Hôm sau.
Hà Duyệt sáng sớm đã bị Thải Hà từ giường kéo lên, Hà Duyệt còn chưa tỉnh ngủ mơ mơ màng màng mặc quần áo, chờ lúc rửa mặt xong Hà Duyệt mới nhìn chính mình đang mặc một thân áo dài trắng, ngay cả tóc cũng chỉ dùng chiếc trâm cài bằng gỗ bình thường cố định. Nhưng chính là quần áo vải dệt đơn giản như thế mặc trên người Hà Duyệt đều thành một phong vị khác.
“Chủ tử mặc cái gì cũng đẹp.” Thải Hà hé miệng cười nói.
Hà Duyệt khóe miệng run rẩy vài cái lại nhìn Thải Hà vài lần, theo sau là âm hừ có chút bướng bỉnh:“ Ta đi một hồi này, Thải Hà ngươi ở lại trong cung hỗ trợ quan sát, nếu có nam thị nào tới đây cứ nói ta bị bệnh.”
“Nô tỳ biết, chủ tử vẫn là nhanh chóng đi thôi, muộn quá không tốt.”
Hà Duyệt gật gật đầu, ánh mắt ra hiệu cho Tử Ngọc, hai người liền bước nhanh ly khái Xích Nguyệt Điện, thẳng đến cửa đông phía sau.
Từ Xích Nguyệt Điện tới cửa sau phía đông hoàng cung đã mất không sai biệt lắm một canh giờ cho nên khi Hà Duyệt cùng Tử Ngọc tới cổng hoàng cung, trời đã sáng choang, nhìn thấy mọi nơi chỉ có vài thị vệ tuần tra, Hà Duyệt thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này lại bật một hơi phóng khoáng, không phải mình có lệnh bài xuất cung sao? Cần gì phải ra vẻ cẩn thận như mấy tên ăn trộm thế chứ?
Kỳ thật cũng không thể trách vì sao Hà Duyệt cẩn thận như thế, tuy rằng Hoàng Đế cho mình lệnh bài xuất cung nhưng cũng không phải là xuất từ cổng chính, hơn nữa Huyền Minh Quốc lập quốc đến nay đã mấy trăm năm còn chưa từng có nam thị nào rời cung như hắn đâu vả lại Tử Ngọc nói cũng đúng, mặc dù có thể xuất cung nhưng vẫn nên cẩn thận tránh đi những kẻ nhàn rỗi, phòng tiểu nhân.
Nhìn thấy thị vệ đang phiêu ánh mắt thăm dò tới đây, Hà Duyệt nội tâm nhịn không được oán giận, cũng không phải hắn muốn xuất cung a còn không phải là vì học múa sao, không đúng, kỳ thật là hắn muốn xuất cung cũng không phải là bằng phương pháp này, aizz...... Đều do ngốc ở trong cung lâu, ngay cả ý niệm rời đi lúc mới xuyên qua đến bây giờ cũng đã phai nhạt. (Ủa chứ không phải vì trai à )
“Chủ tử.”
Hà Duyệt ngẩng đầu, đối với thị vệ thản nhiên cười cười, chậm rãi đi ra ngoài cung, nhìn thấy một chiếc xe ngựa ngừng ngay trước cửa, Hà Duyệt tò mò hỏi:“ Tử Ngọc, Thái Thị phủ này chẳng lẽ rất xa sao?”
“Là có chút xa, bất quá xe ngữa vẫn là vì xuất cung mà chuẩn bị.”
“Chúng ta không phải đã xuất cung rồi sao?” Hà Duyệt vẻ mặt nghi hoặc.
Tử Ngọc cười cười, đem điểm tâm trước đó đã chuẩn bị tốt đưa cho Hà Duyệt:“ Chủ tử có điều không biết, cửa sau phía đông hoàng cung này còn cách của chính hoàng cung một khoảng rất xa.”
