Khấu khấu khấu!
“Lăng đại ca, Ngả đại ca rời giường đi.” Úy Trì Minh Tuệ ở ngoài cửa gọi.
Úy Trì Minh Tuệ là đại tiểu thư của Úy Trì gia – võ lâm đệ nhất thế gia,
lại nói ngày đó sau khi chúng ta tách khỏi các sư huynh đệ thì đi về
hướng bắc, bởi vì thời gian thoải mái nên vừa đi vừa ngoạn. Một tháng
trước, ta và Ngả Á ở trú tạm ở một gian cổ tự, vừa vặn gặp được Úy Trì
Minh Viễn và Úy Trì Minh Tuệ, tuy hai người đều xuất thân hào môn đại
gia (giàu sang quyền thế), nhưng phẩm hạnh rất tốt, sau khi nói chuyện
cũng sinh mấy phần hảo cảm, đúng lúc bọn hắn cùng đường với chúng ta, vì thế mới kết bạn đi cùng.
Ta nói: “Được rồi, Úy Trì cô nương cứ dùng cơm trước đi.”
“Hảo, các ngươi mau lên đó.”
Ta và Ngả Á nướng thêm một lát mới chậm rì rì rời giường.
Ngả Á giúp ta đội diện cụ, nói: “Ngươi đi trước đi, ta sẽ đến sau. Còn có, không được ăn gì.”
“Ngươi tính làm gì?”
Hắn trừng mắt, khóe miệng nhếch lên: “Bí mật.”
“Hảo, ta chờ ngươi.”
Ta sơ tẩy một lượt, đi đến đại đường.
“Lăng đại ca, bên này.”
Ta cười yếu ớt, ôm quyền hành lễ, “Úy Trì huynh, Úy Trì cô nương.”
Úy Trì Minh Viễn nói: “Gọi Úy Trì huynh như vậy rất khách khí, chúng ta cùng tuổi, cứ kêu là Minh Viễn là được rồi.”
Úy Trì Minh Tuệ phụ họa: “Đúng vậy, đúng vậy, gọi Úy Trì cô nương nghe rất khách khí.”
Chỉ là một cách xưng hô không có gì đáng để tranh luận, ta thuận thế xưng: “Minh Viễn huynh, Úy Trì muội tử.”
“Lăng đại ca, huynh muốn ăn gì?” Úy Trì Minh Tuệ hỏi, gọi tiểu nhị đến.
“Đợi Ngả Á một chút.”
Úy Trì Minh Viễn nhìn chằm chằm ta một lát, đặt thìa canh xuống, hỏi han:
“Phong đệ, có phải thân thể ngươi có chỗ không thoải mái?”
“Chỉ giáo cho?”
“Ta xem ngươi diện dung tiều tụy, mắt phù thủng, hạ bàn bất ổn, theo như
động tác đấm lưng vừa rồi, ngươi lưng eo đau nhức… Vi huynh ta có hiểu
sơ về kỳ hoàng thuật, nếu ngươi không ngại, có thể để ra giúp ngươi xem
mạch chứ?”
Những bệnh trạng hắn nói hoàn toàn là biểu hiện của bệnh thận hư, khóe miệng ta co rút, ho khan một tiếng, “Khụ, không cần, ta…”
“Thức ăn đến đây.”
Vừa mới nói xong, Ngả Á đã bưng một cái nồi đất đi đến, hắn đặt nồi đất
xuống trước mặt ta, bộ dạng thần thần bí bí, dặn ta mau ăn.
“Cái gì thế?” Nhìn thấy bộ dạng ấy, lòng ta tò mò hết sức.
“Ngươi mở ra nhìn xem thì sẽ biết.”
Mở nắp, thấy thứ bên trong, mặt ta lập tức đổ đầy hắc tuyến, đồng thời
cũng mất luôn công năng ngôn ngữ, đây là… nếu ta không hoa mắt, trong
nồi hẳn là… hổ tiên?
Ta lên tiếng: “Hổ… tiên??”
Ngả Á thản nhiên gật đầu. Trong tình huống này, hắn có cần phải biểu hiện bình tĩnh như vậy không?
Úy Trì Minh Viễn nén cười nói: “Xem ra Ngả huynh đệ đã giúp Phong đệ chuẩn bị tốt cả rồi. Phong đệ, nên ăn lúc còn nóng, đừng cô phụ tâm ý của Ngả huynh đệ.”
Úy Trì Minh Tuệ ngây thơ hỏi: “Đây là cái gì, hình dạng kỳ lạ quá.”
