Mộ Dung Vân Phi đang tìm kiếm hầu bao của mình, lại thình lình bị một đôi tay to lớn ôm vào ngực.
“Tên điên cuồng kia, buông ra ngô… Ngô ngô…” Nói còn chưa nói xong, đôi môi
đã bị ngậm lấy. Mà ngay cả y phục trên người cũng bị thuần thục cởi ra
hết, ngón tay thô ráp làm càn vuốt ve trên người hắn.
Tú tài trợn tròn mắt, nam nhân này, rõ ràng có đoạn tụ chi mê!
“Buông ra, buông ta ra!” Hắn có chút sốt ruột, mình cũng không phải tiểu quan, thô nhân này rõ ràng lại đối đãi với hắn như vậy!
“Ngươi hỗn đản, buông tay! A a… Không cần sờ!” Địa phương mẫn cảm ở phía dưới
bị nắm giữ, hù dọa tú tài đến nước mắt bắt đầu chảy ra, mà ngay cả thói
quen thường ngày nghiền ngẫm từng từ một cũng bị quẳng đến sau đầu, chỉ
biết giãy giụa.
Kiệt Sâm nhìn tiểu tử trắng như tuyết ở trong
ngực mình, y có chút không khống chế được. Không nghĩ tới da thịt giống
cái này cư nhiên mềm mại mịn màng như vậy, hơi chút dùng sức, liền lưu
lại hồng ấn trên da…
“Ngươi làm bạn lữ của ta đi.” Kiệt Sâm lật
người tú tài lại, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt: “Khóc cái
gì? Ngươi không thích ta?” Không thích còn cởi thành như vậy câu dẫn
người?
“Cút ngay, ngươi là đồ man rợ!” Tú tài sợ hãi, nam nhân
này trên thân bán mảnh nội khố cũng không có, cơ thể màu đồng nổi rõ cơ
ngực, phía mặt dưới, đại kê kê của y đang đỉnh lấy tiểu kê kê của mình,
còn không ngừng cọ tới cọ lui.
Kiệt Sâm hoàn toàn nghe không hiểu hắn đang nói cái gì, chỉ biết là thân thể đang xoay đến xoay đi này
khiến cho cảm xúc của mình tăng vọt, y khẩn cấp đem tú tài đặt ở giữa
đống da thú mềm mại, phục thân đè ép đi xuống.
Thời điểm Kiệt Sâm quấn giao lấy tiểu trái cây bên trái trên ngực tú tài, tiếng khóc của
hắn liền biến thành tiếng thở dốc rên rỉ. Cảm giác xa lạ thổi quét qua
đầu óc của hắn, làm cho hắn không biết phải ứng phó như thế nào. Phía
trước ngực truyền đến âm thanh mút vào chậc chậc lại khiến cho hắn nổi
lên một thân da gà, hai chân kẹp lấy thắt lưng nam nhân ở trên người
mình, không ngừng cọ xát.
Hoả nhiệt trên người Kiệt Sâm làm cho
hành động của tú tài nháy mắt đình chỉ, môi của y rời khỏi tiểu quả đã
bị cắn đến trướng đại, di chuyển lên mặt tú tài, tinh tế hôn đi nước mắt hắn, dọc theo khoé mắt liếm đến trên môi, lần nữa ngậm lấy. Đầu lưỡi
lửa nóng linh hoạt tiến vào, tìm kiếm thứ ngây thơ mềm mại của hắn trêu
đùa, làm cho tú tài phát ra giọng mũi rất nhỏ, hừ nhẹ giống như ấu thú.
Một tay Kiệt Sâm tiếp tục dao động trên người tú tài, tay kia bóp vỡ vỏ
trái cây màu đen, lấy ra thịt quả màu trắng ngà bên trong, đem nó xoa
lên lối vào bí ẩn của tú tài, ngón tay hữu lực từng chút từng chút một
đưa thịt quả vào bên trong.
Cảm giác được nơi nào đó của mình bị
xâm lấn, tú tài có chút sợ hãi, hai tay nắm chặt, liều mạng đánh vào bả
vai nam nhân, nhưng mà lại chẳng có tác dụng gì.