“Ta còn nghĩ đi ra của này là có thể xuất cung, nguyên lai là phải đi qua cửa chính a!”
Tử Ngọc đối với thanh âm oán giận của Hà Duyệt nhịn không được cười cười, lập tức trấn an nói:“ Chủ tử đừng vội, lên xe ngựa rồi rất nhanh có thể xuất cung.” Nhìn thấy Hà Duyệt đã ăn xong hai miếng điểm tâm hoa quế cao, Tử Ngọc lập tức cúi đầu nhận sai nói:“ Nô tỳ đáng chết, quên cấp chủ tử chuẩn bị thức ăn.”
“Đáng chết cái gì? Này cũng không phải là lỗi của ngươi, được rồi mau ngẩng đầu lên, dù gì ngoài cung cũng không thiếu cái ăn, xuất cũng rồi dẫn ta đi là được.” Sáng dậy sớm như vậy, ai có thể chuẩn bị tốt bữa sáng, huống chi đối phương lại là nữ tử cho nên Hà Duyệt thực lý giải, căn bản là không để ý chuyện hôm nay mình ăn cái gì.
“Nô tỳ tuân chỉ, chủ tử không bằng cứ nằm xuống nghỉ tạm đi.”
Rất sớm đã bị kéo đầu kêu dậy, đối với thói quen ngủ lười của Hà Duyệt phải nói là rất khổ thân, Tử Ngọc nói chưa dứt lời, Hà Duyệt thật đúng là mệt nhọc, đánh cái ngáp, nằm xuống cái đống chăn đệm đã chuẩn bị tốt từ trước, không đến một khắc Hà Duyệt đã tìm Chu Công uống trà rồi.
Chờ lúc Hà Duyệt tỉnh dậy, nghe được các loại âm thanh ầm ỹ, xe ngựa không biết khi nào thì dừng lại, Tử Ngọc cũng không ở trong xe, Hà Duyệt xốc bố liêm lên, các đạo ánh sắc trắng vàng chiếu vào làm che mất một ít tầm nhìn của Hà Duyệt, chờ cho lúc thích ứng được rồi Hà Duyệt mới biết được âm thanh ầm ỹ vừa rồi là âm thanh của những người bán hàng rong.
Đây là xuất cung rồi sao? Hà Duyệt nhảy xuống xe ngựa, nhìn nhún bốn phía, đủ loại màu sắc y phục nam tử cùng nữ tử, một mảnh cuộc sống cổ đại hòa thuận vui vẻ, an cư lạc nghiệp, cảnh tượng này không phải là bên ngoài cung thì là gì? Hà Duyệt gợi lên tươi cười, chốc đỡ cái thắt lưng lười biếng, cuối cùng cũng xuất cung, ân... lần này cùng với lần trước ban đêm bất đồng, nguyên lai ban ngày Phục Tương Thành lại lộ vẻ náo nhiệt phi phàm như vậy! Thật không hổ là kinh thành.
“Chủ tử!”
Hà Duyêth nhìn Tử Ngọc đang về phía chính mình, sờ sợ bụng, mỉm cười:“ Tử Ngọc, có thể ăn chưa ta đói bụng rồi.”
“Nô tỳ cũng đang muốn gọi chủ tử đây.” Tử Ngọc cười trộm, giứp Hà Duyệt tới một quán nhỏ ven đường, mùa xuân mặt(?), ha ha, không nghĩ tới thế giới này cũng có loại thức ăn này.
Tử Ngọc theo ánh mắt của Hà Duyệt dừng lại ở tấm vải bố trắng lớn, cười nói:“ Chủ tử, nhà này bán mùa xuân mặt là ngon nhất Phục Tương Thành này đấy.”
“Nga, ta đây thử xem.” Hà Duyệt đầy lòng mong chờ hướng cái bàn trống cạnh đó ngồi xuống, Tử Ngọc dùng khăn lụa trải lên bàn, theo sau hô:“ Tiểu nhị cho hai chén mùa xuân mặt.”
