Editor: Yuki
Thế giới này năng lực sinh dục của nữ nhân rất mạnh. Đỗ Kiều Kiều gả tiến cung hai tháng, lúc thái y bắt mạch liền phát hiện hỉ mạch.
Nhóm Thái tử gia cực kỳ hưng phấn, Hoàng Hậu lập tức hu tôn hàng quý lại đây thăm Thái Tử Phi, Anh hoàng Cảnh đế lập tức phái người đưa tới ban thưởng phong phú.
Trong phòng ngủ, Đỗ Kiều Kiều vội vàng mà dò hỏi hai vị Thái Tử anh tuấn đứng ở mép giường, “Tiểu trư trư có thể thường xuyên tiến cung bồi ta hay không?” Bọn họ cần phải thực hiện hứa hẹn với nàng.
“Nàng cần phải an tĩnh tĩnh dưỡng, tiểu hài tử thực dễ dàng khóc nháo, cho nên tiểu trư trư vẫn tạm thời không nên tiến cung.” Vân Duệ Phong nhẹ nhàng lắc đầu nói.
Vân Duệ Hoa không cao hứng, nói: “Kiều Kiều, nàng mang thai, tâm đều phải đặt ở trên người con của chúng ta.” Hắn vẫn luôn đều đố kỵ đứa bé đầu tiên của nàng không phải của huynh đệ bọn họ.
“bên người ta có rất nhiều cung nô, tiểu trư trư khóc nháo cũng sẽ không ảnh hưởng đến ta.” Đỗ Kiều Kiều vội vàng nói, “Tiểu trư trư vẫn luôn thực ngoan, chỉ cần ăn uống no đủ liền sẽ không loạn khóc nháo.”Lúc ở cữ chăm sóc tiểu trư trư nàng đã biết, nữ nhi này thực ngoan.
“Ai, ta đã biết.” Vân Duệ Phong dịu dàng nói, “Ta để nhan biểu ca đưa tiểu trư trư vào tới. Dù hắn không yên tâm để hài tử ở trong cung, đó là cũng là chuyện của nàng và hắn.” Tiểu trư trư xác thật người cũng như tên, ăn no rồi ngủ, ngủ đủ rồi ăn.
“Tử Phong?” Đỗ Kiều Kiều vừa mừng vừa sợ, “Chàng muốn cho bọn họ cùng nhau tiến cung tới thăm ta sao? Hai phụ hoàng biết thì phải làm sao đây?” Tử Phong sẽ thật cao hứng gặp nàng, chỉ là có khả năng sẽ chán ghét hài tử trong bụng nàng.
“Hai phụ hoàng đối với chuyện của chúng ta mở một con mắt nhắm một con mắt.” Vân Duệ Phong ngồi ở mép giường vuốt tay Đỗ Kiều Kiều nói, “Chỉ là bọn ta cần phải bảo đảm, tuyệt đối không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, hài tử không rõ huyết thống.” Huynh đệ bọn họ nỗ lực thuyết phục phụ nhóm hoàng đừng động đến việc tư củabọn họ, nhóm phụ hoàng cũng bởi vì bào muội duy nhất Thái Dương trưởng công chúa quỳ xuống đất đau khổ cầu tình, cùng với Nhan phò mã đưa ra giá cả nào đó, bảo trì trầm mặc.
“Phong ca, huynh quá sủng Kiều Kiều. Kiều Kiều nàng cũng vậy, mỗi ngày bọn ta ở bên nàng, nàng vẫn nhớ hai người bọn họ sao?” Vân Duệ Hoa bất mãn nói. Tuy rằng bây giờ Nhan Tử Phong và Chu Tín An thực thành thật, đều dựa theo quỹ đạo vốn có của vận mệnh trở thành mệnh quan triều đình, cũng thực nỗ lực mà tỏ vẻ bằng lòng giúp huynh đệ bọn hắn làm việc, chỉ cần huynh đệ bọn họ cho hai bọn hắn và Kiều Kiều có cơ hội ở bên nhau, nhưng hắn vẫn là không muốn cho hai bọn họ có thời gian nắm giữ Kiều Kiều. Kiều Kiều chỉ có một, tình yêu của nàng chỉ có một phần, các nam nhân đạt được một phần hai tình yêu và đạt được một phần tư tình yêu kém xa quá lớn.