Úy Trì Minh Viễn nghe vậy lập tức che mắt muội tử, nói: “Không được xem, coi chừng bị đau mắt.”
“Ca, ngươi buông tay…”
Không để ý tới huynh đệ họ đang nháo, ta nhìn nhìn Ngả Á, thấy trong mắt hắn
đầy mong đợi cùng bàn tay bị bỏng, thứ đông tây này tuy rằng khiến ta
không thể nói được gì, nhưng không ăn thì lại không được, huống hồ… Khụ, Ngả Á yêu cầu vô độ, nhất định cần phải bổ thận. Lại bị ái nhân nói
phương diện kia không được, đối với một nam nhân mà nói là chuyện mất
mặt lớn nhất.
Ta vùi đầu, đem nồi hổ tiên kia ăn sạch sẽ.
…..
Tối đến lại cùng tiểu yêu tinh giao triền thêm mấy lần, nơi đó vẫn hưng
chấn bừng bừng, ta thật muốn phá hỏng hình tượng mình mà hô to một
tiếng: Đây chính là hiệu quả đại bổ a!
Hôm sau, bị Úy Trì Minh
Viễn đánh thức trong giấc ngủ say, nhìn nhìn canh giờ thì thấy đã gần
đến giờ tỵ (khoảng 9h sáng), không nghĩ lại thức dậy trễ thế này.
Xê dịch thân mình, toàn thân đều mệt mỏi rã rời, xem ra cuộc sống về đêm
quá sôi động cũng không phải chuyện tốt. Thắt lưng mỏi nhừ, này có tính
là một trong những dấu hiệu sau khi bị Ngả Á áp không đây, ta che mặt,
làm một người nam nhân bị động nằm đó để ái nhân tự tới là một chuyện vô cùng sỉ nhục.
Úy Trì Minh Viễn ở ngoài cửa gọi vào: “Phong đệ, hôm nay chúng ta phải khởi hành.”
“Hảo, đợi một lát.”
Đuổi Úy Trì Minh Viễn đi khỏi, đánh thức ái nhân vẫn đang say ngủ trong lòng.
Ngả Á hé mắt, mơ hồ nói: “Tiểu… Phong?”
“Hôm nay chúng ta phải lên đường, rời giường đi.” Kéo chăn ra, ta ngồi dậy mặc tiết y vào.
Hắn mơ mơ màng màng cọ cọ vào hông ta, thì thầm: “… Mệt.”
Ta cúi đầu hôn hôn lên gương mặt hắn: “Ngoan, chốc nữa lên đường rồi ngủ tiếp.”
“… Ngươi giúp ta mặc y phục.”
Mặc xong ngoại sam, ôm lấy người yêu vẫn đang gà gật, giúp hắn chỉnh trang y phục. Bảo tiểu nhị mang tới nước ấm, nhúng khăn vào cho ướt, vắt khô,
chà lau mặt mũi hắn.
Ta tẩy sạch cho hai người rồi mang diện cụ
tam sư huynh đặc chế đeo hảo. Rời khỏi phòng, tiểu nhị thông báo tiền
phòng đã được thanh toán, huynh muội Úy Trì đang chờ ta ngoài chuồng
ngựa.
Từ chối hảo ý dẫn đường của tiểu nhị, ôm Ngả Á đi về hướng
chuồng ngựa. Huynh muội Úy Trì đã chuẩn bị xuất phát, thấy Ngả Á miễn
cưỡng tựa trên người ta, trên mi mắt không thể che dấu vết tích ***, Úy
Trì Minh Viễn cười với hai người chúng ta, ta chưa từng che giấu quan hệ giữa ta và Ngả Á, không cần phải như thế, cho nên Úy Trì Minh Viễn rất
rõ quan hệ của chúng ta, gật đầu hỏi thăm, ta ôm Ngả Á nhảy lên lưng
ngựa.
Úy Trì Minh Tuệ ở phía trước, ta và Úy Trì Minh Viễn song song cưỡi ngựa đi ra.
“Còn mệt không?” Ta hôn nhẹ lên vành tai Ngả Á.
Ngả Á gật gật đầu.
“Ngủ tiếp đi.” Dùng áo choàng khóa chặt thân hình ái nhân, gió lạnh vun vút thổi tới theo bước chạy của ngựa, ta sợ hắn bị lạnh.