“Hảo, khách quan xin chờ chút.”
Lúc Hà Duyệt ngồi xuống nhìn chằm chằm người tới người lui trên đường hoàn toàn không phát hiện một người ngồi ở trên tầng quán đối diện đang theo dõi mình, ngay cả đám người ngoài đường cũng thường thường bắn ánh mắt tới đây, Lanh nhi này thật đẹp mắt, bất quá tại sao lại ngồi ở đây?
Đúng vậy, trong mắt đám người này, Hà Duyệt hẳn là nên ngồi ở một tửu lâu thượng hạng mà không ngồi ở cái mặt đường rách nát này, đương nhiên cũng là nhằm vào diện mạo đẹp tuyệt mỹ của Lân nhi này, nếu là một Lân nhi bình thường, người qua đường ắt sẽ không quản. Tóm lại một câu, Lân nhi đẹp mặt khó gặp, gặp đươck đương nhiên sẽ nổi tính tò mò.
Tiểu nhị trên bả vai có đắp một tấm khăn bố bưng hai chén mùa xuan mặt đặt lên bàn, cười nói:“ Hai vị, mùa xuân mặt của các ngươi, tổng cộng sáu văn tiền.”
Lúc Tử Ngọc rút sáu văn tiền cho tiểu nhị xong, rút ra chiệc đũa đưa cho Hà Duyệt, Hà Duyệt cũng không khách khí nhận lấy, mồm to ăn mì. Cũng đừng nói, Hà Duyệt ăn một ngụm này liền biết được vì sao Tử Ngọc nói đây là quán bán mùa xuân mặt ngon nhất Phucn Tương Thành, hắn chưa ăn qua loại mì này vao giờ, nhưng hương vị quả thật không sai, sắc hương vị đều đều có cảm giác của hiện đại.
“Không sai quả thật mĩ vị!” Hà Duyệt cười ca ngợi.
“Chủ tử nói phải.”
Hai người cùng ngon ăn mùa xuân mặt, làm cho những người khách đi ngang qua đều nhịn không được gọi một bát, trong lúc nhất thời quán nhỏ ven đường làm ăn rất viên mãn. Cảm giác được có rất nhiều ánh mắt ghê tởm nhìn chính mình, Hà Duyệt cau mày lại, buông đũa nói:“ Tử Ngọc!” Tử Ngọc thực thông minh, lập tức buông đũa xuống đứng lên, thu thập đồ dạc cùng Hà Duyệt ly khai.
Xe ngựa ở ngay đối diện, chỉ cần hai người đi bộ vài bước là tới nơi bất quá giữa dòng người dày đặc ở Phục Tương Thành chủ yếu là ngã tư đường, vài bước này cũng là không dễ dàng mà qua, rất nhanh, Lân nhi mỹ maoh Hà Duyệt liền rơi vào tầm mắt của những tên lưu manh.
“Thiếu gia người đang tìm cái gì?” Một nam tử yếu đuối bộ dạng đáng khinh cười nhìn về phía tên thiếu gia háo sắc đang ròng ròng nước miếng nhà mình, theo tầm mắt nhìn qua, khuôn mặt Hà Duyệt làm cho tên nam tử nhảy dựng, lập tức hiểu được tâm tư thiếu gia nhà mình, tiến lại nói thầm:“ Thiếu gia, ta lần đầu tiên nhìn thấy Lân nhi đẹp mắt như thế, thiếu gia người mà vẫn chưa xuống, Lân nhi kia sẽ lên xe ngựa a.”
Tên thiếu gia háo sắc lập tức hồi phục tinh thần, người hầu bên cạnh rất là phối hợp thét to đám người xung quanh, làm cho chủ tử nhà mình rất nhanh đi tới bên người Hà Duyệt. Hà Duyệt nghiêng đầu nhìn người đang ngăn trở mình, biểu tình mị mị kia càng làm cho hắn càng thấy ghê tởm, một bộ tươi cười chảy nước miếng xém chút làm Hà Duyệt ói ra, lui lại phía sau vài bước, biểu tình sắc bén nói:“ Có việc?”
