Xuyên Qua Điền Viên Cố Tử Tình

Chương 10: Chương 10: Bán Tranh.




Trời lúc này cũng gần trưa, Tử Tình được Cố Tam bế trên tay. Tử Tình hôm nay mặc một bộ thanh y, tóc được búi gọn trên đỉnh đầu. ngồi trên tay Cố Tam mặt Tử Tình hớn hở. Tử Dục đi phía sau, trên tay là hai bức tranh được cuộn lại để trong tai nãy. Tử Diệc đi bên cạnh hắn nhảy tung tăng.

“Tình Nhi, con nghĩ xem tranh này Cung lão bản sẽ mua bao nhiêu bạc?” Cố Tam hỏi.

“Cha, con không biết, nhưng sẽ không ích bạc đâu a” Tình Nhi nhếch miệng đáp. Tranh này rất tốt, nàng không sợ bán không được, nhưng nếu hỏi nàng bán bao nhêu thì nàng chịu. nàng không biết giá cả ở nơi này.

“Cha, tranh thật đẹp con thật không muốn bán chút nào” Tử Dục có chút không nở buồn buồn nói.

Cố Tam bước chân chậm lại. Hắn thật ra cũng không muốn bán, nhưng mà hai bức tranh này có thể bán được tiền, bọn họ hiện tại cần tiền.

“Ca, nếu ca thích vài hôm nữa muội sẽ vẽ tặng ca một bức” Tử Tình nhìn Tử Dục cười nói.

“Thật?” Tử Dục có chút không dám tin hỏi.

“Thật!” Tử Tình gật mạnh đầu xác nhận.

“Tiểu Muội, thật không công bằng” Tử Diệc trề môi đôi mắt lóe lóe.

“Ha.. ha ..ha” Cố Tam cười nhìn Tử Tình “Tình Nhi, cha cũng muốn, con hay là vẽ cho cha một bức “

Tử Tình trên mặt đầy vạch đen, nàng còn không biết cha nàng cũng là người thích náo nhiệt nha... Sặc…

“Được, nhưng mà có điều kiện a”

“Điều kiện gì?”

“Điều kiện gì?”

Cố Tam và Tử Dục người trước người sao hỏi

“Con muốn ăn thịt! muốn sau này mỗi ngày điều được ăn thịt!” Tử Tình chu môi nói

Cố Tam, Tử Dục, Tử Diệc im lặng, bọn hắn không biết có thể đáp ứng được hay không. “Thịt” đã lâu lắm rồi bọn họ cũng chưa được ăn.

“Cha, sau này chúng ta sẽ có tiền, nhất định không giống như bây giờ đâu. Cho nên khi đó mỗi ngày chúng ta điều có tiền, mỗi ngày điều sẽ có tiền mua thịt” Tử Tình thấy ba người mặt thâm trầm thì nhanh nhẹn nói. Nàng chẵng qua muốn đòi chút phí bồi dưỡng thôi mà, có cần phải dùng bộ mặt đó không

“Được, chỉ cần sau này có tiền, chúng ta mỗi ngày đều sẽ mua thịt cho Tịnh Nhi ăn” Cố Tam hào sảng nói.

“Quân tử nhất ngôn!” Tử Tình nói

“Quân tử nhất ngôn!!” Cố Tam cười vuốt tóc Tử Tình nói.

Trên đường ruộng khó đi bốn người cùng đạp gió mà bước, chỉ một chốc đã đến trấn Tô Dương. Cố Tam bế Tử Tình thẳng hướng đến Cung Cận Thư quán.

Vừa bước vào tiệm đã thấy hỏa kế tên Chu Đầu hôm trước. Chu Đầu hỏa kế thấy nhóm người Tử Tình thì trên mặt giật giật. Cười gượng mời mọi người vào. Tử Tình nói muốn gặp Cung lão bản thì Chu đầu mời bọn Tử Tình vào gian phòng tiếp khách ở phía trong, sau đó quay người đi mời Cung Lão.

