Hà Duyệt cùng Lãnh Diệc Hiên hồi cung lần này liền được tấn phong Vinh Thần, một lần liền đoạt đi địa vị bấy giờ của Đức Phi cùng Hoa Thần đã nắm giữ nhiều năm, tuy không có tính là tối cao nhưng người sáng suốt đều biết, hiện tại hậu cung nữ phi vô Quý Phi, nam thị lại có Vinh Thần, Hà Duyệt một lần tấn phong này xem như đã nắm được đại cục.
Sắc mặt Đức Phi trắng bệch đứng lên, Hoa Thần được cung nữ nâng mới miễn cưỡng gượng dậy, sắc mặt cực độ khó coi lâm vào trầm tư.
“Hoàng Thượng, vi thần cho rằng Vinh Thần nhận được thiên ân lý ra nên vinh đăng Quân Thị, thỉnh Hoàng Thượng lập tức hạ chỉ phong Vinh Thần làm Quân Thị.” Thượng Nghiêu nói lời này xem như cho Đức Phi cùng Hoa Thần một bạt tai, mà cũng xem như công khai gọi nhịp với Hữu tướng, ai cũng không tưởng được Trấn quốc đại tướng quân lại nói đến chuyện hậu cung.
“Thần tán thành lời này của Thượng đại nhân, Vinh Thần thông tư minh tuệ, bình dị gần gũi lại hoài long tử, lý nên sắc phong Quân Thị, thỉnh Hoàng Thượng hạ chỉ.”
“Thỉnh Hoàng Thượng sắc phong Vinh Thần làm Quân Thị!” Toàn bộ thế lực đi theo Thượng Nghiêu đều đồng loạt dốc toàn lực nâng đỡ Hà Duyệt.
Hà Duyệt cũng bị nhóm võ tướng nhiệt tình này làm kinh ngạc, vừa mới được tấn phong lại muốn tiếp tục sắc phong, này quả thực.... Hà Duyệt nhìn về phía Lãnh Diệc Hiên, Lãnh Diệc Hiên cười nói: “Vinh Thần sắp lâm bồn, sức khỏe không đảm bảo cho đại điển sắc phong.”
Đám người Thượng Nghiêu xem như minh bạch ý của Lãnh Diệc Hiên, chờ Hà Duyệt sinh hạ long tử lại tấn phong, vừa thuận tình hợp lý vừa khắp chốn vui mừng.
Thân phận Vinh Thần của Hà Duyệt xem như đã định, đợi sau khi Hoàng Thượng cùng chư vị đại thần rời đi, Hà Duyệt cùng Tử Ngọc và Thải Hà đến Mai Hương Điện.
Mai Hương Điện, nơi này trử bỏ Thái thị Uất Trì Thấm ra cũng chưa từng ai đặt chân đến, khi Hà Duyệt tiến vào Mai Hương Điện, nghe nhàn nhạt hương hoa mai rất là kinh ngạc, “Nơi nào bay tới mai hương?”
“Chủ tử có điều không biết, Mai Hương Điện này ở gần mai uyển, trời đông giá rét là lúc hương mai bay đến cung điện này, trải qua nhiều năm, cả Mai Hương Điện này cũng lưu lại nhàn nhạt hương mai, bởi vậy cái tên Mai Hương Điện cũng bắt nguồn từ đó.”
“Thì ra là thế.” Kỳ thật ngẫm lại cũng thấy có lý, nếu ngươi đem một thứ ngâm lâu trong một chậu hoa hoặc là một chậu tinh dầu trong thời gian dài liền bị lây dính khí vị này, có rửa thế nào cũng không được.
Xuyên qua cánh rừng nhỏ, hành lang dài tinh tế điêu khắc, đi qua hồ sen cá vàng nho nhỏ, mới chính thức tiến tới chính điện Mai Hương Điện.
“Tham kiến Vinh Thần!”
Cung nữ, nô tài quỳ đầy trên đất dọa đến Hà Duyệt, “Nhiều người như vậy làm cái gì?”
“Bọn họ là tới hầu hạ chủ tử.”
Ngọa tào! Một mình hắn mà cần đến hai mươi người hầu hạ? Hà Duyệt phất tay, “Không được, quá nhiều, trừ một nửa.”
“Chủ tử, người thế nhưng đừng làm khó dễ bọn nô tỳ, đây đều là do Hoàng Thượng an bài, chủ tử người hiện tại đang ở thởi điểm mấu chốt, không thể có một chút sơ sót.” Hà Duyệt đang mang thai tám tháng hiện nay đối với cả hoàng cung mà nói chính là bảo bối vô giá, cần được tỉ mỉ che chở.
