn là người yêu. Bởi
vậy, con đường phía trước cho dù là bụi gai dầy đặc, hay là núi đao biển lửa,
ta cũng chỉ có thể cùng Dận Tự đồng tâm hiệp lực, vinh nhục cùng nhau.
Ta có thể
làm được gì? Về lai lịch của ta, chuyện khó tin như vậy, làm sao ta có thể mở
miệng nói với Dận Tự? Từng biết qua lịch sử, từng xem qua chuyện xưa, mọi chuyện
có thể sẽ có thay đổi hay không? Nhược Hi là khách không mời mà đến thế giới
này, ta cũng là kẻ lạc loài trong thế giới này, hai nhân tố lạ đồng thời xuất
hiện, thế giới này còn có thể giữ nguyên kết cục như ban đầu sao???
Dận Tự từng
nói ta suy nghĩ quá nhiều, xem ra là đúng chứ không sai. Ta quay đầu lại nhìn
xem vẻ mặt của Dận Tự, thấy hắn hai mắt khép hờ, dưới ánh nến khuôn mặt của hắn
giống như bị một tầng ánh sáng ấm áp nhu hòa bao phủ, ta bỗng dưng nhớ đến
trong tiểu thuyết Kim Dung có đánh giá dung mạo của hai người nam nhân, tuy là
ta không thích hai người đó nhưng mà những lời nhận xét đó vẫn ghi sâu trong đầu
ta. Một người là Doãn Chí Bình “ Mi thanh mục sáng”, một người khác là Lệnh Hồ
Xung “ Ngọc Diện Bạc Môi”.
Ta không khỏi
cười khổ, hai từ tốt đẹp như vậy, lại được dùng ở trên hai tên nam nhân như vậy.
Một kẻ thì lợi dụng khi người ta khó khăn làm ô uế sự trong sạch của người ta,
mà một kẻ khác trong tay cầm giữ ánh trăng trong suốt, nhưng trong tim lại mang
theo một nốt chu sa đỏ tươi không phai mờ.
Chính trong
lúc ta đang thở dài, Dận Tự mở to mắt, hai mắt tinh tường nhìn ta, khóe môi hơi
hơi cong lên, trêu chọc nói: “ Nàng là vui mừng tới khó an giấc sao?”
Ta cắn cắn
môi, cúi đầu xuống thấp giọng hỏi: “ Cả đời này chàng sẽ rất tốt với thiếp
sao?” nói ra những lời này, trong lòng ta cũng có chút tự giễu, cảm tình chẳng
lẽ là có thể dùng lời hứa hẹn để cam đoan sao?
Đuôi lông
mày của Dận Tự khẽ nhếch lên, run run, cười nói: “ Cả đời thì quá dài, cả ta và
nàng hai người đều không ai có thể đoán được tương lai sẽ như thế nào…” hắn vuốt
tóc ta, tiếp tục nói: “ Bất quá, gia có thể khẳng định, hiện tại nàng là người ở
trong lòng gia!”
“ Là người
duy nhất trong lòng?” ta hỏi, cố nén không đề cập tới người còn đang ở trong tiểu
viện kia.
Hắn hiểu rõ
nhìn thẳng vào ta, ánh mắt trong suốt, ngữ điệu kiên định nói: “ Là người duy
nhất!”
Ta cảm thấy
ánh mắt có chút chua sót, liền xoay người ngồi dậy, cầm tay hắn, trên cao nhìn
xuống hắn trầm thấp hữu lực nói: “ Dận Tự, vì câu “duy nhất” hôm nay của chàng,
đằng trước cho dù là núi đao biển lửa, không sợ sẽ vạn kiếp bất phục, ta Quách
Lạc La Minh Tuệ cũng sẽ bên chàng không rời không bỏ, sống sẽ ở bên nhau, chết
sẽ chôn chung huyệt!”!”
Dận Tự mở
to hai mắt, liền như vậy kinh ngạc nhìn ta, ta cũng yên lặng nhìn hắn. Sau một
lúc lâu, Dận Tự mới đột nhiên dùng lực, gắt gao ôm chặt ta vào ngực, cúi đầu
bên cổ ta, ta cảm thấy trên má hắn hình như có chút ẩm ướt, thanh âm cũng có
chút khàn đi: “ Minh Tuệ, gia… chắc chắn sẽ bảo hộ nàng chu toàn!”
Khi đó
quang cảnh lửa cháy xương nghiền thành tro luôn quanh quẩn trong đầu ta cứ như
vậy bị hai giọt nước mắt âm thầm của Dận Tự xóa sạch. Đêm hôm đó, cùng với những
đêm rất lâu sau đó, ta không hề có một cơn ác mộng nào nữa!!!