Trong lòng Tây Lợi Á rất mâu thuẫn, hắn hận không thể đem toàn bộ sự
tình nói hết cho A Tư Lan nghe, phương diện khác lại tham luyến sủng ái
cùng ấm áp A Tư Lan cho hắn. Thật sự không được, chờ bảo bảo bắt đầu mọc răng sẽ nói ra tất cả…… Tây Lợi Á âm thầm nắm chặt tay thề.
Tây Lợi Á địu bảo bảo trên lưng đi theo vài giống cái lên núi hái quả dại.
Bộ lạc này ở gần núi, mùa xuân vừa đến, những lùm cây dưới chân núi sẽ mọc ra rất nhiều quả dại màu đỏ hoặc vàng, chua chua ngọt ngọt rất ngon, là đồ ăn vặt mà nhiều giống cái ưa thích. Hơn nữa chân núi cũng khá gần bộ lạc, không có dã thú to lớn, thập phần an toàn.
Tây Lợi Á chỉ
mang hài tử ra ngoài giải sầu. Tiểu Đạt Tây rất được hoan nghênh, vừa
đến đã có người muốn ôm một cái. Hơn nữa mang theo tiểu Đạt Tây, A Thụy
Nhĩ cũng có thể đi theo ra ngoài hoạt động một chút, cả ngày thương tâm
ngốc ở trong phòng, sớm muộn gì cũng sinh bệnh.
A Thụy Nhĩ lưng
đeo giỏ, hai tay linh hoạt trên lùm cây hái những quả màu đỏ lớn nhất.
Những dã quả này hắn không nỡ ăn, cơ hồ toàn bộ đều cho tiểu Đạt Tây.
Tiểu Đạt Tây được A Thụy Nhĩ sủng đến nhanh biến thành một tiểu trư, cả
ngày hết ngủ lại ăn, ăn xong lại ngủ..
Tây Lợi Á đi đến thế giới
này, đây là lần đầu tiên lên núi, cảm giác cũng không khác gì những ngọn núi ở quê nhà của hắn. Duy nhất không giống chính là có rất nhiều thực
vật hắn không biết tên, cũng có rất nhiều loại động vật xa lạ.
Các giống cái không để Tây Lợi Á làm việc, kết quả hắn chỉ có thể ôm tiểu
Đạt Tây dựa vào vách đá ngẩn người. Tiểu Đạt Tây không chịu ngồi yên,
giãy dụa thoát khỏi ôm ấp, ở trên cỏ mềm lăn qua lăn lại, thấy một tiểu
sâu liền cao hứng cả buổi. Tây Lợi Á cảm thấy hài tử thú nhân đều nuôi
dưỡng rất dễ dàng, không cần mua sữa hay quần áo đắt tiền, thậm chí ngay cả món đồ chơi đơn giản cũng ít, chỉ cần cho hắn ăn no, để lên trên
giường, hắn cứ thế vui vẻ chơi một mình.
Tây Lợi Á nhàm chán đông đi một chút tây nhìn một cái. Đột nhiên phát hiện bùn đất phía dưới vách núi vô cùng quen thuộc.
Đó là? Tây Lợi Á cầm lên một chút bùn đất cẩn thận nhìn, đột nhiên bật
cười. Đây là đất cao lanh, còn gọi là đất thó, là thứ mà hắn dùng để
kiếm tiền ở thế giới kia, thật quen thuộc.
Nơi này cư nhiên có đất thó, không phải chứng minh có thể làm đồ gốm sao?
Trở lại bộ lạc, Tây Lợi Á lập tức đem ý nghĩ của chính mình nói cho A Tư Lan.
A Tư Lan có chút ngạc nhiên, y không biết cái gì gọi là đất thó, cái gì
là nung đồ gốm, y cũng không phải không biết xấu hổ mà hắt nước lạnh, vì thế gật đầu đồng ý sẽ thương lượng với thủ lĩnh một chút.
Lôi Thiết Nhĩ đối với điều này cảm thấy rất hứng thú, chỉ cần có thể giúp bộ lạc, y đều cảm thấy hứng thú..
