Lí Cường không biết nên biểu đạt tâm tình đau khổ của chính mình như thế nào.
Hắn xuyên qua, xuyên đến một bộ lạc nguyên thủy kỳ quái, nhập hồn vào một
nam nhân, hơn nữa nam nhân này còn có thể bán thú hóa, còn có thể mang
thai… Hơn nữa đối tượng của nam nhân này là một kẻ cường tráng có thể
biến thành dã thú, cũng chính là lão công, bộ lạc này gọi là bạn lữ.
Lí Cường vụng trộm sờ sờ tiểu cúc hoa của mình: Mềm mại co dãn nhanh… Loại địa phương này cư nhiên có thể bị gì đó, nhưng lại có thể hoài thai hài tử… Lý Cường vô cùng hỗn loạn.
A Tư Lan chiếu cố hắn rất cẩn thận, sợ hắn xảy ra chút sơ xuất nào.
Hiện tại là mùa đông, bên ngoài thường xuyên có đại tuyết như lông ngỗng.
Đối với người đến từ phía nam như Lý Cường, trải nghiệm này quả thực vô
cùng mới lạ. Hắn chưa từng thấy nhiều tuyết như vậy, tuyết đọng dầy như
vậy. Đương nhiên còn có thời tiết lạnh như thế.
Hắn lấy da thú bao kín bản thân, ngồi ở cạnh đống lửa nhìn ra bên ngoài.
Tuyết Lai là y sư duy nhất của bộ lạc, trong khoảng thời gian này cũng luôn ở bên cạnh chiếu cố Lý Cường.
Nga, hiện tại Lý Cường đã không còn được gọi là Lý Cường, hắn có tên gọi khác, kêu Tây Lợi Á.
Tây Lợi Á muốn ra ngoài chơi, nhưng hắn không có giầy cùng quần áo ấm áp.
Thú nhân nơi này cực kỳ có khả năng chịu lạnh, đại mùa đông cũng chỉ quấn
một khối da thú bên hông, hai chân trần, dẫm trên nền tuyết thành từng
dấu từng dấu chân lớn. Giống cái thú nhân cơ bản chỉ ngốc ở trong nhà,
mùa đông là thời gian giống cái nghỉ ngơi lấy sức. Bọn họ ở trong phòng
đơn giản may quần áo da thú, ủ mứt hoa quả, cùng thân nhân hoặc bạn lữ
nói chuyện phiếm. Vượt qua mùa đông lạnh giá.
Tuyết Lai đem bàn
chân đông lạnh đến đỏ rực đặt vào gần đống lửa, tính ngày sinh của Tây
Lợi Á: “Thân ái, còn một tháng nữa là ngươi có thể sinh tiểu bảo bảo
rồi, nga, rất chờ mong đâu, qua một tháng nữa, mùa xuân cũng đến rồi.”
Một chút cũng không chờ mong được không? Tây Lợi Á vẻ mặt hắc tuyến vuốt
cái bụng lớn của mình, bên trong thực sự có cái gì đó đang hoạt động, có phải đang đá mình hay không, làm cho ngay cả ngủ cũng không yên.
“Cho nên trong khoảng thời gian này, ngươi hảo hảo bồi dưỡng thân thể, a,
đúng rồi, ngươi cũng phải cùng A Tư Lan ân ái nhiều một chút, nếu không
bảo bảo sẽ rất khó sinh ra đến a.” Tuyết Lai nói xong, mái tóc dài màu
bạc dưới ánh lửa ánh lên sắc vàng lóng lánh.
Ân ái? Tây Lợi Á
thiếu chút nữa không bị nước miếng sặc chết, hắn cùng nam nhân cao lớn
tráng kiện kia … ân ái? Thiên a, sẽ chết người! Hắn đỏ mặt: “Không ân ái có được không?”
“Không được! Nhất định phải ân ái, nếu không nơi đó không thể biến mềm mại, hơn nữa ân ái nhiều lần sẽ phân bố nhiều
chất lỏng trơn trượt, đến lúc sinh bảo bảo sẽ không quá đau…A, ta nhớ rõ có người không cùng bạn lữ ân ái, kết quả đến lúc sinh bảo bảo đau đến
gần ba ngày đâu….”