Được thôi! Hắn hiện tại là hai người không phải một người, kếu nhóm người này đi quả thực khó, Hà Duyệt bất đắc dĩ chỉ có thể bước tiến vào nội điện.
“Chủ tử, người đi đường mệt nhọc một tháng, nói vậy cũng mệt mỏi, chủ tử vẫn là nghỉ ngơi một hồi đi.”
“Ân, xác thực có điểm mệt mỏi, ta ngủ trước một lát, Hoàng Thượng nếu tới nhớ gọi ta.”
Thải Hà gật đầu, nhưng đến lúc đó có gọi hay không Hà Duyệt cũng không biết được.
Hà Duyệt thật sự mệt mỏi, một lần ngủ này liền trức tiếp ngủ đến giờ Dậu, ăn bữa tối, ở lúc Lãnh Diệc Hiên còn chưa tới đã ngủ rồi, chờ lại một lần nữa tỉnh lại đã là ngày hôn sau.
“Thải Hà, Hoàng Thượng hôm qua có tới không?”
“Hồi chủ tử, Hoàng Thượng tới thấy chủ tử ngủ ngon liền ngây người một chút rồi trở về Long Thần Điện, Hoàng Thượng nói chờ hôm nay lâm triều xong liền tới xem chủ tử.”
Hà Duyệt gật đầu, tiếp nhận nước Thải Hà đưa qua súc miệng, tròng lên một kiện áo dài màu xanh biển, đi đến bên bàn ngự thiện, “Cũng không biết tại sao, gần đây rất dễ ngủ?”
“Tiểu hoàng tử chắc là đang trườn xuống, chủ tử mệt mỏi cũng là đương nhiên.” Tử Ngọc giải thích nói.
Hà Duyệt nhún vai, cầm lấy chiếc đũa ăn đồ ăn sáng, khi đã ăn xong không sai biệt lắm, Tiểu Toàn Tử tiến vào bẩm báo nói: “Chủ tử, Đông Khu nam thị cùng Tây Khu nữ phi tới thỉnh an người.”
Hà Duyệt sửng sốt một chút, nhìn Tiểu Toàn Tử, bên cạnh Thải Hà nói: “Chủ tử, hiện tại người nắm quyền hậu cung, bọn họ hướng người thỉnh an là lẽ đương nhiên.”
Đây là cái gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây đi! Hà Duyệt cười lắc lắc đầu, đứng lên nói: “Tuyên bọn họ vào đi!” (* ý câu trên kiểu như Sông có lúc người có khúc đó mấy bạn.)
Thải Hà đỡ Hà Duyệt tiến vào chính điện, ngồi vị trí chủ vị, lúc này Đức Phi dẫn đầu nữ phi, Hoa Thần dẫn đầu nam thị bước vào Mai Hương Điện, nhìn thấy Hà Duyệt một thân hoa phục cao cao tại thượng ngồi trên cao, sắc mặt khó coi khom lưng hành lễ: “Thần thị/ Thần thiếp tham kiến Vinh Thần!”
Cho đến nay Hà Duyệt vẫn nhớ rõ một năm trước đi đến thế giới này, nhìn thấy Hoa Thần cao cao tại thượng, ở Hòa Hương Viên biết được Đức Phi cao ngạo, chuyên quyền nhưng hiện tại.... đã khác, “Miễn lễ.”
Các phi thị ngẩng đầu nhìn Hà Duyệt, có chột dạ, có bình tĩnh, có ghi hận, cũng có ưu thương, Hà Duyệt nhìn rõ ràng từng biểu tình kia vào mắt, cười phất tay, “Ban ngồi.”
Đức Phi cùng Hoa Thần trái phải hai hàng ghế ngồi gần Hà Duyệt nhất, dựa theo trình tự cao thấp mà an bài, Hà Duyệt miệng cười nói: “Bản quân xuất cung cũng nửa năm rồi, nửa năm này bản quân cũng nghe không ít chuyện.” Hà Duyệt đưa tầm mắt trên người Trịnh Giai Hoàn, “Trịnh Chiêu Nghi, bản quân còn chưa chúc mừng người được tấn phong nhất đẳng chiêu nghi.”
Trịnh Giai Hoàn vội vàng đứng dậy tiến lên thỉnh an, “Vinh Thần chiết sát Giai Hoàn, sao dám nhận Vinh Thần chúc mừng.”
