Xuyên Qua Cổ Đại Làm Đế Thị

Chương 26: Chương 26




“Về sau ngươi vẫn là ít đến Xích Nguyệt Điện sẽ tốt hơn.” Hà Duyệt nói xong những lời này, sắc mặt cũng trở nên khó coi giống như tờ giấy trắng.

“Biểu tình của ngươi không phải ý tứ này.” Hà Duyệt nghe lời này, run rẩy thân thể, không muốn để ý tới đối phương, bất quá cũng không có nghĩa là Lãnh Diệc Hiên sẽ bỏ qua, tiến lên giữ chặt tay Hà Duyệt, nhẹ nhàng an ủi nói:“ Duyệt...ngươi sợ hãi cái gì, nói cho ta biết, nếu ngươi là lo lắng cho ta, cũng không cần thiết, ta đã nói ta sẽ bảo vệ ngươi cho nên không cần lo lắng.”

“Ngươi người này như thế nào lại nghr không rõ lời ta nói?” Hà Duyệt rất phiền lòng, hắn không hiểu được thân phận của bọn họ có bao nhiêu xa xôi, có bao nhiêu nguy hiểm, một khi mọi chuyện bị sáng tỏ, mất đầu thể nhưng là chuyện hiển nhiên, mất đầu a.... “Ngươi rốt cuộc hiểu hay không, Diệc Hiên, chúng ta....”

“Hôm nay tới đây trừ bỏ nói cho ngươi về chuyện Sở Nhiên còn có chính là tới thăm ngươi, bất quá ta đây xem ra ngươi đây là rất không hy vọng ta tới.” Lãnh Diệc Hiên vẻ mặt thất vọng, biểu tình thương tâm nhìn Hà Duyệt.

“Ta không phải... ta...” Ta cái gì, ta rốt cuộc muốn nói gì, ta cùng hắn căn bản là không có khả năng, không đúng, vì sao là lại đối chuyện này để ý như vậy, rõ ràng hắn là nam mà ta cũng vậy, chẳng lẽ ta đã muốn.... Hà Duyệt khó chịu phe phẩy đầu, tỏ vẻ phủ định ý nghĩa của mình.

Lãnh Diệc Hiên thấy Hà Duyệt nửa ngày giải thích không ra có chút khó chịu, xoay người đưa lưng về phía Hà Duyệt, lãnh đạm nói:“ Ngươi nghỉ ngơi đi, ta còn có việc phải làm!” Nói xong lời này, Lãnh Diệc Hiên liền nhanh chóng rời đi, Hà Duyệt nhìn bóng dáng Lãnh Diệc Hiên muốn mở miệng nhưng một câu đều không nói được, chỉ có thể để tâm ẩn ẩn đau xoay người vào điện.

Đối với chuyện của Lãnh Diệc Hiên, Hà Duyệt không tính suy nghĩ, dù sao có suy nghĩ cũng không có kết quả. Cho nên sáng hôm sau tỉnh dậy Hà Duyệt vẫn như lệ cũ không có việc gì đi thỉnh an, trở về cung điện tiếp tục tìm kiếm vũ khúc mà mình yêu thích, cuối cùng cũng có một trong nhiều bộ sách bị Hà Duyệt nhìn trúng.

“Phi Ninh Vũ, chủ tử, người tính múa điệu này?” Thải Hà kinh ngạc hỏi.

“Ân, điệu này nhìn qua không tính là phức tạp,vừa lấy đoản kiếm làm chủ, vừa dùng sự mềm mại của sóng vai, cũng không tệ lắm, như thế nào? Thải Hà ngươi cảm thấy ta không thích hợp múa điệu này?”

“Không phải! Chủ tử người múa điệu này rất thích hợp bất quá, kỳ thật nô tỳ cũng đang định nói cho chủ tử về điệu Phi Ninh Vũ này, không nghĩ tới chủ tử người cũng đã quyết định, thật sự là quá tốt.” Thải Hà vẻ mặt vui vẻ nói.

Hà Duyệt không hiểu tại sao Thải Hà lại vui vẻ như vậy, nghi hoặc nói:“ Thải Hà sao ta thấy ngươi lại vui vê như vậy, chẳng lẽ điệu này còn có cái gì?”

“Ha ha không dối gạt chủ tử, Phi Ninh Vũ này cũng không phải là điệu múa mà người bình thường có thể khiêu ra, tuy nói vũ khúc này điệu múa đơn giản nhưng lại phải chú ý cân bằng vừa phải mềm mại sóng vai cho nên cả cái tiền triều cũng chỉ có Vinh Thần cũng chính là Thái Thị của hiện tại này là múa được còn lại không có một ai khiêu ra Phi Ninh Vũ.”