Hôm qua sau khi Tử Tình đi Cung lão đã dặn hắn khi nào Tử Tình đến thì đi gọi hắn, hiện tại thấy Tử Tình đến nên hắn rất nhanh đi tìm Cung lão báo tin.

Ngồi trên ghế trong phòng khách, Cố Tam nghiêm chỉnh yên lặng. Trong lòng có chút hồi hộp, mắt nhìn thẳng không ngó nghiên ngó dọc, điều này làm Cung lão vừa bước vào gật đầu. Xem ra những người này điều là người hiểu lể.

Cung Lão bước tới khom người chào xã giao với bọn Tử Tình. Cố Tam cũng đứng lên trả lễ với Cung lão.

“Tiểu cô nương hôm trước có nói sẽ mang tranh tốt đến cho lão hủ xem đễ mở mang tầm mắt, không biết hiện tại có phải hay không đã mang tranh đến?”

Sau một lúc trò chuyện khách sáo, Cung Lão bản mắt hi vọng nhìn chằm chằm tay nãi Tử Dục đang cầm mặt thì hướng về phía Tử Tình hỏi.

“Đúng vậy, ta hôm nay có mang hai bức tranh cho ngươi xem.” Tử Tình hất mặt gương mặt cao ngạo nói.

Cố Tam có chút khó hiểu, con gái hắn là một đứa trẻ ngoan hểu lễ nghĩa tại sao hiện tại lại thành một cô bé bốc đồng thế này.

Tử Dục và Tử Diệc nhìn nhau, hai người chỉ biết cười khổ. Tiểu muội của bọn hắn tại sao ở trước mặt Cung lão bản này lại luôn tỏ thái độ cao ngạo thế không biết.

Cung lão bản thu biểu tình của ba người vào mắt, trong lòng có chút khó hiểu. Cung Lão bản cũng không đễ ý vấn đề này, ông gấp gáp nhìn Tử Tình hỏi tranh đâu ông muôn xem ngay.

Tử Tình cười cười nhìn gương mặt hấp tấp của Cung lão, Gương mặt già có nhều nếp nhăn thế nhưng lại làm ra một nét mặt như trẻ con mừng bánh nương đi chợ về . Nhìn thật sự không biết dùng từ ngữ nào đễ diễn tả. Tử Tình gật đầu nhìn Cố Tam.

Cố Tam hiểu ý lấy tai nãi từ Tử Dục chậm rãi mở ra. Cầm hai cuộn giấy được cuộn kỷ càng chầm chậm trải lên bàn, hai bức tranh sống động từ từ hiện ra trước mắt Cung Lão.

Nếu so phản ứng của bọn người Tử Tình thì Cung Lão bản có vẽ hơi bị quá lố. Chỉ biết bức tranh vừa được trải ra trên bàn thì mặt cung lão bình thản xem qua. Sao đó mắt đạm đạm nhìn Tử Tình một cái, trong mắt có chút không thoải mái. Cung lão bản nhếch miệng muốn nói gì đó chợt ông im lặng, hai mắt mở trừng lên chằm chằm nhìn vào bức tranh “Thủy Mặc” của Tử Tình.

(hai bức tranh của Tử Tình một bức là “Thủy Mặc”, một bức là “Vọng”)

Một bức sông núi trùng điệp, thanh thanh nhã nhã. Dù là núi non oai hùng trùng điệp nhưng lại cho cảm giác nhẹ nhàn, mặt nước êm ả như vỗ về tâm hồn người xem. Một bức U tịnh buồn bã, nhìn vào làm tâm người ta thật sự có một chút không nói nên lời. (ta chém) Cố Lão xem tới trợn mắt. Đây là gì, tranh được vẽ bằng mực đen nhưng làm sao ông lại có thể cảm nhận được, có thể nhìn thấy được bức tranh này có màu xanh màu đỏ. Đây là làm sao a.