“Không, bản quân là thật tình chúc mừng Trịnh muội muội, dù sao lúc đó ngươi cũng là người đứng ra chứng minh bản quân vô tội với cái chết của Vương Hạ Thị.”
Nghe thấy ba chữ Vương Hạ Thị, sắc mặt mấy người trong Mai Hương Điện đều thay đổi, Hiền Phi có chút bất an, sắc mặt Đức Phi có chút trắng bệch, Hoa Thần tuy rằng coi như bình tĩnh nhưng bàn tay đã chảy đầy mồ hôi lạnh.
Hà Duyệt mắt lạnh đảo qua từng người một, đem tầm mắt dừng trên người Chu Tử Hoa, thân hình gầy gò, sắc mặt không tia huyết sắc, liếc nhìn một cái liền thấy tiều tụy, Hà Duyệt có chút thương tâm nhưng thực mau thay vào biểu tình nghiêm túc, nói: “Bản quân mong rằng hậu cung sau này là một mảnh an hòa, hai khu chung sống hòa thuận, ngươi nói đúng không, Đức Phi?”
Đức Phi không ngờ bị Hà Duyệt điểm danh, đây không phải chỉ thẳng mặt nói nàng làm ra những chuyện xào xáo trước kia hay sao? Từ Tuệ bị làm cho thiếu chút hộc máu, nỗ lực áp chế tức giận, dối trá cười nói: “Vinh Thần nói phải, hậu cung phi thị vốn nên như thế, Thần thiếp cũng sẽ căn dặn nhóm nữ phi tích cực cùng bên Đông Khu qua lại, đến lúc đó còn thỉnh Hoa Thần giúp đỡ nhiều hơn.”
Hoa Thần Thượng Quan Tuyết bị Từ Tuệ kéo xuống nước, sắc mặt ám trầm, nhưng thực mau dối trá, “Đức Phi tỷ tỷ nói phải, hậu cung vốn nên như thế.”
“Có Hoa Thần cùng Đức Phi hai vị “giúp đỡ” bản quân, bản quân cũng rất tin tưởng hậu cung sau này sẽ là một mảnh tường hòa, không làm quấy nhiễu Hoàng Thượng.”
Các phi thị đứng dậy, “Thần thị/ Thần thiếp ghi nhớ lời dạy bảo củng Vinh Thần chủ tử!”
Hà Duyệt đứng dậy, Thải Hà tiến lên đỡ hắn hai bước, ngay sau đó phất tay, một đám cung nữ bưng một ít trang sức tinh mỹ cùng vải vóc ra, Hà Duyệt nói: “Đây là tâm ý nho nhỏ của bản quân, hy vọng chư vị không chê.”
Thượng đẳng ngọc thạch, chu thoa xinh đẹp, vòng tay tinh xảo, tơ lụa đẹp đẽ, những thứ này đều là những vật mà mấy hậu cung phi thị thấp kém chưa từng thấy qua, có vài thứ thậm chí Hoa Thần cùng Đức Phi từng có địa vị tối cao cũng chưa thấy qua, có thể thấy được Hoàng Thượng đối xử với Hà Duyệt tốt bao nhiêu.
Từ Tuệ rất muốn không nhận, rốt cuộc nếu nàng nhận mấy thứ mày đồng nghĩa với việc thưa nhận bản thân mình so với Hà Duyệt thấp bé hơn, thừa nhận Hà Duyệt trở thành kẻ dưới một người trên vạn người- Quân Thị.
“Đức Phi tỷ tỷ giống như là không thích tặng phẩm của Hoa Thần chủ tử.”
Từ Tuệ nhìn gương mặt tươi cười của Thượng Uyển Như, trong lòng không cao hứng nhưng trên mặt lại nở nụ cười chào đón, “Thục Phi muội muội nói đùa rồi, Vinh Thần chủ tử tặng vật làm sao ta dám không thích?”
“Nói cũng phải, muội muội còn lo lắng là vì Vinh Thần chủ tử cho nên tỷ tỷ người mới không muốn nhận nha, kỳ thật hôm nay tới đây chúng ta mới là người tặng lễ vật mới phải, muội muội ở đây trước cảm tạ Vinh Thần, chọn được ngày tốt muội muội liền tới cửa thỉnh tội.”
