Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 109: Chương 109: Chương 108




Hồi cung được nửa tháng Hà Duyệt được các cung nữ trong cung cẩn thận chiếu cố hầu hạ, được Lãnh Diệc Hiên quan tâm sủng nịnh, thân thể ngày càng tốt thậm chí còn béo hơn một vòng,

Đã tới tháng thứ chín, Lân nhi mang thai chín tháng liền sẽ có thân thể dị biến, loại biến hóa này liên quan rất lớn đối với việc Lân nhi có thuận lợi sinh hài tử ra hay không. Ngày đó càng đến gần, Lãnh Diệc Hiên biết được Lân nhi có thể gặp chuyện không may liền khẩn trương hề hề, thậm chí ngay cả Tử Ngọc cùng Thải Hà cũng nhịn không được lộ vẻ lo lắng, trừ bỏ Hà Duyệt vô tâm vô tư không biết gì.

Hà Duyệt cảm thấy gần đây trong cung tràn ngập một cỗ không khí kỳ quái, vẻ mặt mỗi người trong cung hắn đều khẩn trương hề hề, sợ hắn gặp sơ sót gì. Được thôi! Dù gì cũng mang thai đến đầu tháng thứ chín, ở hiện đại cũng sẽ có một chút khẩn trương huống chi là cổ đại y thuật lạc hậu.

“Chủ tử chính là mệt mỏi, nên nghỉ ngơi một chút.”

Hà Duyệt lắc đầu, “Không được, vừa mới ăn cơm xong, bụng có chút căng, cùng ta ra ngoài dạo một chút.”

“Vâng.” Thải Hà tiến lên đỡ lấy Hà Duyệt, “Chủ tử, để ý dưới chân.” Ngay sau đó cùng Hà Duyệt rời khỏi Mai Hương Điện, đi đến Hòa Hương Viên.

Vốn dĩ Hà Duyệt có thể đi Ngự Hoa Viên nhưng suy xét Ngự Hoa Viên có chút xa mà đường tới Hòa Hương Viên bất quá chỉ vài bước chân, liền chọn Hòa Hương Viên gần nhất.

Mùa xuân, trong Hòa Hương Viên bách hoa đua nở, mầm xanh đâm chồi, tơ liễu phiêu phiêu, cá vàng trong hồ sen sinh động nhảy ra khỏi mặt nước, thanh âm cười vui thỉnh thoảng tiến vào tai Hà Duyệt, đi qua nhìn mới phát hiện đám người Tịch Tần ở đây.

“Các nàng gần đây thực ra khá yên phận.”

“Chủ tử, các nàng có thể không yên phận sao?”

Thải Hà vừa nói làm Hà Duyệt gợi lên nụ cười châm chọc, đây là ngươi hôm qua cao hơn ta một bậc, nay ta cao hơn ngươi vạn bậc, hôm qua ta phải ăn nói khép nép với ngươi, hôm nay ngươi phải quỳ bái trước mặt ta. Nhìn thấy bộ dáng Tịch Tần cùng Hiền Phi nói cười, Hà Duyệt cũng không thích thú, nghiêng người, “Đi nơi khác đi!”

Thải Hà rõ ràng tâm tư Hà Duyệt liền phất phất tay, xoay người đi đến phía trước có một khóm mẫu đơn mỹ lệ.

“Hoàng Thượng hôm nay chính là bận việc với đặc phái viên?”

“Đúng vậy, nghe Tôn công công nói sứ thần bên Thanh Loan Quốc tới nói chuyện hiệp thương, vì biểu đạt tâm ý của Thanh Loan Quốc, bên kia còn cố ý đưa tới một chậu lâu lam hoa hiếm gặp.”

Bước chân Hà Duyệt dừng lại, “Lâu lam hoa? Ta như thế nào chưa bao giờ nghe qua?”

“Chủ tử không biết cũng phải, hoa này được xưng là thiên thần chi hoa, thế gian chỉ có ở trong sa mạc mới tìm thấy, phàm là thấy được hoa này liền một thân phú quý bình an, gia tộc thịnh vượng.”