Kích động... kích động a. Mắt mở to, miệng mở to. Râu bởi vì kích động cũng muốn dựng ngược. hai tay run run... run run.

Cung lão bản lúc đầu xem tranh chỉ là nhìn lướt qua. Theo kinh nghiệm thương trường, vờ không quan tâm, vờ xem thường thì có thể ép được giá thấp khi mua vào. Cung Lão bản muốn làm như mọi khi. Nhưng mà khi ánh mắt đảo tới bức tranh thì nội tâm chấn động. Cái gì ép giá, cái gì kinh nghiệm thương trường giờ là vứt ra sau ót a, vứt ra sau ót.

Bức tranh này... bức tranh này không phải của con người vẽ a. Cung lão bản là kích động muốn tăng huyết áp rồi. Mặt đỏ bừng hơi thở hổn hễnh. Chân của ông cũng không đứng vững mà khụy xuống bàn. Nếu lúc này ai đó nói với ông đem tranh này lên bàn thấp hương thờ cúng ông chắc cũng sẽ làm ngay mà không cần suy nghĩ.

“Quá lố rồi đó” Tử Tình nhìn phản ứng Cung Lão mặt đầy vạch đen nói thầm.

Cung Lão xúc động run run, cảm thấy ông sống tới tuổi này đã đủ rồi, chết không hối hận, chết không hối hận. Cố lão hai tay cầm chặt hai bức tranh không buôn, cứ sợ buôn ra bức tranh sẽ biến mất. Cung Lão thiếu điều muốn úp mặt vào bàn đễ xem hai bức tranh. miệng thì thào “Tuyệt vời, tranh tốt tranh tốt”

Cố Tam nghe vậy trong lòng hiện lên một chút tự hào, đây là tranh con gái hắn vẽ đấy, xem xem, người ta bị tranh của nàng câu mất hồn rồi. Cố tam nắm tay che miệng “khụ...khụ” hai tiếng.

Cung lão bản biết mình luống cuống nhưng cũng không để ý, hai tay cầm chặt bức tranh mắt lóe sáng nhìn Cố Tam và Tử Tình giọng trầm trầm có chút lấy lòng.

“Tranh này ta muốn mua, các ngươi có thể bán cho ta không? xin bán cho ta!”

Tử Tình trong mắt chứa nụ cười nhìn Cố Tam, Tử Dục và Tử Diệc một cái sau đó gật đầu nói.

“Được!”

Nếu là buôn bán cái khác Tử Tình nhất định cò kè ép giá, nhưng tranh do nàng vẽ, bán cho người yêu quý nó thì nàng sẽ không để tâm đến giá tiền. Nhìn Cung lão yêu tranh như vậy, tức nhiên cũng sẽ không trả giá thấp.

Cung lão bản nghe tiếng “Được” của Tử Tình thì hưng phấn, không để ý đến mặt mũi mà nhảy “tưng… tưng” lên. Cố Tam nhìn thấy cũng có chút hết hồn. Che mặt xấu hổ dùm Cung lão bản.

“Vậy hai bức tranh này bán bao nhiêu, xin hãy ra giá” Cung Lão bản lấy lại tinh thần chợt có chút lo lắng. Tranh Tốt như vậy chắc chắn giá không rẻ. không biết hắn có đủ tiền đễ mua hay không nữa.

“Tranh này ta bán cho người yêu nó, Cung lão bản, Ông là người yêu tranh, hiểu được giá trị của nó. Cung lão bản tự mình ra giá đi” Tử Tình một bộ dáng không quan tâm nói. Cứ như tiền bạc với nàng không quan trọng vậy

Cung lão kích động, nhìn bức tranh mốt lúc chậm rã thì thào nói.

