Xuyên Qua Chi Phiêu Hành Thiên Hạ

Chương 42: Chương 42




Trong kế hoạch mất tích này cần phải có sự tham dự của Bách Hiểu Sinh. Nghĩ đến tên gian thương chỉ biết ăn tươi nuốt sống, ta không khỏi đau đầu, tìm hắn hỗ trợ không biết phải tốn hết bao nhiêu ngân lượng đây.

Thuê hai người diễn hí kịch, một người phẫn thành bộ dạng của Ngả Á, một người thì trở thành đại sư huynh, còn đại sư huynh và Ngả Á thật thì đổi sang diện mạo bình thường theo thương đội rời đi trước.

Năm sư huynh đệ chúng ta cùng áp tiêu — “Ngả Á” đột nhiên xuất hiện ở Vọng Viễn thành, môn hạ trinh thám của Bách Hiểu Sinh rải rác khắp giang hồ, “sơ ý” đem tin tức này truyền đến tai các đại môn phái, nhanh chóng khiến người Phong Diệp sơn trang lẫn những môn phái tự xưng mình là hiệp sĩ chính nghĩa sôi nổi tụ tập tại Vọng Viễn thành, hy vọng bắt được tên “yêu ma quỷ quái” Ngả Á kia.

Sư huynh đệ chúng ta hòa vào dòng người vừa ra khỏi thành, “không cẩn thận” bị đám chính nghĩa chi sĩ vây khốn ở Tử Vân sơn, “Ngả Á” bị giết rồi rơi xuống vách núi trong lúc loạn chiến, đỉnh Tử Vân cao vút trong mây, ngã xuống tuyệt đối thi cốt vô tồn, nhân sĩ chính phái thổn thức một trận rồi rút lui.

Vài ngày sau, trên giang hồ lại truyền ra tin tức, nói thiên hạ đệ nhất tiêu cục Ngư Dương thành – Uy Viễn tiêu cục, thất thủ đánh mất tiêu. Vì lời đồn này, danh tiếng tiêu cục chịu ảnh hưởng rất lớn, những người nhờ Uy Viễn tiêu cục hộ tiêu lần lượt hủy bỏ, chuyển qua tiêu cục khác, từ đó sinh ý Uy Viễn tiêu cục xuống dốc không phanh, thu ích ảm đạm, không bao lâu đã rút lui, bán đất trả nợ, biến mất ở Ngư Dương thanh. Có người đi điều tra, nhưng không ai biết Uy Viễn tiêu cục đi đến nơi đâu, cứ như Uy Viễn tiêu cục hoàn toàn biến mất trên đời chỉ trong một đêm ngắn ngủi vậy.

…..

Chúng ta không nhanh không chậm tiếp tục chạy đi, không rãnh mà để ý đến mấy cái đuôi thừa thãi phía sau. Qua nửa tháng, cái đuôi cũng rút, chúng ta tụ họp với Ngả Á và đại sư huynh ở Phần Dương.

Các phương diện đều đã được sắp xếp ổn thỏa, không phải vội về nhà, Ngả Á cũng không biết đường quay về Lam Minh nên không cần gấp. Chúng ta dự tính trên đường sẽ du ngoạn ngắm hồ quang thập sắc (cảnh đẹp) của Đại Uyên quốc, nơi các danh lam thắng cảnh, bởi vậy cùng sư huynh bọn hắn thương lượng, sư huynh bọn hắn cũng muốn ngao du giang hồ một phen, vừa đi vừa nhìn xem qua một lượt, vì thế quyết định chia nhau lên đường.

Ta dĩ nhiên là cùng một nhóm với Ngả Á, đại sư huynh và ngũ sư đệ một nhóm, ngũ sư đệ vốn định đi một mình, nhưng chúng ta lo lắng một người thì không an toàn nên đề nghị của hắn lập tức bị bác bỏ, tam sư huynh cùng tiểu sư đệ một nhóm, tiểu sư đệ có vẻ không vui, nhưng nhìn ngũ sư đệ liền đem lời đã đến bên miệng nuốt vào, nhưng vẫn quay qua nhe răng múa vuốt với tam sư huynh.

Trước lúc chia tay, tam sư huynh lôi nhân bì diện cụ từ trong rương , phân phát mấy thứ hữu dụng cho chúng ta, nói: “Đây là do ta dùng nguyên liệu thu thập được trên đường đi chế thành, không bị thấm nước, sau khi mang lên mặt, trừ loại dược thủy đặc thù, nếu không sẽ không thể nào lấy xuống được.”

Ta hỏi: “Cái này có ảnh hưởng đến lớp da thật không?”

Tam sư huynh nháy mắt, xấu xa cười nói: “Không đâu, bởi vì vật liệu chủ yếu để chế tạo thứ này là da ~ người —-”

“Thật buồn nôn.” Tiểu sư đệ lập tức ném thứ trên tay vào mặt tam sư huynh, tam sư huynh thuận tay chụp lấy trước khi cái diện cụ chạm đến mặt mình.

Thấy phản ứng của tiểu sư đệ, tam sư huynh cười càng quái dị: “Ta nói thế ngươi liền tin?”

Mọi người bảo trì trạng thái im lặng, xoay người rời đi.

Ngả Á vội nói: “Đợi một chút.”

Tam sư huynh phe phẩy chiết phiến, chậm rì rì hỏi: “Ngả công tử còn có gì phân phó?”

“Bí dược.” Hắn chọt chọt diện cụ trên mặt, ngụ ý muốn hỏi lấy thủy dược để gỡ ra.

“Ngươi đây là muốn trấn lột ta sao?”