Chính là đồ thu hút kim nguyên bảo đi! (*Đồ mê tiền nhà người!), “Có đẹp không?”

“Không, lâu lam hoa không hoa không lá, hoa chính là là, lá chính là hoa, toàn thân xanh lục, kim quang hộ thể, bên trong tiềm ẩn một loại siêu quần xuất chúng, sống ở Lâu Lam Quốc lại mang dang thiên thần chi hoa nên được gọi là lâu lam hoa.” (sao giống cây xương rồng thế nhở)

( *Lâu Lam Quốc là vương quốc cổ ở trên xa mạc.)

“Nghe ngươi nói như vậy chính ta cũng muốn được chiêm nghiệm một lần.”

“Chủ tử đừng vội, Hoàng Thượng nhất định sẽ đem lâu lam hoa cho người.”

“Thải Hà không được nói bậy, loài hoa này thần kỳ hiếm có lỳ nên đặt ở nơi Hoàng Thượng trụ.”

Thải Hà thè lưỡi, Hoàng Thượng đau lòng chủ tử nhà nàng như vậy, khẳng định sẽ ban cho chủ tử, chủ tử còn không tin...

Hà Duyệt không để ý đến tâm tư của Thải Hà, xoay người ly khai đám mẫu đơn chuẩn bị trở về...

“Nha, này không phải Trịnh muội muội sao?”

Hà Duyệt nhướng mày, từ sau một thân cây nhìn qua, Trịnh Giai Hoàn đang hướng lnn cùng Tưởng Di thỉnh an, “Tham kiến Hiền Phi nương nương, Tịch Tần nương nương.”

“Ai nha, ai dám nhận, không dám nhận a, Trịnh Chiêu Nghi chính là tâm phúc bên người Vinh Thần, sao có thể để ngươi chảo hỏi chúng ta.” Hiền Phi châm chọc nói.

Trịnh Giai Hoàn ngẩng đầu nhìn Liễu Lam Nhi, cười lạnh nói: “Hiền Phi nương nương nói đùa, Thần thiếp sao có thể là tâm phúc bên người Vinh Thần chủ tử.”

“Trịnh Chiêu Nghi người khiếm tốn chính là điểm phạm của hậu cung a! Ngươi nhìn đi, ngươi cùng tiến cung một lúc với Mộ Dung Trung Thị nhưng hắn hiện tại vẫn là một Trung Thị còn ngươi đã leo lên tới nhất phẩm Chiêu Nghi rồi, thật may mắn.”

Hà Duyệt nghe được Tưởng Di nói nhịn không được cười lạnh một tiếng, nhìn thấy xa xa là Hoa Thần cùng Chu Tử Hoa đang đi đến, Hà Duyệt nhắn chặt mày, Tử Hoa khi nào lại cùng Thượng Quan Tuyết thân thiết như vậy?

“Tịch Tần, lời nên nói lời không nên nói tắc câm miệng.” Hoa Thần một bộ uy nghiêm đi tới.

Tịch Tần, Hiền Phi cùng Trịnh Giai Hoàn vội vàng thỉnh an, “Tham kiến Hoa Thần.”

“Đứng lên đi!” Thượng Quan Tuyết liếc nhìn Trịnh Giai Hoàn một cái, “Trịnh Chiêu Nghi, ngày trước thấy ngươi rất ít khi qua lại hậu cung, tại sao gần đây lại thấy ngươi hay xuất hiện ở Hòa Hương Viên vậy? Tử Hoa, ngươi nói xem?” (*Spoil: Mấy má chú ý từng hành động cử chỉ của mấy chương gần đây, ta thông báo lại SẮP CÓ BIẾN.)

Chu Tử Hoa sắc mặt không liên quan nói: “Ta không biết.”

Hoa Thần trừng mắt nhìn Chu Tử Hoa, “Nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi giống cái gì?”