“Tranh này là tranh tốt, ngàn lượng hoàn kim cũng khó có được, ta làm nghề này mấy chục năm còn chưa có nhìn thấy tranh tốt như vậy, biểu ta ra giá ta thật sự không biết phải làm sao” Cung lão có chút suy tư, mắt lim dim suy nghĩ. “Ba vạn lượng, Ba vạn lượng bạc. Thế nào? Giá này có được không?”

Cung lão hồi hợp, ba vạn lượng là một phần tư gia tài của ông đó. Nhưng mà nếu đem tranh này về kinh thành bán thì không chỉ có ba vạn lượng thôi đâu. Nhưng mà ông không có ý định bán hai bức tranh này. Ông muốn dùng một phần gia tài để đổi lấy bức tranh này, xem nó như vật “chấn gia chi bảo”.

Cố Tam, Tử Tình, Tử Dục, Tử Diệc điều nhìn nhau, trong mắt có chút không dám tin, nghĩ rằng mình chắc nghe nhầm, hoặt là Cung lão nói nhầm. Cố Tam cười cứng ngắt nhìn Cung lão hỏi kỷ:

“Cung lão bản, ông nói sẽ mua với giá bao nhiêu?”

Nhìn phản ứng của bọn người Tử Tình, Cung lão trong lòng có chút khó hiểu. Nhưng cũng nhanh trả lời Cố Tam:

“Ba vạn lượng, ta mua hai bức tranh này giá ba vạn lượng. Không biết… Cố Tam gia có đồng ý bán cho chúng ta hay không?”

Đến lúc này bọn người Tử Tình biết bọn hắn không có nghe nhầm. Là ba vạn lượng… ba vạn lượng đó. Bọn họ lúc đầu nghĩ hai bức tranh này có thể bán được nhiều tiền. Nhưng nhiều của họ chỉ ở mức mấy trăm lượng bạc. Hiện tại “Đùng” một cái cư nhiên là ba vạn lượng. Ông trời ơi… Ba vạn lượng đấy, đủ để cả nhà bọn họ ăn trong mấy chục năm đó. Ngồi không mà ăn cũng chưa có hết đó. Ở nông thôn nơi đây, ba vạn lượng có thể mua được toàn Tây Tử Thôn đó. ba vạn lượng không phải là con số nhỏ đâu.

“Nếu các người cảm thấy ích lão hủ nghĩ… nghĩ có thể thêm một chút” Cung lão thấy bọn người Tử Tình gương mặt khó xem thì sợ họ nói ông ra giá thấp không muốn bán nên gấp gáp nói.

Tử Tình lấy lại tinh thần nhìn Cung lão cười tươi nói:

“Không cần, ta bán tranh nhưng cũng muốn người mua là người yêu thích nó. Giá cả không quan trọng. Ba vạn thì ba vạn, không cần thêm đâu” Đùa à, ba vạn nếu còn chê ích thì thần phật cũng sẽ tức giận đấy, người ta nói kẻ có lòng tham vô đáy thường có kết cục không tốt.

“Vậy… Vậy tốt quá, cứ quyết định như vậy. Hiện tại lão hủ sẽ làm chứng từ. Chúng ta trước hết làm cho xong cái giao dịch này đã.”

Sợ Tử Tình đổi ý, Cung lão bản nhanh nhanh cho người mang giấy tờ đến ghi chứng từ giao dịch. Nói ra thì cũng hên. Cung lão mấy ngày trước đang gom tiền để nhập hàng mới đem đi kinh thành nên trong tay ông hiện tại mới có ba vạn lượng. Nếu ngày khác, đừng nói ba vạn, một vạn cũng chưa chắc có trong tay ông. Cung Lão thầm cảm thấy mình và hai bức tranh này rất có duyên.

Cung lão bản hôm nay cũng không ngờ hai bức tranh hôm nay ông mua sau này nó lại giúp Cung gia ông trở thành một người đứng đầu trong giới tranh thư trên toàn nước Đại Tề này. Nhưng chuyện đó là sau này. Hiện tại Cung lão trên tay vẫn cầm chặc bức tranh chưa chịu buông ra. Đến cả lúc ấn tay làm khế ước giao dịch ông cũng không chịu buông.