Ngả Á vẫn đứng yên, ta đi tới đến bên cạnh bảo bối nhà ta, đưa tay – lấy ra đây.

“Phu xướng phụ tùy đấy à?” Trên mặt tam sư huynh có chút hâm mộ chợt lóe rồi biến mất, “Nếu không như vậy đi, ngươi nói cho ta biết lý do ngươi muốn lấy bí dược, ta sẽ suy nghĩ lại.”

Ngả Á vẻ mặt thành thật nói: “Khi cùng Tiểu Phong ***, ta không muốn nhìn thấy mặt người lạ.”

Phốc —

Không thể phủ nhận bảo bối nhà ta trả lời thật cường hãn, nhìn lướt một vòng, theo như biểu tình trên mặt mọi người, xem ra bọn hắn cũng đã biết trước câu trả lời rồi.

Tam sư huynh trầm mặc trong chốc lát, nói: “… Chỗ của ta hiện giờ không có, đây là phương thuốc, ngươi tự mình chế đi.” Nói xong lôi kéo tiểu sư đệ lên ngựa rời đi.

Đại sư huynh và ngũ sư đệ cũng chia tay chúng ta.

Ngả Á nhét phương thuốc vào lòng, khóe miệng khẽ nhếch nhìn như đang rất hào hứng.

Ta nhảy lên ngựa, vươn tay về phía hắn, nói: “Đi thôi.”

“Hảo.”

******

“Còn muốn…” Hôm nay khí lực của Ngả Á phi thường lớn, lại đẩy ngã ta, giạng chân khóa ngồi ngang hông ta, đưa phân thân nóng rực tiến vào thân thể hắn.

“Ngô!” Nội bích bên trong co rút lại, giống như một cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn cố gắng cắn nuốt. Ngạnh nhiệt bị đè ép khiến ta bị kích thích rên khẽ một tiếng đau đớn. Mắt thấy hắn lại cử động, ta dùng sức kéo người vào lòng giữ chặt, kềm chế mọi động tác của hắn, hắn mất hứng giẫy giụa.

“Đến đi, bảo bối.”

Hắn không nói lời nào, khóe mắt hàm chứa xuân tình, cúi đầu cắn cắn cổ ta, nhoài người đong đưa vòng eo.

Được rồi, là do ta không có cách nào chịu nổi một Ngả Á dụ hoặc đến như vậy. Đĩnh động thắt lưng, lại tiếp tục tiến xuất.



Đêm nay đã phóng xuất đến tám lần rồi, lại nhìn thấy ái nhân vẫn không muốn buông tha mà tiếp tục bò trên người, ta cảm thấy đau đầu, chẳng lẽ hắn thật sự là yêu tinh hút tinh khí người sao, cũng không biết ‘no’.

“Tiểu Phong… Còn muốn…”

Ta thở dài, trực tiếp điểm lên thụy huyệt của hắn. Thấy hắn mềm nhuyễn ghé vào trên người ta, ta nhíu mày, cảm thấy cực kì đau đầu.

Cho tới bây giờ vẫn chưa thấy qua người có tính dục hưng thịnh như vậy, mỗi khi thấy hắn không biết thỏa mãn quấn chặt ta không buông, dùng mọi cách để được làm một cái, kỳ thật trên phương diện nào đó, ta cảm thấy chính mình mới là kẻ ‘bị làm’.

Ta tẩy trừ sạch sẽ thân thể Ngả Á, khi muốn lấy đi trọc dịch còn lưu lại trong cơ thể hắn thì lại phát hiện nơi đó chẳng có lấy chút gì cả, chẳng lẽ… thật sự bị hắn ăn sạch sao?

Ngày hôm sau, vừa mới tỉnh lại liền nhận ngay ánh mắt ai oán chăm chú của ai đó.

Tay ta lại theo thói quen xoa bóp vòng eo mềm mại, hôn hôn lên môi hắn một chút, “Làm sao vậy, bảo bối?”

“Hôm qua tại sao lại điểm thụy huyệt của ta?” Hắn nhướng mày, thập phần mất hứng.

Khóe miệng ta cứng đờ, “Khụ, cái kia… Sao, khụ, ta hình như là muốn bị thận suy.”

Hắn nghi ngờ nheo mắt: “Ngươi không được?”

Nếu đem vấn đề này hỏi bất kì người nam nhân nào, dĩ nhiên họ sẽ phủ định sạch sẽ, ta cắn cắn lên môi hắn một cái, nói: “Đương nhiên không phải, nhưng ngươi muốn nhiều như vậy thân thể chẳng phải sẽ không thoải mái sao?”

“Rất thoải mái, ta thích.” Hắn híp mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười hưởng thụ.

Ta đưa tay bóp trán, là do da mặt hắn dày còn da măt ta thì mỏng sao? Đến tột cùng hắn trở thành như vậy khi nào, nhớ trước kia, tuy rằng đôi khi hắn làm việc và xuất ngôn có phần lớn mật, nhưng chỉ cần ta chọc ghẹo một chút vẫn lại thẹn đến đỏ mặt cúi đầu. Giờ trên người hắn làm sao còn tìm ra hai chữ thẹn thùng ấy nữa đây.

“Ngươi rất trực tiếp.”

Hắn hơi hơi nhíu mày, thản nhiên hỏi: “Không thích?”

“Không, ta thực thích, tiểu yêu tinh.”

“A…”

Nhìn hắn đắc ý, ta lại tâm dương khó nhịn, nếu không phải lo lắng đến vấn đề sức khỏe, ta nhất định sẽ đại chiến ba trăm hiệp với hắn trên giường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.