Địa điểm để nung đồ gốm dưới sự chỉ đạo của Tây Lợi Á rất nhanh liền hoàn
thành, hắn dùng da thú bọc lấy một đống lớn đất thó, bắt đầu chậm rãi
cân nhắc, nơi này không có bất cứ công cụ gì, nên làm thế nào để có được đồ gốm đơn giản dùng sinh hoạt.
Tự nhốt mình trong hầm trú ẩn
vài ngày, ngay cả A Tư Lan cũng không thể đưa bạn lữ của mình ra ngoài.
Tây Lợi Á sau khi bị thương liền có chút kỳ quái: Cố chấp, có tâm sự,
không thích nói chuyện….. Thậm chí ngay cả khi ân ái, đều nhiệt tình hơn trước rất nhiều.
Đương nhiên, điều cuối cùng làm A Tư Lan cảm thấy thực thỏa mãn.
Đến khi Tây Lợi Á cầm một cái bình thô từ hầm trú ẩn mệt mỏi đi ra, A Thụy
Nhĩ bế theo tiểu Đạt Tây đã đợi ở bên ngoài thật lâu .
“Nhìn xem.” Tây Lợi Á đem bình nhỏ đưa cho A Thụy Nhĩ: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
A Thụy Nhĩ cầm lấy cái bình tròn tròn, miệng mở lớn: “Thiên a, đừng nói
với ta đây là ngươi dùng loại bùn đất kia làm ra nha, rất khá a, có thể
đựng được rất nhiều thứ đi? Bên trong cũng bóng loáng nhẵn nhụi…..”
Chén gỗ thô ráp cùng bát bằng đá tự nhiên không thể so sánh. Tây Lợi Á nói
toàn bộ quá trình nung chế đồ gốm cho Lôi Thiết Nhĩ, biết được đây cũng
không phải là việc gì quá nặng nhọc mệt chết người, vài thú nhân lớn
tuổi đã bắt đầu nóng lòng muốn thử.
Tuổi của thú nhân rất dài, về cơ bản đều sống đến trên dưới một trăm năm mươi tuổi, nghe nói có người sống thọ đến hơn hai trăm tuổi. Nhưng giống đực thú nhân khi qua một
trăm tuổi, năng lực săn bắn giảm xuống, tuy vậy không muốn nhàn rỗi
trong bộ lạc chờ tuổi trẻ thú nhân nuôi sống. Vì thế có thú nhân lựa
chọn mang theo bạn lữ rời khỏi bộ lạc, tùy tiện tìm một chỗ vượt qua
cuối đời; Có thú nhân sẽ cùng dược sư trong bộ lạc học hái thuốc, cho dù không thể săn bắn, cũng nên vì bộ lạc cống hiến một chút, đây là nguyên tắc của các thú nhân.
Hiện tại lại có công việc có thể cải thiện bộ lạc, đối với các thú nhân lớn tuổi, đây là một chuyện tốt.
Tây Lợi Á bắt tay vào dạy họ chế tác phôi gốm như thế nào, làm sao để nung
được đồ gốm. Không quá vài ngày, các thú nhân thông minh đã học thành
thạo. Hơn nữa tùy theo sở thích mà làm ra các loại bát gốm, bình gốm,
hay chậu gốm.. thậm chí có người còn nặn ra cả tiểu động vật, sau đó đưa cho tiểu Đạt Tây chơi.
Cống hiến của Tây Lợi Á khiến tất cả mọi
người trong bộ lạc kính nể vài phần, ngay cả A Tư Lan cũng cảm thấy
giống như đột nhiên được người khác tôn kính, vì thế đối xử với Tây Lợi Á càng tốt hơn.
Kỳ thật, Tây Lợi Á nghĩ rất đơn giản, hắn muốn làm một việc gì đó, để người khác cảm thấy hắn hữu dụng. Cho dù về sau thân phận mình sáng tỏ, cũng không bị cho là yêu quái mà thiêu cháy hay đuổi đi.