“Ngươi… Ngươi
ngươi… Làm càn! Nơi đó không được… A… Ta không phải đoạn tụ! Không cần…” Nơi đó bị ngón tay thô lớn xâm nhập, tú tài cảm thấy sợ hãi trước nay
chưa từng có, nhưng mà đáy lòng lại trào lên một tia chờ mong..
Môi Kiệt Sâm tiếp tục đi xuống, gặm cắn khối thân thể bạch tích nhỏ nhắn.
Thân thể giống cái này một chút cơ cũng không có, sờ trong tay vô cùng
mềm mại, thực sự là hảo tiểu tử.
Khi y đem tiểu kê kê phấn nộn
kia ngậm vào trong miệng, một loại cảm giác kỳ dị dọc theo sống lưng
chạy thẳng lên đại não tú tài, làm cho hắn chịu không nổi lớn tiếng hô
khóc, nhưng mà thân thể lại nhịn không được rất nhanh di chuyển hướng
lên trên, hận không thể đem tiểu kê kê cùng tiểu cầu của mình đều nhét
vào trong miệng nam nhân.
Kiệt Sâm càng lúc càng nhanh, làm cho
hắn quên đi xâm lấn ở phía sau, thẳng đến khi mấy ngón tay kia lặng lẽ
rời khỏi, thay vào đó là một đại trụ nóng bỏng, ma sát tiến vào nơi nềm
mại chặt căng, tú tài mới chậm nửa nhịp bắt đầu muốn chạy trốn.
Nhưng mà đã chậm!
“Đau a, đau!” Tú tài mở lớn miệng cố gắng hô hấp, thắt lưng không ngừng vặn
vẹo bị đôi tay cứng rắn kiềm chế lại, thứ lửa nóng kia không chút lưu
tình từng tấc từng tấc đỉnh hướng vào bên trong, thẳng đến cuối cùng.
Co giãn như vậy, mềm mại như vậy, thoải mái như vậy.
Kiệt Sâm thật sâu thở dài, thân thể buộc chặt. Y không dám cử động mạnh, sợ
một chút không cẩn thận sẽ phá huỷ đi giống cái nhu nhược này. Chờ hắn
không còn vặn vẹo nữa, ngón tay của y bắt đầu vuốt ve những điểm mẫn cảm trên thân thể mềm mại của tiểu tử. Hắn kẹp thật chặt, làm cho Kiệt Sâm
có chút đau.
Qua hơn nữa ngày, tiểu kê kê phấn hồng phun ra bạch
trọc lần đầu tiên trong cuộc đời. Thân thể căng thẳng sau lại xụi lơ
xuống dưới, toàn thân tú tài thả lỏng lười biếng, loại cảm giác gần như
làm người ta huỷ diệt này hắn chưa từng trải qua, nhưng mà sau khi trải
qua, cảm thấy vô cùng tốt đẹp.
Nhìn giống cái đã thả lỏng, Kiệt
Sâm bắt đầu di chuyển thân thể của mình. Thứ cứng rắn kia cùng với thịt
quả trơn nhẵn gian nan khai thác nơi không mấy thông thuận.
Thịt
quả ướt át cùng tác dụng thôi tình của nó phát huy công hiệu, khiến cho
tú tài chỉ giãy dụa thoáng cái, rồi bỏ lại tất cả nước chảy bèo trôi mà
thuận theo chuyển động của nam nhân. Cảm giác thống khổ lúc ban đầu chậm rãi tiêu tan, tùy theo mà đến chỉ còn lại cảm giác tê dại khác lạ, nhất là khi đại trụ trong cơ thể ma sát đến một nơi nào đó, càng khiến cho
người ta không khống chế được hét chói tai.
Đêm hôm đó, tú tài
không biết bản thân đến tột cùng bắn ra bao nhiêu lần, hắn mệt mỏi đến
không chịu nổi cuối cùng trong lúc nam nhân vẫn cố gắng ra ra vào vào mơ màng ngủ.
