Bình tĩnh của tú tài hoàn toàn bị đánh tan.
Hắn ở địa phương này
ngôn ngữ không thông, hưởng thụ được thú nhân Kiệt Sâm chiếu cố, ăn các
loại thịt nướng rau củ cùng dã quả, mỗi ngày không phải là bị làm đến
mức mệt ngủ thiếp đi, thì cũng là bị làm đến tỉnh lại.
Kiệt Sâm
muốn có đứa nhỏ. Thời điểm tú tài xụi lơ ở trong lòng ngực thú nhân phơi nắng, thấy rõ ràng ánh mắt y toát lên khát vọng khi nhìn thấy nam nhân
mang thai.
Đứa nhỏ? Mình có thể hoài thượng đứa nhỏ sao? Tú tài
nhét một ngụm thịt khô vào miệng, sau đó đưa tay sờ sờ tiểu phúc bằng
phẳng của mình.
Nơi này là bình bình ah, mềm a, một chút cơ cũng
không có. Hắn hâm mộ nhìn cơ ngực cùng cơ bụng rắn chắc của Kiệt Sâm,
đây phỏng chừng là bản thân cả đời cũng không thể có được a.
Sức
ăn của tú tài có chút tăng lên, Kiệt Sâm lo lắng nhìn tiểu phúc của hắn, nghĩ không ra một khay đồ ăn lớn như vậy, làm cách nào có thể biến mất
trong thân thể nhỏ nhắn gầy teo kia. Thẳng đến có một ngày Kiệt Sâm sợ
tiểu phúc phình ra của hắn bị nứt vỡ, đem hắn đưa tới dược sư trong bộ
lạc mới biết được, tiểu bạn lữ của mình, rõ ràng có bảo bảo! ! !
Thiên a, bọn họ rõ ràng nhanh như vậy đã có bảo bảo! !
Các loại đồ ăn mới mẻ được cuồn cuộn không ngừng đưa đến phòng Kiệt Sâm, tú tài ăn đến bất diệc nhạc hồ, không thèm để ý đến bản thân dài ra hai
cái cằm cùng tiểu phúc mềm mại đã nhô lên.
Cuộc sống hàng ngày
bình thản hạnh phúc vào thời điểm mùa đông vừa tiến đến bị phá vỡ, bộ
lạc bình yên bị một đám liệt sỉ bạo long xấu xí tập kích. Tú tài chưa
từng thấy qua tràng cảnh huyết tinh như vậy bị doạ đến choáng váng,
thẳng đến khi máu tươi ấm áp bắn lên mặt hắn, hắn mới mãnh liệt phục hồi tinh thần.
Các giống đực trẻ tuổi bảo hộ giống cái cùng hài tử,
còn lại lão nhân gia thì dùng chính bản thân để làm mồi dụ đám giết
người kia chú ý.
Kiệt Sâm một thân vết máu, chỉ huy chiến đấu cùng đường tháo chạy.
Tú tài dùng sức ổn ổn tinh thần, sau đó ôm lấy một tiểu hài tử đang gào khóc một bên, đuổi kịp cước bộ chạy trốn của bộ lạc.
Cha mẹ đứa bé này, đã bị liệt xỉ bạo long cắn chết, máu trên người hắn, chính là ấn kí cuối cùng mà giống cái kia lưu lại..
Hắn đã không kịp sợ, chỉ biết phải chạy, muốn chạy trốn càng nhanh, nhanh hơn nữa!
Bộ lạc đã tránh thoát được liệt xỉ bạo long tập kích, chỉ còn lại hai mươi mấy người, bi thương trong mắt Kiệt Sâm khiến cho tú tài gần như khóc
lên.
Nhóm giống cái ngồi vây quanh một chỗ nghỉ ngơi, mệt mỏi làm cho bọn họ nhìn càng bi thảm. các giống đực tụ lại một chỗ thương lượng đối sách, không thể cứ lang thang đi mãi, bộ lạc cũng không thể trở về, biện pháp duy nhất là đầu nhập vào bộ lạc khác, điều kiện tiên quyết là bọn họ chịu nhận mình.