Không có gì một ai, Hà Duyệt chú ý tới chỉ có những lời này, Hà Duyệt cảm thấy không thích hợp, tuy nói đương kim Thánh Thượng đăng cơ chưa bao lâu nhưng Thiên Vũ Chương cũng coi như tổ chức được vài lần, mà trong những năm này lại chẳng có ai khiêu ra điệu này? Vậy nếu hắn làm được chẳng phải trở thành cái đích chỉ trích của mọi người hay sao?

“Không được!”

“Chủ tử làm sao vậy? Cái gì không được?”

“Ta nói là ta không khiêu bộ này nữa, đổi cái khác a!” Hà Duyệt nói xong lấy tay đem bộ sách ném cho Thải Hà.

Thải Hà một đầu hắc tuyến, khó hiểu hỏi:“ Chủ tử vì sao không múa nữa? Nô tỳ cả gan, nhiều vũ khúc như vậy chỉ có Phi Ninh Vũ là hợp với người, hơn nữa chủ tử người cũng nhìn ra được điểm cốt yếu của vũ khúc này không phải sao?”

“Thải Hà, không phải ta không muốn múa nhưng nhân sợ nổi danh trư sợ tráng*, ta chỉ muốn im lặng sống, không muốn tranh giành cái gì, cần gì phải tạo đich nhân?”

(Nhân sợ nổi danh trư sợ tráng: người sợ nổi tiếng, heo sợ béo)

Thải Hà hiểu được ý của Hà Duyệt, nhìn quyển sách trên tay tiếp tục lật xem, ngoan ngoãn lui về một bên, tính đem chuyện này báo cho chủ công biết.

Kết quả vị phân tăng đã ba ngày, vũ khúc thì vẫn chưa chọn được ngược lại còn vác thêm công tác làm cơm vào người, Hà Duyệt bi ai nấu một nồi canh xương ngô, không phải hắn muốn nấu mấu chốt đây là thánh chỉ, không làm là kháng chỉ ắt trảm đầu a.

Một canh giờ qua đi, buổi trưa thời khắc Hà Duyệt tự mình đem canh đến Ngự Thư Phòng nhưng vẫn không thấy cái ngươi gọi là Hoàng Thượng đâu mà là Lãnh Diệc Hiên đang ngồi viết một bên.

Lãnh Diệc Hiên nhìn thấy Hà Duyệt tự mình mang thức ăn tới có điểm kinh ngạc, nhìn nhìn thân mình đang mặc không phải long bào nhịn không được thở phào nhẹ nhõm một hơi, bình thản buông cây bút trong tay xuống nói:“ Duyệt Thượng Thị đây là đến hầu hạ Hoàng Thượng, thật không khéo Hoàng Thượng vừa mới đi rồi.”

“Ta... Ta chỉ tới đưa canh, nếu Hoàng Thượng không ở đây, Thần thị xin cáo lui.” Hà Duyêth nói xong liền tính rời đi, lại nghe Lãnh Diệc Hiên nói:“ Nói không chừng đợi lát nữa Hoàng Thượng lại trở về, Duyệt Thượng Thị không tính chờ người quay lại rồi hãy về?”

“Ngươi biết rõ ta đây là phụng chỉ mới..... Quên đi, ngươi nghĩ như thế nào thì nghĩ cũng được.” Hà Duyệt nói phần cuối có chút bi thương, Lãnh Diệc Hiên lần đầu tiên cảm thấy làm Hoàng Đế lại nghẹn khuất như vậy, thế nhưng lại cùng một cái Thượng Thị giấu diếm, thật sự là tự tìm khổ mà ăn. (Ráng chịu thôi )

“Nghe nói ngươi tính khiêu Phi Ninh Vũ?” Chuẩn bị đi ra Ngự Thư Phòng, Hà Duyệt nghe câu nói này của Lãnh Diệc Hiên kinh nhạc quay đầu nhìn đối phương hỏi:“ Ngươi như thế nào biết được việc này?”

Lãnh Diệc Hiên đứng lên, nhìn tay Hà Duyệt còn bưng canh, mỉm cười nói:“ Ngươi không tính đem cái này xuống à?”

Hà Duyệt lo láng nửa ngày cuối cùng đưa bát canh đặt lên bàn, cùng lúc này lại hỏi:“ Ngươi như thế nào biết Phi Ninh Vũ? Còn có, ngươi vì sao lại cảm thấy ta nên khiêu bô này?”

“Bởi vì chỉ có bộ này mới thích hợp cới ngươi nhất, cùng vừa hoàn hảo cho ánh mắt khủng bố của ngươi.”

(Tôi thề là chữ khủng bố là y như bản raw a! Không hề chém nhé~)

Hà Duyệt bĩu môi, có chút bất mãn việc Lãnh Diệc Hiên quanh co lòng vòng mắng mình, không vui phất phất tay:“ Ngươi lời này nói sai rồi, ban đầu là ta định múa nhưng bây giờ ta đối với vũ khúc này không hứng thú cho nên ta chuẩn bị khiêu bộ khác.”