Kiệt Sâm thở dài thật sâu, đem một tia tinh hoa cuối
cùng rót vào nơi gần như hút mấy linh hồn y kia, sau đó lưu luyến lui ra ngoài.
Bạch trọc quá nhiều theo động tác rời khỏi của y mà trào ra, giống cái đang ngủ say cau mày, không thoải mái ưm một tiếng.
Kiệt Sâm tham lam nhìn địa phương bởi vì sử dụng quá độ mà sưng đỏ, tiểu cúc hoa xinh đẹp, cẩn thận tràn ra từng chút từng chút một tinh hoa cùng
thịt quả màu trắng ngà.
Nơi này chính là chỗ sẽ vì mình mà kéo
dài hậu thế, nhưng mà nó nhỏ như vậy, tiểu thú nhân của mình thật sự có
thể đi ra từ nơi này sao? Ngón tay của y nhẹ nhàng đụng chạm nơi đó, làm cho tú tài khổ sở rụt lại, theo động tác của thân thể hắn, càng nhiều
chất lỏng chen chúc tràn ra, Kiệt Sâm nhìn thấy gần như nhịn không nổi
lại muốn nhào lên tiến vào.
Nhịn nửa ngày, rốt cục nhịn xuống xao động trong thân thể. Kiệt Sâm cảm thấy thỏa mãn ôm giống cái từ trên
trời rơi xuống này, vui vẻ đi ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, tú tài rốt cục mở mắt. Toan đau trên người khiến hắn thống khổ thở dốc, nhất
là địa phương khó có thể mở miệng kia, nóng bỏng đau xót đến hắn muốn
khóc lên.
“Ngươi tỉnh?” Kiệt Sâm khom lưng xuống, nhìn đôi mắt
ướt át đen láy của giống cái: “Ta mang ngươi đi tắm rửa.” Y dùng da thú
bọc lấy tú tài, thật cẩn thận ôm vào trong ngực, đi nhanh ra ngoài.
Phía sau bộ lạc có một ngọn núi nhỏ, nơi đó có suối nước nóng, là nơi rất nhiều giống cái đều thích.
“Chúc mừng a, Kiệt Sâm.” Vừa ra khỏi cửa, đã bị vài thú nhân vây quanh:
“Chúng ta cũng nghe thấy nga, thật là một giống cái nhiệt tình.”
Kiệt Sâm cười hắc hắc, làn da màu đồng nổi lên một mảng hồng nhuận sâu kín.
Đêm qua, tú tài khóc hô, rên rỉ tuyệt đối đều bị người trong bộ lạc nghe được hết, bất quá như vậy rất tốt, có thể chứng minh năng lực của bản
thân cường hãn cỡ nào.
Làn nước ấm áp bao vây lấy thân thể đau
nhức của tú tài, khiến hắn nhịn không được thở dài một tiếng. Kiệt Sâm
cũng bước vào suối nước nóng, ôm tú tài vào trong ngực, để hắn thoải mái dựa trên người mình: “Ăn một chút gì đi.”
Bên cạnh suối nước
nóng đã sớm chuẩn bị tốt đồ ăn, tú tài vô cùng đói bụng, từng ngụm từng
ngụm gặm lấy thịt nướng tươi mới cùng hoa quả chua chua ngọt ngọt. Hắn
có chút nhận mệnh, mình cũng đã bị người ta như vậy như vậy, phỏng chừng đoạn thời gian này thật sự không thể vào kinh, đương nhiên cũng bỏ lỡ
thời gian thi. Hắn cảm thấy thân thể của mình đã ô uế, kẻ man rợ này coi mình giống như tiểu quan! Hơn nữa vừa rồi y ôm mình đi trên đường, phát hiện vài nam nhân cao lớn giống y, cũng chỉ vây quanh một kiện váy da
thú, này đến tột cùng là địa phương nào? Bản thân có thể chạy thoát hay
không? Tú tài có chút phẫn hận gặm cắn mẩu xương, tiếng nước nhỏ vụn
khiến Kiệt Sâm nghe được lại bắt đầu hưng phấn.