Đây là thế giới nhược nhục cường thực, ngươi nhỏ yếu, đương nhiên sẽ bị vứt bỏ, không ai có câu oán hận.
Kiệt Sâm mang theo những người còn lại, đi suốt đêm tới được một bộ lạc gần
nhất. Thủ lĩnh bộ lạc này tên Lôi Thiết Nhĩ, bọn họ từng cùng nhau đi du lãm, đều là thủ lĩnh tuổi trẻ. Y cho phép nhóm tàn binh bại tướng này
vào trú ngụ, vì bộ lạc mình, Kiệt Sâm từ bỏ vị trí thủ lĩnh, từ nay về
sau hai bộ lạc hợp làm một, chỉ có một thủ lĩnh là Lôi Thiết Nhĩ.
Kiệt Sâm phát hiện bộ lạc này không giống bộ lạc của mình, bọn họ biết thiêu chế đồ gốm, dùng hai cái que nhỏ để dệt vải, còn có toà nhà cao nhất
kia, là nhà của thủ lĩnh.
Nơi đó có cửa sổ, phòng ở sáng ngời, bên trong ấm áp thoải mái.
Kiệt Sâm âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải vì A Phi cũng dựng một toà nhà như vậy
Bạn lữ thủ lĩnh tựa hồ hiểu được A Phi nói chuyện, có thể bọn họ đến từ
cùng một bộ lạc đi. Kiệt Sâm nhìn tú tài dần dần vui vẻ, hoan hỉ cực kỳ.
Này bộ lạc rất hùng mạnh, nhất là giống cái kêu Bạch Hạo kia, làm cho tất cả giống đực đều nhìn với cặp mắt khác xưa.
Liệt xỉ bạo long rất nhanh tìm được bộ lạc bên này, khi đó bọn họ còn ở bên
ngoài săn thú, đến khi thú nhân có cánh tộc tìm được bọn họ thông báo bộ lạc bị tập kích, Kiệt Sâm gần như muốn chết tâm!Tuy rằng bố trí bẫy rập cùng tường thành, trong bộ lạc cũng lưu lại thú
nhân canh gác, nhưng mà liệt xỉ bạo long hung tàn mấy người kia … không
thể ngăn cản được a.
Thời điểm bọ họ nhanh chóng trở về bộ lạc,
chiến đấu đã rất gay cấn, tất cả thú nhân đề lao vào chiến trường này,
mà ngay cả giống cái Bạch Hạo kia, cũng mang theo một lưỡi dao kỳ quái
sắc bén, chém giết lũ sinh vật xấu xí này.
Bảo vệ bộ lạc, tất cả giống cái đều không có bị thương.
Kiệt Sâm nhìn đến tiểu tú tài nhà mình, nước mắt xoát xoát rơi xuống.
Tú tài trải qua một hồi sinh tử, nhất là thời điểm hắn biết mình có đứa
nhỏ, bắt đầu càng thêm ỷ lại Kiệt Sâm. Hơn nữa nơi này có người có thể
bồi mình nói chuyện phiếm, có nhiều đồ ăn ngon, có thể thay đổi môi
trường sống thoải mái, tú tài rốt cục an tâm. Lúc liệt xỉ bạo long lại
đánh lén khiến cho tú tài khẩn trương đến bụng cũng đau, nhưng khi hắn
nhìn thấy Kiệt Sâm trở về, nhìn thấy nước mắt trên mặt y, cả người đều
trầm tĩnh lại.
Có người quan tâm chính mình, còn có thứ gì đáng để mình sợ hãi đâu?
Bụng tú tài lớn đến không thể lớn hơn, làm cho tất cả thú nhân có chút lo lắng.
Kiệt Sâm mỗi ngày giúp hắn mát xa đôi chân sưng phù cùng thắt lưng bủn rủn,
nhưng ở thời điểm khuyếch trương nơi đó giúp hắn lại không thể quá mức
kích động.