Mỗi lần nghĩ đến khả năng khi bản thân khi nói ra sự thật sẽ bị đối xử như vậy, cả người Tây Lợi Á liền rét run.Tiểu Đạt Tây đã hơn hai tháng, lớn lên phi thường khỏe mạnh, hắn tuy rằng
chưa mọc răng, nhưng đã có thể dùng lợi cắn nát hoa quả, sau đó nuốt lấy nước trái cây.
Theo thời gian từng ngày từng ngày trôi qua,
trong lòng Tây Lợi Á càng khó chịu, nhất là thời điểm được A Tư Lan sủng ái. Quả thực Tây Lợi Á cảm thấy bản thân chỉ là kẻ ăn trộm, hắn trộm
lấy tình thân, tình yêu nguyên bản không phải của mình.
A Tư Lan
không thuộc về hắn, tiểu Đạt Tây cũng không phải của hắn, khi hắn nằm mơ thấy A Tư Lan mang theo tiểu Đạt Tây nói muốn đi tìm Tây Lợi Á chân
chính, mà bỏ lại bản thân, Tây Lợi Á đau lòng đến gần khóc.
Lúc A Tư Lan đi săn hơi không yên lòng, thiếu chút nữa bị sừng của hươu sừng
nhọn đâm bị thương cánh tay. Lôi Thiết Nhĩ một cước đá bay hươu sừng
nhọn, mạc danh kỳ diệu (ko hiểu gì) nhìn vẻ mặt mờ mịt của A Tư Lan.
“Ta không biết Tây Lợi Á đến tột cùng là làm sao nữa……” Thời điểm nghỉ
ngơi, A Tư Lan uể oải hướng đồng bạn của mình tố khổ. Hắn cùng Lôi Thiết Nhĩ, Đạt Khắc Tư là bằng hữu từ nhỏ đến lớn, cơ hồ không có chuyện gì
không nói cho nhau biết.
Lôi Thiết Nhĩ chưa có bạn lữ, nên không
hiểu hết được loại tâm tình này, Đạt Khắc Tư gãi gãi đầu, tỏ vẻ đối với biến hóa gần đây của Tây Lợi Á cũng thấy rất kỳ quái.
Tây Lợi Á
vốn là một giống cái yếu đuối, mang chút kiêu ngạo, hơn nữa hơi ham
chơi. Sống cùng A Tư Lan ba năm mới hoài thai. Từ sau khi có bảo bảo Tây Lợi Á trở nên tùy hứng, mỗi ngày ép buộc A Tư Lan làm cái này cái kia,
khiến y mỗi ngày khổ trung mua vui, nhưng lại yêu thương hắn không
ngừng. Lần trước liệt sỉ bạo long đánh lén bộ lạc, Tây Lợi Á vì bảo vệ A Thụy Nhĩ mà bị thương hôn mê, cơ hồ đều không có nhịp tim cùng hô hấp,
nhưng lại có kì tích xảy ra. Trong khoảng thời gian này, A Tư Lan gần
như điên rồi, hàng ngày ngồi bên giường Tây Lợi Á không đi, mãi cho đến
khi hắn mở mắt ra ……
“Nhưng mà, Tây Lợi Á chưa từng nói hắn có
thể chế tác đồ gốm……” Đạt Khắc Tư phe phẩy tay: “Tây Lợi Á là A Tư Lan
mang về từ bộ lạc khác, mấy ngày hôm trước ta đến bộ lạc đó nhìn xem,
cũng không phát hiện bọn họ làm đồ gốm, bọn họ thậm trí còn không biết
đất thó là cái gì.”
A Tư Lan càng thêm phiền não, y không ngừng
vò đầu: “Ta mặc kệ … Ta chỉ muốn biết Tây Lợi Á đến tột cùng là làm sao, các ngươi không biết, mỗi lần ta thấy hắn nằm mơ rồi khóc, trong lòng
nhói đau, nhưng hắn không hề nói cho ta biết là vì sao!” Y chua chát vỗ
vỗ mặt mình: “Tây Lợi Á có việc giấu ta, không nói cho ta biết …Hắn
trước kia không như vậy!”