Thanh âm dễ nghe như thế, khuôn mặt xinh đẹp như thế, làm cho tên thiếu gia biểu tình đáng khinh kia hung hăng chà lau nước miếng bên miệng, sau đó hai tay ôm quyền, cung kính xoay người hành lễ:“ Tại hạ Vương Đại Kỳ, không biết tôn tính đại danh của Lân nhi là gì?”
“Ta dựa vào cái gì phải nói cho ngươi biết, Tử Ngọc, chúng ta đi.” Hà Duyệt tức giận lôi kéo Tử Ngọc hướng xe ngựa kia đi tới, cũng không ngờ phía trước xe ngữa cũng đã bị ngưòi đứng chặn lại, mà phía sau cũng có nô bộc ngăn trở, nhất thời bọn họ bị một đám lưu manh bao vậy.
Hà Duyệt nổi trận lôi đình, hắn khô g nghĩ tới chỉ là ăn một chém mùa xuân mặt thế nhưng lại gặp phải lưu manh, thế nhưng là một đám lưu manh ghê tởm, nhìn nam tử sắc mặt mị mị đang vươn tay muốn hướng mặt mình sợ tới, Hà Duyệt nâng chân lên hung hăng cho đối phương một cước, nháy mắt tên thiếu gia háo sắc kia biến trắng sắc mặt ngồi xổm xuống.
“Thiếu gia người không sao chứ?” Nô bộc thấy thiếu gia nhà mình bị một cái Lân nhi khi dễ, tức giận quát:“ Ngươi có biết thiếu gia ta là ai không? Thế nhưng dám làm càn!”
“Ta mặc kệ thiếu gia của các ngươi là ai, một bộ háo sắc, chắc chắn không phải người tốt, một cước này xem như nhẹ, tin hay không ta cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn?!” Hà Duyệt làm một bộ muốn động thủ dọa cho đám nô bộc sợ tới mức chẳng dám nói thêm cái gì, tên thiếu gia bị đá đau kia tức giận chỉ vào Hà Duyệt quát:“ Ngươi, các ngươi thất thần cái gì còn không mau bắt hắn cho ta!”
Chủ tử ra lệnh, bốn nô bộc khẳng định muốn động thủ, Tử Ngọc nháy mắt che chở trước mặt của Hà Duyệt, Hà Duyệt hoảng sợ, thấy một nữ nhân che ở trước mặt chính mình như thế nào có thể rời đi, lập tức xuất thân che trước mặt Tử Ngọc:“ Tử Ngọc đừng sợ ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Tử Ngọc bị lời nói của Hà Duyệt làm hoảng sợ, hắn một cái Lân nhi không có võ công lại phải bảo vệ nàng, nếu như bị Thải Hà biết được, khẳng định sẽ nói không tin, nhưng hôm nay chủ tưt các nành thật sự làm vậy. Tử Ngọc trong lòng có một tia cảm động, nhưng rất nhanh lộ ra biểu tình mang đầy sát khí dọa cho đám nô bộc không dám tới gần. Bọn họ tưởng tượng được nữ tử đằng sau Lân nhi này lại có khí phách như vậy, thế nhưng nhất thời làm cho mấy nam tử này lùi bước, thân thể căng cứng không thể nhúc nhích.
Vương Đại Kỳ vẫn còn đau không ý thức được sát khí trên người Tử Ngọc, hắn chỉ nhìn thấy nô bộc của mình vẫn không nhúc nhích mà đứng im một chỗ, liền quát lớn:“ Còn thất thần làm cái gì, còn không mau động thủ!”