“Ai nha, Hoa Thần ca ca, người cùng không thể nói như vậy, dù gì Chu Thượng Thị trước đây cũng là người thân cận với Vinh Thần, chẳng qua...” Hiền Phi châm chọc cười cười, nhìn Chu Tử Hoa sắc mặt tái nhợt càng thêm vui vẻ, “Chẳng qua người nào đó trước một bước lộ ra bộ mặt thật, kết quả lại nhận lại kết cục không vui một hồi.”

Hà Duyệt nghe những lời Liễu Lam Nhi nói tức giận nắm chặt tay, đây là nỗi đau trong lòng hắn, từ khi hắn hồi cung đến giờ Chu Tử Hoa chưa bao giờ tới tìm, thậm chí không nói một câu, Hà Duyệt đang đợi, đang đợi Chu Tử Hoa tới cùng hắn giải thích, chính là... Chẳng lẽ đúng như Lãnh Diệc Hiên nói, người này thay đổi rồi?

“Cái chúng ta thường thấy không nhất thiết phải là sự thật.” Trịnh Giai Hoàn nói một câu đem gương mặt đám người Hiền Phi mất đi tươi cười, Trịnh Giai Hoàn cũng không có nửa điểm khẩn trương, “Hiền Phi nương nương ngươi muốn nói gì?”

Hà Duyệt nhìn sắc mặt Liễu Lam Nhi cực kỳ chấn động cùng sợ hãi, phản phất như có liên quan đến chuyện Vương Ngọc chăng? Vương Ngọc chết đi tới nay chỉ mới chứng minh được rằng hắn không có quan hệ, nhưng thủ phạm giết chết Vương Ngọc lại chưa tìm được, nghe nói gần đây Cấm U phủ của Sở Hà vẫn đang điều tra, cũng không biết sự tình phát triển đến đâu rồi?

“Thải Hà, đợi lát nữa ngươi đi hỏi Cấm U phủ bên kia, xem thửu có tìm được bằng chứng mới gì không?”

Thải Hà kinh ngạc, “Chủ tử, ngươi muốn điều tra cái chết Vương Ngọc?”

“Việc này ta đã cùng nói qua với Hoàng Thượng, việc này ta nhất định tra ra.” Không nói đến chuyện muốn biết được ai là người hãm hại hắn, vì Chu Tử Hoa, hắn cũng muốn đem chuyện này làm sáng tỏ.

---

“Làm càn! Trịnh Chiêu Nghi, thân phận của ngươi là cái gì mà dám cùng Hiền Phi gọi nhịp!” Hoa Thần giận dữ hét.

Trịnh Giai Hoàn mỉm cười, “Hoa Thần minh giám, Thần thiếp làm sao dám chống đối Hiền Phi nương nương, Thần thiếp chỉ nói ra sự thật.”

“Chủ tử, Trịnh Chiêu Nghi thật đúng là lớn mật, dám cùng Hoa Thần, Hiền Phi gọi nhịp.”

Từ khi đề cập đến những gì Trịnh Giai Hoàn nói, Hà Duyệt biết được nữ nhân này không đơn giản chút nào, tuyệt không phải nhu nhược yếu đuối, quy quy củ củ như vẻ bề ngoài. Nhưng vì cái gì trước đó lại ra mặt giúp hắn? Muỗn kiếm chỗ tốt? Không có khả năng, kia rốt cuộc là....vì cái gì?

“Khí thế của Trịnh Giai Hoàn ngươi thật lớn, một Chiêu Nghi thấp hèn lại dám chống đối Hoa Thần.” Đức Phi đột nhiên xuất hiện làm tình huống hiện tại càng thêm xuất sắc, Hà Duyệt gợi lên khóe môi, cũng không vội xuất hiện, cứ ở đây chờ Đức Phi kia hùng hổ đi.

Đưc Phi tiến lên giận dữ hét: “Một Chiêu Nghi nho nhỏ lại dám chống đối Hoa Thần, ngươi có biết tội?”

“Đức Phi nương nương người nói Thần thiếp chống đối Hoa Thần, chứng cứ đâu?” Trịnh Giai Hoàn gương mặt tươi cười chào đón.