Huynh muội Úy Trì là đi ra ngoài rèn luyện, ta và Ngả Á cũng không gấp gáp gì nên dọc đường đi rất nhàn nhã, mỗi khi đi qua một nơi, nếu cảm thấy
hứng thú với phong thổ địa phương ấy thì ở lại mấy ngày rồi mới tiếp tục lên đường.
Huynh muội Úy Trì được giáo dưỡng không tệ, nam thì
có phong phạm của đại hiệp, nhưng không tốt chính là hắn quá mềm lòng;
nữ lại là bậc cân quắc bất nhượng tu mi (nữ nhân không thua đấng mày
râu), võ công lại không thua kém Úy Trì Minh Viễn, không ổn ở chỗ quá
thích chưng diện, cả ngày đều mặt tươi cười như hoa nở, nhưng mà… nữ tử
ái mỹ vốn là thiên tính, cái này cũng không thể gọi là khuyết điểm được.
Chạng vạng, chúng ta đến Cố gia thôn, nhìn chân trời xa xa, ráng chiều biến
ảo, màu sắc huyến lệ (rực rỡ tươi đẹp), ánh đỏ nhuộm một góc trời, cổ
nhân có câu châm ngôn: Tảo hà bất xuất môn, vãn hà hành thiên lý*. Xem
ra thời tiết ngày mai sẽ tốt lắm.
Úy Trì Minh Viễn nói: “Đã sắp tối rồi, hôm nay chúng ta tạm tá túc tại Cố gia thôn đi.”
Mọi người đồng ú.
Cưỡi ngựa đi vào Cố gia thôn.
Lúc chạng vạng tối, đèn được thắp sáng, đáng lý các nhà các hộ phải khói
bếp lượn lờ mới đúng, nhưng kỳ quái là ống khói nhà nào cũng chẳng có
lấy một làn khói mỏng, trong nhà cũng không có ánh sáng. Cho dù điều
kiện sống kém đến mức không mua nổi dầu thắp, nhưng không thể nào một hộ khá giả cũng không có, hơn nữa nhìn các ngôi nhà khang trang ở đây cũng thấy người sống không tệ, không giống như là chẳng mua nổi dầu thắp
sáng.
“Đây là có chuyện gì?” Ta đề cao cảnh giác.
Úy Trì Minh Viễn nghi ngờ nói: “Năm trước ta cùng đường huynh có đến Cố gia thôn ở nhờ, khi đó thôn trang này vẫn hảo mà.
“Có gì đó.” Ngả Á đột nhiên chỉ vào một hẻm nhỏ.
Nghe vậy, ta mang theo hắn nhảy xuống, đến nơi hắn chỉ, một bóng trắng chợt
lóe lên, tốc độ của ‘nó’ nhanh đến mức chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Liếc mắt nhìn Ngả Á một cáu, hai người chúng ta phân công nhau chặn
đường bao vây bóng trắng nọ. Tốc độ của nó thực sự là nhanh đến thái
quá, huynh muội Úy Trì cũng xông vào hỗ trợ, cuối cùng bốn người đuổi
được nó đến bên một miệng giếng cổ thì mất dấu.
Giếng cổ khá sâu, hơn nữa hiện tại trời đã tối, ánh sáng không đủ để nhìn đến đáy giếng,
bởi vậy không biết đó là thứ gì, nhưng nó có một đôi mắt sáng đến khác
thường, hơn nữa còn mang màu đỏ thẫm hiếm thấy.
Úy Trì Minh Viễn nghi hoặc nói: “Chẳng lẽ là… con thỏ?”
“Thỏ gì mà chạy nhanh như vậy chứ? Ca, ngươi còn không chịu thừa nhận mình bị ngốc đi.”
“Ta xuống cho ngươi đi bắt.” Thấy trong mắt Ngả Á viết rõ ba chữ ‘ta muốn
nó’, ta gạt vạt áo sang bên hông, định nhảy vào giếng cổ.
“Đợi
một chút.” Ngả Á ngăn lại, nhìn tiểu đông tây dưới đáy giếng, khóe miệng chậm rãi gợi lên một độ cong giảo hoạt, “Trước tiên mời nó ăn một bữa
tiệc lớn rồi nói sau.”
Nói xong liền lấy ra một gói thuốc nhỏ màu lam, lấy một ít bột phấn bên trong, vừa nói: “Mọi người bế khí.” vừa
rải vào trong giếng, bột phấn rơi xuống đáy giếng, bên dưới phát ra âm
thanh ‘chi chi’ sốt ruột. Qua chừng nửa nén hương, Ngả Á nói: “Được
rồi.”