Mặt Tây Lợi Á hóa xanh. Hắn biết đau đớn khi
sinh được liệt vào đau đớn cấp mười, làm không tốt sẽ chết người a, nhất là ở xã hội nguyên thủy y học không phát triển này, phỏng chừng một
chút cảm mạo hay phát sốt đều có thể trí mạng. Hắn đau đầu không thôi,
lý trí dao động giữa ân ái hay đau đớn.
A Tư Lan săn bắn trở về,
buông con lợn rừng nhỏ trên vai xuống, đem một chuỗi quả trong suốt sáng màu đặt vào trong lòng Tây Lợi Á: “Ngươi ăn thử đi, quả tuyết tinh, chỉ khi mùa đông có tuyết mới mọc đâu.”
Tây Lợi Á tiếp nhận quả
tuyết tinh, nhìn làn da màu đồng của A Tư Lan đông một đạo vết thương,
tây một đạo vết thương, cái mũi không khỏi lên men.
Ở trong trí
nhớ của hắn, chỉ có bà ngoại đối tốt với hắn, có cái gì ăn ngon đều cho
mình trước, có tiền cũng để mua cũng quần áo cho mình, giờ bà ngoại đã
ra đi nhiều năm, không nghĩ đến bản thân khi xuyên đến đây, lại có thể
gặp được người đối với hắn tốt như trước……
Đột nhiên, Tây Lợi Á
dâng lên cảm giác mất mát, hắn biết, nam nhân này là đối tốt với bạn lữ
của y, mà bạn lữ của y khi bị liệt xỉ bạo long đánh lén đã muốn chết
rồi, hiện tại, chính mình ti bỉ vô xỉ chiếm cứ thân thể này, hưởng thụ
ôn nhu của nam nhân này.
Hắn nghĩ muốn đem tất cả nói cho nam nhân biết, nhưng lại sợ hãi, sợ hãi bản thân bị vứt bỏ ở địa phương xa lạ.
“Tây Lợi Á, ngươi làm sao vậy?” Bàn tay ấm áp của A Tư Lan vuốt ve mái tóc của hắn:“Sao lại mất hứng?”
Hắn ngẩng đầu, nhìn biểu tình lo lắng của A Tư Lan, quyệt quyệt miệng: “Ta
lo lắng cho ngươi, nhìn ngươi bị thương, ta thực không thoải mái.”
A Tư Lan cười ha ha: “Tây Lợi Á, chẳng phải trước kia ngươi nói vết sẹo
là vinh quang của thú nhân đâu, giờ cũng học được lo lắng cho ta sao?”
“Nói cái gì a! Ta không thể lo lắng sao?” Tây Lợi Á mất hứng .
“Không có, ta chỉ là rất cao hứng ……” A Tư Lan loan thắt lưng, hôn lên trán
Tây Lợi Á:“Ta đem thức ăn đi rửa, ngươi ngoan ngoãn ở nhà chờ ta.”
Đêm đó, ăn uống no đủ, Tây Lợi Á ở trong lòng A Tư Lan uyển chuyển thân
_____________________________________[ hà cua ] ngâm________________________________________
(Ta hận ta hận hậnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnnn….)
Hắn dùng tâm cảm thụ được tình yêu mãnh liệt của A Tư Lan đối với mình, bên trong mãnh liệt mang theo cảm giác ôn nhu che chở, làm cho Tây Lợi Á
rơi lệ đầy mặt.