Hà Duyệt không có nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Lãnh Diệc Hiên ngược lại thấy được đối phương vẻ mặt mỉm cười, nhíu mày kinh ngạc hỏi:“ Ngươi...ngươi nhìn ta làm cái gì?”

“Ta nghĩ ngươi cũng sẽ không múa bộ này, bất quá theo như ta thu được tin tức, ngươi cũng không thể không khiêu bộ này, không, phải nói là ngươi phải khiêu bộ này.”

“Nga, Diệc đại nhân giống như rất tự tin ta sẽ khiêu bộ này a.”

Lãnh Diệc Hiên đối với nụ cười khiêu khịc của Hà Duyệt thú vị kéo dài khóe miệng, tới gần bên người Hà Duyệt, đưa tới lỗ tai thấp giọng nói:“ Vừa rồi ta cùng Hoàng Thượng nói tới chuyện Thiên Vũ Chương, ngươi đoán xem Hoàng Thượng nói cái gì?”

Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, trấn định nói:“ Ta như thế nào biết được ngươi cùng hắn nói cái gì?”

Lãnh Diệc Hiên cười nói:“ Hoàng Thượng nói trước kia Thiên Vũ Chương chỉ là đơn giản làm cho qua, năm nay quyết định lấy người đầu bảng hạ ban thưởng vàng bạc, châu báu, cống phẩm các loại bảo vật.”

Ánh mắt Hà Duyệt phóng lớn, hắn cái gì cũng chưa nghe thấy, chính là đối với vàng bạc châu báu cống phẩm kia cảm thấy hứng thú, kim nguyên bảo.... kim nguyên bảo a... Hà Duyệt ảo tưởng đến hộp kim nguyên bảo kia phóng trong tay mình, thật hận không thể chảy hết nước miếng, hắn hiện tại cái gì cũng không thiếu trừ thiếu tiền, có tiền có thể sai quỷ xay cối, mặc dù ở hậu cung này có ăn có mặc có chỗ ở nhưng nếu ra ngoài thì chưa chắc, cho nên Hà Duyệt hiện tại rất muốn.

Lúc trước còn lo lắng làm thế nào có thể theo đương kim Hoàng Thượng mà kiếm ít tiền, hiện tại tốt lắm, lần khiêu vũ này nếu có thể được nêu danh đầu, hắn nhất định nắm chắc cơ hội này, “Ngươi là nói thật? Hoàng Thượng thật sự nói là sẽ ban cho bảo vật?”

“ Quân vô hý ngôn.” Lãnh Diệc Hiên kiên định nói.

“Nga, vua không nói đùa là tốt rồi!” Hắc hắc kim nguyên bảo là của ta. ($.$) Hà Duyệt hưng phấn hận không thể lập tức trở về gia tăng luyện tập.

Lãnh Diệc Hiên nhìn Hà Duyệt kia đối với kim nguyên bảo đã muỗn chảy mước miếng cả hàng thiếu chút nữa là cười lên tiếng, không nghĩ tới người này lại dễ lừa như vậy, một chút tiền tài đã đem người lừa tới tay, thật không biết hắn như thế nào còn sống mà lớn lên.

Lãnh Diệc Hiên từ trong tay áo lấy ra một cuốn sách có chút ám vàng đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt vừa thấy liền tiếp nhận:“ Phi Ninh Vũ khúc.”

“Muốn thắng lợi nhất định phải khiêu bộ này, Duyệt không phải là muốn cái hòm vàng bạc châu báu kia rơi vào tay người khác đi!”

Hà Duyệt cảm giác được Lãnh Diệc Hiên đang nhìn hắn chê cười, nổi giận nói:“ Không phải chỉ là Phi Ninh Vũ sao? Có cái gì mà khó, thứ hạng đầu tiên nhất định là của ta.”

“Cái này đúng rồi.” Lãnh Diệc Hiên cười nói, Hà Duyệt cảm giác chính mình giống như bị lừa rồi, nhưng là căn bản chưa kịp nói gì, Lãnh Diệc Hiên lại nói:“ Nếu có khó khăn tìm Tử Ngọc, nàng biết phải làm như thế nào.”

Hà Duyệt lúc ấy cũng không hiểu lời của Lãnh Diệc Hiên là có ý gì chỉ có thể ngoan ngoãn gật gật đầu, sau đó ly khai Ngự Thư Phòng, chờ tới lúc trở lại cung điện của chính mình mới nhớ ra bát canh vẫn còn nằm trên bàn ở Ngự Thư Phòng, có điểm lo lắng cho việc mình thất trách lại nghĩ đến Lãnh Diệc Hiên cũng ở Ngư Thư Phòng, hẳn là cũng sẽ vì mình mà giải thích đi.