“Tâm tư giống cái đều rất tinh tế phức
tạp.” Lôi Thiết Nhĩ ngậm nhánh cỏ dựa vào thân cây. Y thân là tân thủ
lĩnh bộ lạc, đã sớm qua tuổi tìm bạn lữ, nhưng vẫn kiên trì cô độc, làm
cho giống cái thích y trong bộ lạc đều ủ rũ thối lui. Kì thật Lôi Thiết
Nhĩ cũng không biết chính mình muốn tìm bạn lữ như thế nào, chỉ cảm thấy bạn lữ của mình nhất định không được yếu ớt, mới có thể cùng bản thân
xây dựng bộ lạc này. Đáng tiếc, các giống cái trong bộ lạc đều không vừa tâm ý y.
“Không được, ta nhất định phải hỏi rõ ràng Tây Lợi Á
đến tột cùng là làm sao, hắn khó chịu, ta cũng sẽ khó chịu a.” A Tư Lan
không săn thú, đem hai con hươi sừng nhọn vừa bắt được vác lên vai: “Ta
đi về trước .”
Nhìn bóng dáng A Tư Lan nháy mắt đã chạy xa xa, Đạt Khắc Tư cùng Lôi Thiết Nhĩ không hẹn mà thở dài……
Giống cái a, thật sự rất khó hiểu.
A Tư Lan về đến bộ lạc, biết được Tây Lợi Á lên núi hái quả dại còn chưa
về, nhìn nhìn bầu trời có chút âm u, vì thế bỏ lại hai con hươu sừng
nhọn, cũng không ngoảnh lại nhìn đã hướng lên núi.
Quả dại ở chân núi đều bị hái hết, A Tư Lan đi theo mùi của Tây Lợi Á, phát hiện ra
hắn đang ở khe núi. Tây Lợi Á chính là đang ôm giỏ hoa quả mới có một
nửa, ngồi dưới đất ngẩn người.
“Làm sao vậy? Ngươi bị thương?” A Tư Lan vội đi lên, ôm lấy Tây Lợi Á tỉ mỉ quan sát.
Tây Lợi Á bị hoảng sợ, đến khi thấy rõ là ai mới nhẹ nhàng thở ra: “Ta không sao, chỉ mệt một chút, nghỉ ngơi là được rồi.”
A Tư Lan hơi mất hứng trách cứ: “Sao ngươi lại đi một mình đến đây? Nơi
này cách chân núi rất xa, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì làm sao bây
giờ?”
“Ta chỉ muốn hái nhiều hoa quả một chút thôi, bất tri bất
giác bước đi xa.” Tây Lợi Á đem giỏ nhét vào trong tay A Tư Lan: “Ngươi
cầm đi.” Nói xong xoay người đi trở về.
“Tây Lợi Á!” A Tư Lan bắt lấy cánh tay hắn: “Ngươi có tâm sự, vì sao không nói cho ta biết?”
Thân mình Tây Lợi Á hơi dừng lại, chậm rãi mở miệng: “Ta không có tâm sự gì, ngươi suy nghĩ nhiều.”
“Không có khả năng, ngươi chính là có tâm sự, ta đã vài lần thấy ngươi khóc
khi đang ngủ.” A Tư Lan kéo Tây Lợi Á vào trong lòng, nhẹ nhàng vuốt ve
mái tóc dài của hắn:“Ngươi có chuyện gì, không thể nói với ta sao? Ta
không muốn ngươi khó chịu…… Tây Lợi Á……”
Tây Lợi Á nhắm mắt lại:
Muốn nói cho hắn? Nếu nói cho hắn, chính mình chỉ là một linh hồn đang
chiếm lấy thân thể Tây Lợi Á, y sẽ cảm thấy rất khủng bố đi? Cảm thấy
bản thân hắn rất ghê tởm? Y còn có thể ôm lấy hắn như vậy không?
Tây Lợi Á lẳng lặng đẩy A Tư Lan ra:“Ngươi thật sự muốn biết?”
“Ta muốn biết !” A Tư Lan bức thiết nói:“Để cho ta và ngươi cùng nhau chia sẻ tâm sự, được không?”
Tây Lợi Á giật giật khóe miệng, cuối cùng bài trừ một tia cười khổ: “Được, ta nói cho ngươi biết……”