Từ Tuệ tức nhịn không được, Thượng Quan Tuyết rống giận: “Được lắm, đều thành cái dnagj gì rồi, lúc này để Vinh Thần nhìn thấy, một kẻ cũng không trốn được.”

Từ Tuệ nhìn về phía Thượng Quan Tuyết, “Hắn bất quá chỉ là một Vinh Thần thôi, dám giáo huận chúng ta?” Từ Tuệ nói chúng ta chính là chỉ nàng cùng Thượng Quan Tuyết.

Thượng Quan Tuyết châm chọc nói: “Đức Phi, ngươi hình như quên mất, ngươi đã không còn là Tây Khu chi chủ, người đang nắm quyền sinh sát bây giờ là cái người mà ngươi vừa khinh thường đấy.” Một câu làm Đức Phi thay đổi sắc mặt, không phải Tây Khu chi chủ, không phải là người nắm quyền sinh sát, chính là nói nàng thua rồi.

“Một cái tiện nhân thôi...còn không phải là mang hài tử sao? Có thể sinh ra hay không ta còn chưa biết.” Từ Tuệ âm ngoan nói, Hoa Thần nhíu mày, trong lòng thậm thắp một cây nến cho nàng, Từ Tuệ ả điên này!

“Từ Tuệ vẫn là nên cẩn ngôn, khó bảo toàn được người khác không thông tri cho Vinh Thần đâu, lại thêm mắm thêm muối hại ngươi bị tội đại bất kính.” Tịch Tần tuy rằng chưa nói ra ai nhưng tất cả mọi người đều rõ ràng Tịch Tần là đang chỉ cây dây mắng cây hòe, người kia không ai khác chính là Trịnh Giai Hoàn.

Trịnh Giai Hoàn cười lạnh một tiếng, Đức Phi khó chịu hừ hừ, “Bản cung hảo muốn nhìn xem nàng có cam đảm đi cáo trạng hay không?”

Trịnh Giai Hoàn làm lơ Từ Tuệ, Từ Tuệ khó chịu nhìn Chu Tử Hoa, châm chọc nói: “Chu Thượng Thị khi nào thì cùng Hoa Thần quan hệ tốt như vậy? Ngươi ngày thường không phải hay giúp đỡ Hà Duyệt sao? Hiện tại hắn quyền cao tại thượng rồi, sao ngươi vẫn còn là chuột cống thế?”

Chu Tử Hoa rất bất mãn lời Từ Tuệ nói, nhưng hắn lúc này có thể làm cái gì, có lỗi với Hà Duyệt là hắn, hắn còn có thể làm cái gì... Chu Tử Hoa thấp mắt thương tâm, Từ Tuệ, Hoa Thần, Tịch Tần cùng Hiền Phi đều lộ ra nụ cười châm biếm, trường hợp này thật sự kích thích người đang nghe ngóng đằng sau cây đại thụ kia, Hà Duyệt cực kỳ phẫn nộ.

“Đức Phi, ngươi hảo hảo nói xem ai quyền cao chức trọng, ai là chuột cống?” Hà Duyệt một thân uy nghiêm đi ra, đám người Đức Phi hoảng sợ, vội vàng khom lưng thỉnh an, “Tham kiến Vinh Thần.”

Hà Duyệt chậm rãi tiến lên, vẫn chưa cho người bình thân, tới gần bên người Từ Tuệ, nói: “Đứng lên đi!”

Mọi người đứng lên nhưng chẳng ai ngẩng đầu, Hà Duyệt lại tiến lên một bước, đối mặt với Từ Tuệ hỏi: “Ngươi nói bản quân là tiện nhân, lại nói bản quân có thể không sinh được hoàng tử có phải hay không!”

Từ Tuệ có chút sợ hãi, những lời này đều là lén nói, tuy rằng nàng bất mãn Hà Duyệt nhưng hiện tại không dám đánh vỡ đại cục, không nghĩ tới thế nhưng xui xẻo bị Hà Duyệt nghe thấy, chẳng lẽ ngay từ đầu, hắn đã nghe hết?