Mà ngày hôm sau cũng chứng minh là Hà Duyệt nghĩ nhiều, bởi vì Hoàng Đế hạ ban thưởng huyết yến*, đây chính là thượng đẳng thuốc bổ, điều này cũng cấp cho Hoa Thần Thượng Quan Tuyết không ít sắc mặt.

(*Huyết yến: là tổ của chim yến cũng được làm từ nước bọt của chúng nhưng trong đó có nhiều Fe nên bị oxi hóa với không khí có màu đỏ, nhiều người nghĩ đó là hỗn hợp máu với nước miếng.)

Bất quá việc này Hà Duyệt cũng không quá để ý, bây giờ điều mà Hà Duyệt để ý chính là làm thế nào để múa ra Phi Ninh Vũ một cách tốt nhất. Hà Duyệt theo cuốn sách dạy Phi Ninh Vũ trong tay Lãnh Diệc Hiên mới biết điệu này có bao nhiêu khó, lúc trước xem trong những bộ sách kia chỉ là một bộ phận nhỏ còn chấn chính nguyên bộ múa cũng muốn một khắc thậm chí lâu hơn, tuy là đã đem về cuốn sách dạy Phi Ninh Vũ đầy đủ nhưng kết quả rõ ràng- voi dụng.

“Tử Ngọc ngươi hảo hảo nói xem tại sao nam tử lại phải khiêu vũ, rõ ràng việc này là dành cho nữ tử a!”

“Chủ tử lời này của ngưởi sai rồi, nam hay nữ đều có thể khiêu vũ huống hồ chủ tử thân là Lân nhi, khiêu vũ cũng là chuyện bình thường, ở dân gian Lân nhi học khiêu vũ là việc bắt buộc, nếu Lân nhi không múa được chính là có phần.... không có lễ giáo.”

Hà Duyệt không nói gì thở dài, lập tức liền muốn trở về xã hội hiện đại có khiêu vũ các bước nam tính thì không phải rối rắm rồi, bất quá nhìn đến cuốn sách yêu cầu các động tác khó kia, vẫn thực buồn bực, vẻ mặt cầu xin nói:“ Nhưng mà vũ khúc này ta học đã đến trưa, ngay cả động tác đơn giản nhất vẫn chưa học xong, ngươi xem ta còn khiêu cái gì vũ cái gì a?”

“Chủ tử không nên ủ rũ, thêu thùa vẽ tranh đều phải có thời gian xem xét, huống chi là người chưa từng khiêu vũ như chủ tử, người không cần kinh hoảng, nghe nói Thái Thị múa điệu này mới thành danh, chủ tử không ngại xuất cung tìm Thái Thị mà học tập.”

“Xuất cung? Tử Ngọc ngươi cũng không nên nói giỡn, hậu cung không thể tùy tiện đi ra ngoài, nếu như bị phát hiện là tội mất đầu a!”

“Chủ tử không cần lo lắng, chỉ cần có lệnh bài xuất cung liền có thể.”

“Lệnh bài xuất cung?”

Tử Ngọc lấy ra một khối hình chữ nhật có khắc chữ “Đông Cung Môn” đưa cho Hà Duyệt, nói:“ Đây là lệnh bài xuất cung, bất quá lệnh bài này chỉ cho ra ngoài bằng của sau phía đông.”

Hà Duyệt lấy lệnh bài qua nhìn hồi lâu, lập tức không hiểu dò hỏi:“ Ngươi như thế nào lại có cái này?”

“Hoàng Thượng ngự ban cho.”

“Hoàng Thượng như thế nào lại ban thưởng cái này cho ta?” Hà Duyệt hoàn toàn không nghĩ ra Hoàng Đế lại ngự ban lệnh bài xuất cung cho hắn, dù sao việc hắn muốn múa Phi Ninh Vũ rất ít người biết đến, “Việc này không đúng...”

“Chủ tử, muốn múa tốt Phi Ninh Vũ phải có sự hỗ trợ của Thái Thị, nếu Hoàng Thượng đã ngự ban lệnh bài xuất cung rồi thì chủ tử cần gì phải suy nghĩ tiền căn hậu quả, không bằng chạy nhanh đi luyện tập, dù Thiên Vũ Chương cũng không còn xa.” Thải Hà cười ngắt lời nói.

Hà Duyệt tuy rằng vẫn có điểm lo lắng nhưng vẫn thấy ý của Thải Hà đúng, lệnh bài xuất cung trong tay rồi, không đi mới là đồ ngốc. Hà Duyệt cao hứng nắm chặt khối bài trong tay:“ Thải Hà, ngày mai chúng ta liền xuất cung đi Thái Thị phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.