Lại bị chủ tử nhà mình gầm rú, bốn nô bộc lần này cũng không lui bước nữa, nhanh chóng tiến lên đi bắt người, Hà Duyêth đã muốn chuẩn bị tốt hướng đám lưu manh này hạ thủ, Tử Ngọc cũng đã chuẩn bị xong ám khí giấu trong tay áo chuẩn bị giết người, ai ngờ hai người còn chưa có động thủ một bóng người đã vọt lại đây, ba năm hai hạ liền giải quyết xong bốn tên nô bộc. Mấy tên nô bộc tế trên mặt đất oa oa kêu lớn làm Vương Đại Kỳ sợ tới mức trắng mặt, nhìn về phía nam tử cao lớn đứng trước mặt mình, nhất thời có loại sợ hãi nói không nên lời.
“Rõ như ban ngày mà dám bùa bỡn Lân nhi, thật bại hoại, quả là điều sỉ nhục của Huyền Minh Quốc ta!”
Tử Ngọc thu hồi ám khí, tiến lên giúp đỡ Hà Duyệt, Hà Duyệt nhìn nhìn Tử Ngọc vài cái rồi lại quay đầu nhìn người nam tử đưa lưng về phía mình, trường bào tím đậm, kim quan cài tóc, đai lưng tơ vàng treo thêm miếng ngọc bội trắng lung linh, chính nhờ vào khối ngọc bội này mà có thể biết được người này thân phận không bình thường.
“Tránh ra, tránh ra, tránh ra!” Vài binh lính tuần tra thét to vào đám người, “Ai dám ở trong này làm nháo loạn, Vương....Vương gia.... Thuộc hạ tham kiến Vân Vương.” Binh lính đầu lĩnh lập tức quỳ nửa gối cúi đầu xưng thần nói.
Vương gia? Vân Vương? Hà Duyệt trừng lớn mắt, chẳng lẽ người này chính là Huyền Minh Quốc hữu danh Vân Vương? Hà Duyệt lộ ra biểu tình không thể tin được, hắn chẳng qua chỉ là xuất cung để đi học hỏi vũ khúc, như thế nào có thể gặp được Vân Vương nổi danh được. Thanh danh Vân Vương Hà Duyệt đã từng nghe qua, nói hắn thủ đoạn cứng cỏi, ý nghĩ thông minh, giảo hoạt như hồ, hoàn toàn không thua kém gì đương kim Thánh Thượng. Có lời đồn đãi nói ngôi vị Hoàng Đế vốn nên là của Vân Vương, nhưng Vân Vương không thích ngôi vị này cuối cùng là tặng lại cho ngũ hoàng tử đệ đệ cùng mẹ của mình. Chuyện huynh đệ đồng lòng ở gia đình Đế Vương rất khó thấy nhưng ở Huyền Minh Quốc này đã xảy ra.
“Nhóm người này coi rẻ vương pháp, ngươi biết làm thế nào không?” Vân Vương lạnh lùng nói.
Binh lính tâm tình nhảy dựng, hai tay ôm quyền:“ Thuộc hạ biết, xin Vương gia yên tâm.” Ngẩng đầu phất phất tay:“ Đem chúng nó bắt lại mang đi.”
Vương Đại Kỳ biết mình đắc tội với người khó lường, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ,“ Vương gia tha mạng, Vương gia tha mạng.” Những người còn lại cũng theo sau cầu xin tha thứ nhưng cũng vô dụng, vài tên lưu manh rất nhanh bị binh lính mang đi, đám người vây xem cũng chậm rãi rời khỏi, dù sao Vương gia cũng đang ở đây có cho bọn hắn mười cái mạng họ cũng chẳng dám ở đây xem mấy chuyện thị phi không nên xem.
Hà Duyệt trừng mắt nhìn, bội phục người có quyền thế này đồng thời thấy rõ ràng dung mạo của người nãy giờ vẫn quay lưng về mình, lần đầu tiên khi thấy đối phương xoay người, Hà Duyệt nhìn thấy hình bóng của Diệc Hiên.
(Hôm nay biến nhẹ mở đầu nha, một vài chương sau có biến lớn.)