“Thục Phi nói đúng, còn thỉnh Vinh Thần thứ tội thất lễ.” Mục Trì cũng hộ trợ nói chuyện, nếu không phải trước đó biết được thân phận của hai người này, Hà Duyệt thật đúng là tò mò hai người này vì sao thân thiết a? Hà Duyệt cũng chỉ hơi hơi mỉm cười, “Thục Phi, Lương Thần có tâm là được, bản quân nhưng thực ra mong muốn các người giúp bản quân hơn, hậu cung to lớn như vậy không có các ngươi hỗ trợ thực không được.”
“Thần thiếp tự nhiên cúc cung tận tụy.” Thục Phi thỉnh an nói, “Vinh Thần, thần thiếp dưới trướng đang nuôi dạy hai vị công chúa, trước kia Hoàng Thượng giao cho Thần thiếp quản giáo hai nàng, hiện tại muội muội cẩn tuân lễ tắc, muốn đem hai vị công chúa tới Mai Hương Điện, nhờ Vinh Thần dạy dỗ.”
Thục Phi vừa nói lời này lập tức làm Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di sợ mất mật, rốt cuộc hai vị công chúa chính là nhi nữ các nàng, hiện tại để địch nhân tiếp quản hai công chúa, Hiền Phi cùng Tịch Tần sao có thể đồng ý? (*Có thể có mấy bạn tò mò vì sao mấy chap trước nói Cấm U phủ bắt Tưởng Di rồi mà sao lại xuất hiện, đơn giản bởi vì lần trước chỉ điều tra chứ không phải đã ra chân tương nên nàng xuất hiện cũng là bình thường.)
“Thục Phi, chuyện này sợ là không ổn đi!”
“Hiền Phi muội muội nói không ổn là chỉ cái gì? Vinh Thần thân là hậu cung chi chủ, lý nên dạy dỗ hai vị công chúa.”
Liễu Lam Nhi sắc mặt trắng bệch không còn âm thanh, Tịch Tần muốn nói nhưng là nghe được Thượng Uyển Như nói vậy cũng im bặt, trong lúc nhất thời không khí có chút không thông.
Hà Duyệt phát hiện tình huống không đúng, hắn rõ ràng hậu cung quy củ, hai vị công chúa hiện tại xác thực nên về danh nghĩa của hắn là nuôi dưỡng, nhưng là...”
“Chuyện hai công chúa trước chưa vội.”
Lãnh Diệc Hiên đột nhiên xuất hiện dọa mọi người nhảy dựng, Hà Duyệt vội vàng tiến lên cùng các phi thị, hành lễ, “Tham kiến Hoàng Thượng!”
“Bình thân... Chuyện công chúa trẫm đều có định đoạt, trước duy trì như cũ đi.”
Thục Phi thỉnh an, “Thần thiếp lãnh chỉ.”
Lãnh Diệc Hiên gật đầu, “Đều đi xuống đi.”
“Thần thiếp/ Thần thị cáo lui.”
Khi đám người Đức Phi, Hoa Thần chuẩn bị rời đi, Lãnh Diệc Hiên làm lơ tiến lên ôm lấy Hà Duyệt, ôn nhu nói: “Hài tử có phá ngươi?”
Hà Duyệt lắc đầu, “Hôm nay còn ngoan ngoãn không có quấy nhiễu Thần thị.”
“Có phải hay không gầy, Tôn Đạo Toàn, đi tìm Ngự Thiện Phong chuẩn bị canh sâm.”
“Hoàng Thượng, Thần thị mới dùng bữa, hiện không muốn ăn thêm.”
“Không được, ngươi quá gầy, trẫm không yên tâm.”
Những lời quan tâm này giống như hàng vạn cây châm bén nhọn chọc vào lòng đám phi thị bên kia, thanh âm ôn nhu, ngữ khí yêu thương kia, bọn họ chưa từng có!
Vì cái gì... vì cái gì Hà Duyệt có thể nhận được... Từ Tuệ nắm chặt đôi tay, móng tay hung hăng cắm vào da thịt, máu tươi ứa ra cũng không giảm được thống hận trong lòng nàng.
Hoa Thần Thượng Quan Tuyết tuy rằng không có quan trọng như Từ Tuệ nhưng sắc mặt cũng chưa có tốt qua, dư quang liếc nhìn Từ Tuệ một cái, châm chọc cười một tiếng, đi nhanh rời khỏi Mai Hương Điện.
Đức Phi lửa giận ngất trời duỗi tay hung hăng đập vào thân cây, “Tiện nhân, tất cả đều là tiện nhân, bản cung nhất định không tha cho các ngươi, tuyệt không tha cho các người, Hà Duyệt, ngươi làm bản cung mất hết tất thảy, bản cung muốn cho người phải trả giá đại giới!”