Bụng quá lớn, dược sư Tu Đạt nói bên trong có hai bảo bảo, tin tức này khiến cho Kiệt Sâm hưng phấn gần như muốn điên mất.
Bộ lạc này bắt đầu chuẩn bị lễ mừng năm mới, Kiệt Sâm không biết cái gì
gọi là năm, nhưng mà lại thấy tú tài vô cùng hứng thú. Bất quá Kiệt Sâm
hoài nghi, có phải là bởi vì bạn lữ của thủ lĩnh nói thời điểm lễ mừng
năm có rất nhiều đồ ăn ngon nên hắn mới có thể hưng phấn như vậy.
Trên quảng trường dấy lên lửa trại, từng lồng đèn được treo trước cửa mỗi nhà, các thú nhân nướng con mồi, vừa múa vừa hát.
Biết bạn lữ nhà mình thích ăn, nhất là từ khi có bảo bảo, thì càng thêm tham ăn, cho nên khi Kiệt Sâm lấy thức ăn cho bạn lữ nhà mình không chút
nương tay, làm cho các giống cái khác thấy được xích xích cười trộm.
Tú tài ăn đến có chút chống đỡ, hắn xoa xoa dạ dày của mình, lại xoa xoa
bụng của mình, cảm thấy hôm nay bụng chìm một cách kỳ cục. Hắn muốn trở
về phòng nghỉ ngơi một chút, sợ là mình tham ăn ảnh hưởng đến tiểu bảo
bảo, nhưng mà mới vừa mới đứng lên, trong bụng truyền đến một trận đau
đớn, làm cho hắn gần như ngã sấp xuống!
Tú tài muốn sinh ! Tin tức này làm cho tất cả thú nhân phấn chấn.
Tân niên tân bảo bảo, thật sự là dấu hiệu tốt.
Chính là đáng thương Kiệt Sâm, bị máu loãng trong người tú tài chảy ra hù doạ đến gần như muốn nổi khùng, nếu không phải Đạt Khắc Tư cùng Lôi Thiết
Nhĩ ngăn y lại, phỏng chừng y sẽ điên mất.
Tiểu bảo bảo rốt cục
sinh hạ, được Tuyết La dùng da thú mềm mại ôm lấy. Hai tiểu bảo bảo
giống nhau như đúc, chỉ lớn bằng một nắm tay Kiệt Sâm.
Tú tài sinh xong bảo bảo, vừa mệt vừa đói, đầu vừa ngoẹo liền ngủ, lần nữa hù doạ Kiệt Sâm chết khiếp.
Mẫu tử đều được ôm đến nơi ấm áp, Kiệt Sâm run rẩy gỡ ra màng mỏng trên
người tiểu bảo bảo, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn giống nhau như đúc của
bọn chúng, đột nhiên khóc. Y ôm tú tài mê man, khóc không thành tiếng.
Cho tới bây giờ y cũng không nghĩ tới chính mình nhanh như vậy sẽ có bạn
lữ, nhanh như vậy có bảo bảo, hiện tại tiểu tử từ trên trời giáng xuống
kia đem tất cả hạnh phúc đều cho y, làm cho y có chút không chịu nổi.
Khi ánh mắt trời ấm áp xuyên thấu qua cửa sổ của nhà mới chiếu lên khuôn mặt Kiệt Sâm, y tỉnh dậy.
Tú tài ghé vào trong ngực của mình đang ngủ say, hai đứa sinh đôi nghịch
ngợm kia đã sớm chạy ra ngoài chơi. Tiểu thú nhân biến hóa thành tiểu
nắm đáng yêu, làm cho các giống cái yêu thích không buông tay.
Hiện giờ, trong bụng tú tài lại có thêm một tiểu bánh bao. Kiệt Sâm vuốt ve
mái tóc dài nhu nhuyễn của bạn lữ, cúi đầu hôn lên trán hắn.
Cùng người mình yêu nhất mỗi ngày cùng một chỗ, mặt trời mọc mà chỉ, mặt trời lặn mà tức, còn có điều gì hạnh phúc hơn đâu?