Ta nhảy xuống giếng, tiểu đông tây đã muốn hôn mê, hương mê dược vẫn còn chưa tan hết, ta buồn cười lắc đầu, mang theo tiểu đông
tây nhảy ra khỏi giếng.
Úy Trì Minh Tuệ chạy lại, đánh giá tiểu đông tây đen thui trong tay ta: “Đây là cái gì? Sao lại có đến ba cái đuôi?”
Tuy rằng ta đã sống qua hai kiếp, nhưng chưa từng gặp qua loại kỳ quái thế
này, những người khác cũng không biết đó là vật gì, chỉ có thể giữ lại
nghi hoặc trong lòng.
Tiểu đông tây hẳn có màu trắng, chính là
cái bóng trắng chúng ta nhìn thấy khi mới vào thôn, nhưng sau một hồi bị chúng ta vây bắt, trốn trốn tránh tránh mà làm da lông xám xịt đen đúa, Ngả Á vốn có chút khiết phích, mặc dù có hứng thú với tiểu đông tây
nhưng lúc này cũng xin miễn thứ cho kẻ bất tài. Úy Trì Minh Tuệ mặc dù
tốt, nhưng đại cô nương cũng không ưa dính lấy thứ gì đó dơ bẩn, Úy Trì
Minh Viễn thấy ta đánh chủ ý lên người hắn liền lấy cớ điều tra Cố gia
thôn mà chạy như dưới chân có bôi dầu, vì vậy ta đành nhận trách nhiệm
dẫn theo nó.
Cố gia thôn rất an tĩnh, im lặng đến gần như quỷ dị, vì để an toàn lẫn có thể trông nom lẫn nhau, chúng ta chia làm hai nhóm điều tra, xem xem có thể phát hiện được gì. Một canh giờ sau, chúng ta
tụ hợp trong thôn. Hai bên báo lại tình huống, kết quả giống nhau, đều
là: trong thôn không một bóng người, tiền tài y vật vẫn còn lưu lại
tronh nhà, nhưng bài trí trong phòng có chút hỗn loạn, giống như họ đã
ra đi rất vội vàng, trên mặt đất còn có rất nhiều dấu vết ngoằn ngoèo to bằng ngón tay, giống như vết rắn bò qua lưu lại.
Ta nói: “Chúng ta tạm thời tá túc ở đây một đêm, sáng mai lên đường.”
Ngả Á vốn không dị nghị đối với đề nghị của ta, nhưng huynh muội Úy Trì không thể nào đồng ý.
Úy Trì Minh Viễn nói: “Toàn bộ thôn dân Cố gia thôn mất tích ly kỳ, đây là chuyện lớn, là võ lâm chính phái, nên trừ bạo giúp yếu, khuông phù
chính nghĩa, chúng ta nên dựa theo những dấu vết này mà tìm các người
dân mất tích ấy.”
Mỗi lần nghe thấy tuyên ngôn chính nghĩa của hắn, ta luôn có loại cảm giác không biết nói gì.
Ta và Ngả Á không trả lời hắn, chúng ta đã từng lĩnh giáo khi hắn giảng về tiêu chuẩn đạo lý là như thế nào rồi. Đem ngựa chuyển vào một trạch
viện, tháo túi nước, lấy lương khô vào trong nhà.
“A!” Úy Trì Minh Tuệ đột nhiên kinh hô một tiếng.
Ta và Ngả Á từ trong nhà vọt ra, Úy Trì Minh Viễn đã giảng xong tuyên ngôn chính nghĩa của mình, hỏi muội tử có chuyện gì xảy ra.
“Son phấn của ta mất rồi.” Úy Trì Minh Viễn trừng lớn mắt, vẻ mặt hoa dung thất sắc.
Úy Trì Minh Viễn hỏi: “Có khi nào đánh rơi trên đường rồi không.”
“Không thể, cho dù mất hết bạc, ta cũng sẽ không làm mất son phấn đâu.”
Ngả Á dựa sát vào ngựa của Úy Trì Minh Tuệ, hít hít chỗ yên ngựa, nói: “Có mùi vị kì quái.”
—
* Tảo hà bất xuất môn, vãn hà hành thiên lý: Là một loại châm ngôn thành
ngữ dự đoán thời tiết, đại khái là ráng mây (mặt trời chiếu vào mây tạo
thành ráng) vào buổi sáng thì không nên ra ngoài, ráng mây vào buổi
chiều thích hợp cho một chuyến đi dài.