“Đừng khóc, Tây Lợi Á, đừng khóc……” A Tư Lan yêu
thương hôn lên khóe mắt bạn lữ, liếm khô dòng nước mặn chát: “Ta sẽ vĩnh viễn thủ hộ ngươi, đừng khóc……”
A Tư Lan, nếu ngươi biết trong thân xác này không phải là người cũ, ngươi có thể vẫn đối tốt với ta sao? A Tư Lan, ta, ta đột nhiên luyến tiếc
ngươi ……
Tây Lợi Á tâm tình không tốt, mọi người đều có thể cảm
nhận được. Tuyết Lai đem điều này quy kết cho là chứng u buồn tiền sinh
sản: “A Tư Lan, ngươi không cần lo lắng quá, mỗi giống cái trước khi
sinh bảo bảo sẽ có một khoảng thời gian tâm tình không tốt.”
A Tư Lan nhìn Tây Lợi Á càng ngày càng gầy yếu, tâm như dao cắt: “Nhưng Tây
Lợi Á gầy quá lợi hại, làm sao bây giờ? Ta mỗi ngày cho hắn ăn thật tốt, hắn vẫn gầy đi.”
Tuyết Lai cũng không biết làm sao bây giờ, chỉ biết đề nghị A Tư Lan bồi Tây Lợi Á nhiều một chút, để hắn vui vẻ hơn.
A Tư Lan vì Tây Lợi Á, ba ngày mới đi săn một lần, mỗi lần đều đánh một
con mồi lớn đem về. Hơn nữa người trong bộ lạc nghe nói tâm tình Tây Lợi Á không tốt, đều đề nghị A Tư Lan ở bên làm bạn với Tây Lợi Á, chuyện
săn thú sau đó liền giao cho các thú nhân khác đi.
“Chúng ta sẽ
kiếm về những thứ Tây Lợi Á thích ăn, ngươi không cần lo lắng.” Đạt Khắc Tư vỗ vỗ bả vai A Tư Lan: “Hiện tại chủ yếu là làm cho thân thể Tây Lợi Á mau mau tốt hơn, sau đó cho bộ lạc thêm một tiểu bảo bảo khỏe mạnh
xinh đẹp.”
A Tư Lan cười khổ gật gật đầu: “Ân, cám ơn các ngươi……”
Ngày sinh nở rất nhanh đã đến, Tây Lợi Á đau đớn nằm trên giường sắc mặt
trắng bệch, Tuyết Lai cùng A Thụy Nhĩ ở bên cạnh giúp đỡ. A Tư Lan nôn
nóng, vòng vo đảo quanh phòng.
Tây Lợi Á cảm thấy đau đớn cấp
mười còn là nói nhẹ, hắn hiện tại hận không thể chia thân xác thành hai
mảnh, hạ phúc truyền đến đau đớn làm hắn cảm thấy ngay cả đến hô hấp
cũng khó khăn.
“Tây Lợi Á, cố lên…… Nga, sắp nhìn thấy đỉnh đầu
bảo bảo rồi, dùng sức cố lên a.” Tuyết Lai nhu ấn cái bụng cứng ngắc của Tây Lợi Á, thấp ra một đầu đầy mồ hôi.
A Thụy Nhĩ cầm tay Tây
Lợi Á, không ngừng dùng nước làm mềm môi hắn: “Tây Lợi Á, muốn uống nước hay không? Cố lên, ngươi dùng sức một lần, bảo bảo liền đi ra…..”
Làm sao có nhẹ nhàng như vậy a! ! ! Trong cổ họng Tây Lợi Á phát ra thống
khổ hò hét, ngay sau đó ngoài phòng cũng truyền đến tiếng hô: “Tây Lợi
Á, Tây Lợi Á…… Không sinh được không? Tây Lợi Á! ! !” A Tư Lan đã muốn
nói năng lộn xộn, táo bạo, y bị Đạt Khắc Tư cùng Lôi Thiết Nhĩ giữ chặt, y bán thú hóa đã muốn cào ra trên nền đất bằng phẳng vài cái hố.
Không sinh? Tây Lợi Á cười khổ. Đây là thứ duy nhất mà Tây Lợi Á ngươi yêu để lại cho ngươi, nếu không hảo hảo sinh hạ, ta cũng không thể tha thứ cho chính mình…..
Đau suốt một ngày, tiểu tử ma nhân kia rốt cục dùng tiếng khóc rõ to nhắc nhở các đại nhân: Hắn khỏe mạnh đi đến thế giới này.