Nghĩ đến trường hợp này không chỉ Từ Tuệ, mà còn có Thượng Quan Tuyết, Liễu Lam Nhi cùng Tưởng Di, bọn họ hoàn toàn không đoán trước được Hà Duyệt hôm nay sẽ xuất hiện ở Hòa Hương Viên, hơn nữa còn nghe thấy hết...

Hà Duyệt vươn tay nâng cằm Từ Tuệ lên, rét lạnh nhìn thẳng vào đôi mắt mang đầy sự kinh khiếp kia, miệng cười nói: “Bản quân hỏi ngươi, ngươi trả lời.”

“Thần thiếp vô tri...”

“Vô tri, hảo cho một tên vô tri!” Hà Duyệt cười lạnh một tiếng, buông tay ra, ngay sau đó là một cái tát vang dội dừng trên mặt Đức Phi, Đức Phi lập tức ngã nằm trêm đất, đám người Hoa Thần sợ ngây người, Đức Phi che mặt lại, khiếp sợ nhìn Hà Duyệt, “Ngươi...”

“Đức Phi ngươi khì nào thì quên mất hậu cung lễ tắc!”

“Vinh Thần bớt giận, chủ tử hôm nay thân thể không khỏe, đắc tội Vinh Thần chủ tử, thỉnh Vinh Thần chủ tử khai ân...” Thị nữ bên người Từ Tuệ quỳ xin tha.

Hà Duyệt lửa giận quấn thân, Thải Hà vội tiến lên nói: “Chủ tử chớ tức giận, thân thể quan trọng hơn.”

Hà Duyệt hít sâu một ngụm, nỗ lực làm chính mình bảo trì bình tĩnh, làm ngực chính mình không còn đau nữa, mới nói: “Đức Phi, ngươi cũng biết chuyện hôm nay ngươi làm chính là hậu quả gì.”

Nhục mạ Vinh Thần, nguyền rủa hoàng tử, mặc kệ là tội nào thì tội chết cũng khó tha, Đức Phi sợ đến mức vội vàng quỳ xuống, xin tha: “Thần thiếp biết tội, thỉnh Vinh Thần khai ân.”

Đức Phi đều biết tội. những người khác dám lỗ mãng sao, vội vàng quỳ xuống, “Thần thiếp/ Thần thị biết tội, thỉnh Vinh Thần khai ân.”

Hà Duyệt là thực sự tức giận, nhưng vì không để ngực mình đau âm ỉ như vậy nữa liền nỗ lực khống chế tức giận, sắc mặt không quá thoải mái, Thải Hà lo lắng hỏi: “Chủ tử, chính là không khỏe? Muốn gọi Thái y hay không?”

Truyền Thái y? Mọi người ngẩng đầu lên thấy sắc mặt Hà Duyệt thật sự không tốt, này không được xảy ra chuyện gì a! Nếu Hà Duyệt xảy ra mệnh hệ gì, bọn họ cũng đều phải chết.

“Không có việc gì, bản quân...” Hà Duyệt nhìn đầy người quỳ trên mặt đất, rất không cao hứng nói: “Mỗi người đều cấm đoán một tháng, không được tự ý lui tới, sao chép hậu cung lễ tắc năm quyển, ba ngày sau bản quân phải có hết.”

“Thần thiếp/ Thần thị tuân mệnh.”

Ý chỉ đã hạ, Hà Duyệt cũng thư thái không ít, khi ngực không còn đau, Hà Duyệt nhìn về phía Trịnh Giai Hoàn cùng Chu Tử Hoa đang đứng dậy, cảm thấy không biết nên nói cái gì liền phất tay áo, “Thôi các ngươi lui đi! Trịnh Chiêu Nghi cùng Chu Thượng Thị lưu lại.”

Hà Duyệt điểm danh, Chu Tử Hoa cùng Trịnh Giai Hoàn cũng không dám rời đi, ngoan ngoãn chờ Hà Duyệt mở miệng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.