“Bọn ta hẳn là cảm kích người cho ta có được cuộc sống mới, được đến Kiều Kiều, vị thần linh vô danh.” Ánh mắt Vân Duệ Phong nghiêm túc mà chuyển đến đệ đệ sinh đôi của mình, “Chúng ta nên tích phúc.” Kiều Kiều là bọn họ đoạt được từ trong tay Nhan Tử Phong Chu Tín An, nếu bọn họ làm quá phận, có lẽ làm thần linh tức giận; thời gian lại nghịch chuyển lần nữa, có lẽ sẽ làm bọn họ trở về tuyến vận mệnh vốn có. Diệt trừ nhị hoàng huynh Tam hoàng huynh tranh đoạt quyền kế thừa ngôi vị hoàng đế, có được Kiều Kiều làm mình khuynh tâm đã lâu trước khi sống lại, hắn đã cực kỳ thỏa mãn, không dám lại cầu càng nhiều.
Nhị thái tử Vân Duệ Hoa cũng đối với thần linh làm cho bọn họ đều trở lại thời gian quá khứ, làm cho bọn họ thay đổi vận mệnh vốn có cực kỳ kính sợ, nghe vậy đành phải nói: “Kiều Kiều, tiểu trư trư đã trưởng thành, không cần nàng lo lắng, nàng nhất định phải đem tâm tư đặt trên người hài tử còn chưa sinh ra.” Hài tử có nhiều phụ thân, mà mẫu thân chỉ có một, cho nên bọn nhỏ thường thường tranh đoạt mẫu thân với các phụ thân. Hắn muốn phòng ngừa chu đáo, vì hài tử hắn tranh thêm một ít tình thương của mẹ.
Dịu dàng mà bao lại bụng nhỏ mình, Đỗ Kiều Kiều nói: “Chàng yên tâm, ta yêu hài tử của ta.”
○○○
Nhan Tử Phong mượn thế lực gia tộc nhậm chức ngự sử Đô Sát Viện mà trước khi trọng sinh hắn đã làm. Mỗi ngày hắn nghiêm túc làm công, vắt hết óc nghĩ nên như thế nào để mình tranh thủ gia tăng lợi thế với Kiều Kiều, hàng đêm đều nôn nóng chờ đợi.
“Đại thái tử muốn gặp tiểu trư trư, bảo ta đưa tiểu trư trư tiến Đông Cung?” Nhan Tử Phong kinh ngạc nói, giữa mày lạnh lùng hiện lên chút vui sướng. Ngoại nam không được vào hậu cung, trừ khi hoàng đế hoặc là Thái Tử tuyên triệu nếu không sẽ không được tiến vào. Tuy hắn là cháu ngoại trai của Anh hoàng Cảnh đế, sau khi tròn mười hai tuổi cũng không có tiến hậu cung nữa.
“Vâng. Đại thái tử dặn dò, ngày mai ngày nghỉ tắm gội, Nhan đại nhân liền mang nhan tiểu thư đến Đông Cung.” cung hầu bên người Đại thái tử khom người nói. Làm thân tín của Đại thái tử, hắn đã sớm biết ái muội giữa Thái Tử Phi và nghiêm đại nhân.
“có phải Thái Tử Phi có hỉ hay không?” Nhan Tử Phong bình tĩnh lại lập tức hỏi. Hai vị Thái Tử canh phòng nghiêm ngặt đối với hắn và Tín An, vì bảo đảm huyết thống đời sau của hoàng tộc không có bất luận cái gì đáng nghi, trước khi Kiều Kiều chưa mang thai căn bản không cho phép thấy nam tử không có quan hệ huyết thống bên ngoài.
“Đúng vậy, Nhan đại nhân.” Cung hầu kia gật đầu trả lời nói. Trước khi thai nhi còn chưa an ổn, hoàng gia sẽ không tuyên bố.
Ai......
Rốt cuộc đã để cho hai tên khốn kiếp bọn họ được như ý nguyện!
Trong lòng Nhan Tử Phong phẫn uất, lại chỉ có thể ôm quyền về phía đông cung, “Vi thần chúc mừng Đại thái tử Nhị thái tử cùng Thái Tử Phi.” Hắn chỉ có thể chờ mong Kiều Kiều vẫn cứ yêu hắn và Tín An, không bị hai vị Thái Tử đưa tình dịu dàng cảm động đến xa cách bọn họ.