A Tư Lan vọt vào phòng trước tiên, bổ nhào đến bên người Tây Lợi Á, vuốt
ve hai má cùng mái tóc ướt của hắn: “Tây Lợi Á, ta yêu ngươi…… Ta yêu
ngươi, Tây Lợi Á……”
Tây Lợi Á nhắm mắt lại, yên lặng chảy dài hai hàng nước mắt.
Bảo bảo là một tiểu thú nhân, có mái tóc rám nắng quăn quăn giống Tây Lợi
Á, đôi mắt to xanh biếc cực kì giống A Tư Lan. Trên vai tiểu bảo bảo có
hoa văn uồn khúc ám chỉ về sau hắn cũng là một thú nhân có cánh, lớn lên thú hóa sẽ có một đôi cánh xinh đẹp.
Thú nhân bảo bảo trước ba
tuổi giống như giống cái bảo bảo, sau khi ba tuổi bắt đầu học thú hóa,
năm tuổi là có thể học đi săn đơn giản. Trên cơ bản sau mười tuổi có thể phối hợp cùng đại nhân đến địa phương có chút nguy hiểm để săn thú.
Thú nhân bảo bảo mới sinh thập phần mảnh mai, bởi vì bọn họ không có sữa
ăn, chỉ có thể dựa vào nước quả cùng nhựa cây để sống, mãi cho đến khi
được bốn tháng tuổi nhú răng non, mới bắt đầu chậm rãi ăn thịt nhừ cùng
hoa quả rau cỏ gì đó.
Cho nên, lúc bảo bảo chưa được một tuổi, là đối tượng bảo hộ trọng điểm của bộ lạc. Cơ hồ các thú nhân có nhiệm vụ
ra ngoài đi săn, đều tìm kiếm hoa quả bảo bảo có thể ăn.
Thời tiết dần dần ấm áp, mùa xuân đến rồi.
Kiều, bạn lữ của A Thụy Nhĩ sống qua mùa đông, đến mùa xuân vết thương chuyển biến xấu mà qua đời.
Mất đi hài tử cùng bạn lữ, A Thụy Nhĩ mỗi ngày lấy lệ rửa mặt, cơ hồ đều phải khóc chết đi sống lại.
Vì trấn an A Thụy Nhĩ, Tây Lợi Á đem bảo bảo của chính mình cho A Thụy Nhĩ chiếu khán, cũng vì cuộc sống của hắn thêm chút động lực. Có bảo bảo,
trên mặt A Thụy Nhĩ rốt cục xuất hiện vẻ tươi cười.
“Bảo bảo kêu Đạt Tây được không?” A Tư Lan ôm ái nhân của mình, chóp mũi ở trên cổ hắn cọ đến cọ đi.
“Được……” Tây Lợi Á miêu tả ngũ quan tuấn mỹ của A Tư Lan, trong lòng âm thầm
phát đau. Tiểu Đạt Tây về sau có A Thụy Nhĩ chiếu cố, như vậy, nếu như
sau khi A Tư Lan biết chân tướng không muốn thấy bản thân, hoặc là…Kia
tối thiểu, chính mình đem tình yêu cuối cùng của Tây Lợi Á để lại đầy đủ cho y.
Các thú nhân nơi này lớn lên nhìn rất được, tựa hồ đều
mang theo dòng máu hỗn huyết (con lai), nhất là A Tư Lan, Tây Lợi Á cảm
thấy thế nào cũng đều xem không đủ.
Một đêm nhiệt tình, làm cho tâm Tây Lợi Á càng đau.
A Tư Lan tựa hồ có chút không rõ, vì sao bạn lữ của mình vẫn cau mày,
giống như có chuyện tình vô cùng thương tâm, khi hỏi hắn, hắn không nói, chỉ mỉm cười qua loa.
A Tư Lan ẩn ẩn cảm thấy, khả năng sẽ có sự tình gì phát sinh, một sự kiện liên quan đến bản thân, khả năng là một
chuyện rất đáng sợ…..