“Ngô (ta) muốn về nhà…” Tú tài ăn uống no đủ, đẩy ra bàn tay lớn không đứng đắn của Kiệt Sâm: “Ngô (ta) phải về nhà!”
Kiệt Sâm hôn lên khoé mắt có chút sưng đỏ của tú tài: “Ta tên là Kiệt Sâm, ngươi sao?”
“Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì, ta muốn về nhà!” Tú tài mất hứng trừng mắt nhìn y, đáng tiếc bộ dáng nhỏ bé kia hoàn toàn khiến thú nhân hiểu lầm.
Ngón tay Kiệt Sâm thuận theo nước ấm, lại một lần nữa tiến vào địa phương kia.
“A a, ta phải về nhà, ngươi, đồ man rợ, hỗn đản, sắc lang!” Tú tài nổi
giận, hắn quay đầu sang bên, phẫn nộ cắn lên ngực nam nhân.
Kiệt Sâm thở dốc một tiếng khó nhịn, tiểu giống cái là đang câu dẫn mình sao? Y rõ ràng cắn lên nơi đó của mình…
Vì thế, hai người hoàn toàn có suy nghĩ khác nhau mà hiểu lầm, lại một lần sét đánh bốc cháy, ở trong hồ nước ấm áp được ánh mặt trời chiếu rọi
xuống, làm lần đầu tiên đánh dã chiến.
Tú tài cảm thấy chính mình muốn rời ra thành từng mảnh, tiểu kê kê của hắn đều phun không ra cái
gì, nhưng mà đại kê kê phía sau vẫn như cũ không biết mệt mỏi tiến vào,
lại tiến vào.
Trải qua vài ngày ở chung, tú tài rốt cục biết kẻ
man rợ kia kêu Kiệt Sâm, y cũng một ngụm một ngụm vô cùng thân thiết gọi mình A Phi.
A Phi… Thực thô tục. Tú tài rất bất mãn bĩu môi.
Khi tú tài lạc trong thôn này một vòng mới phát hiện, nơi này căn bản không phải địa phương mình hiểu biết. Hơn nữa, thời điểm Kiệt Sâm mang theo
hắn lên trên ngọn núi không cao kia, hắn rốt cục thấy được thảo nguyên
phía sau núi, cùng những rặng núi xa xa tận cùng thảo nguyên!
Sau đó tú tài phát hiện nam nhân cao lớn này có thể biến thân thành dã thú, mới hoàn toàn hiểu được, mình rốt cuộc không thể quay về nơi chốn cũ.
Sẽ không còn được gặp lại phụ mẫu cùng huynh đệ tỷ muội. Chuyện vào kinh đi thi, thì nay càng thêm xa vời như mây bay…
Tú tài muốn khóc,
khả bởi vì mấy ngày nay tần suất hắn khóc khi bị làm rất cao, khiến hắn
hiện tại căn bản là không thể khóc được. Hắn ngồi trên tảng đá dưới ánh
mặt trời, nhìn các nam nhân trong thôn đi qua đi lại —— nơi này chỉ có
nam nhân, mặc kệ là cao lớn hay nhỏ gầy, mặc kệ là tiểu hài tử hay lão
nhân gia, đều là nam nhân! Các nam nhân mỗi ngày mặt trời mọc mà chỉ,
mặt trời lặn mà tức. Cao lớn cùng nhỏ gầy kết làm phu thê, song túc song phi (như hình với bóng)…
Tú tài đang cầm một khay thịt khô cùng
quả dại, vô ý thức nhồi nhét vào trong miệng, nhét nhét, hắn đột nhiên
nghĩ đến một vấn đề…
Không có nữ nhân, như vậy, tiểu hài tử, tột cùng là đến từ đâu? ? ?
Chẳng lẽ… Khi hắn thấy một giống cái mang thai vẻ mặt vô cùng hạnh phúc đi
ngang qua trước mặt, một miệng đồ ăn phốc cái bị phun ra!