Ba vạn lượng bạc nhanh chóng xuất hiện trên tay của bọn người Tử Tình. Cố Tam hai tay có chút không kìm chế được. Bàn tay nắm chặt rồi buôn rồi nắm rồi buôn, thật lâu mới chạm vào rương bạc.

Cung lão bản hiện tại cũng đang rất phấn khởi vì mua được tranh quý ông cũng không dò xét phản ứng của bọn người họ.

Tử Tình tuy rất kích động, nhưng gương mặt vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt làm người ta không nắm bắt được. Chờ giao dịch điều xong xui, Thấy Cung lão mặt thỏa mãn cười hớn hở Tử Tình chậm chạp mở miệng nói:

“Cung Lão bản, ta có một yêu cầu không biết Cung lão bản có thể đồng ý với ta được hay không?”

Cung lão bản thu lại tươi cười mặt nghiêm túc nhìn Tử Tình trịnh trọng nói:

“Tiểu cô nương xin mời nói, niếu ta có thể đáp ứng được nhất định không chối từ”

Tử Tình cười cười “Thật ra không có gì quan trọng, ta chỉ muốn nhờ Cung lão bản giữ bí mật hai bức tranh này dùm ta. Ta không muốn người bên ngoài biết chúng ta đã bán hai bức tranh này cho Cung lão bản. Nếu có ai hỏi chúng ta có bán tranh cho chổ này không thì xin nói có nhưng hãy đem ra một vài bức tranh bình thường thôi… Không biết điều này có quá khó không?”

Cung lão bản mắt lóe lóe nhìn Tử Tình. Trước mắt một tiểu cô nương chưa đến 10 tuổi lại nói chuyện rỏ ràng, tuy nói ích nhưng đúng trọng tâm, không dài dòng lòng vòng, quả thật làm cho ông có chút hiếu kì. Cung lão nhìn Tử Tình gật đầu, thanh âm trầm trầm cam đoan:

“Tiểu cô nương an tâm, chuyện này ta có thể làm được. Ta hứa với cô nương sẽ giữ bí mật chuyện này”

“Tốt, ta tin tưởng Cung lão bản” Tử Tình cười như không cười nhìn thật sâu Cung lão bản nói.

Chuyện này hôm qua ở nhà bọn họ đã thống nhất ý kiến, sẽ giữ bí mật chuyện Tử Tình biết vẽ tranh ra. Bởi vì chuyện này liên quan đến bí mật của Tử Tình nếu để người khác biết được nhất định sẽ có chuyện không tốt.

“Nhưng…” Cung lão bản có chút do dự “Cố Tam gia, có thể cho lão hủ biết Danh gia nào đã vẽ ra bức tranh này hay không? và ở đâu các người có được?”

Cung Lão bản sao một hồi ngắm ngía tranh rốt cuộc nhìn Cố Tam hỏi.

Cố Tam khó xữ nhìn Tử Tình. Hắn biết nói sao về lai lịch của hai bức tranh này đây.

“Ngạo! là người đã vẽ bức tranh này.” Tử Tình chỉ vào một góc nhỏ cuối bức tranh, nơi đó có một chữ “Ngạo” thật nhỏ . Đây là tên kiếp trước của nàng dùng trong giới nghệ thuật. Thường tranh nàng vẽ xong đều sẽ kí tên ở đấy. Đó là thói quen ở kiếp trước. “Còn ở đâu ta có thì ta sẽ không nói cho ông biết. Nhưng mà ông yên tâm, bức tranh này là của chúng ta, không phải là làm việc xấu mà có.” Làm việc xấu mà Tử Tình nói là trộm cắp.

“Ngạo? Ngạo tiên sinh… Tên nghe rất lạ, ta chưa từng nghe tên này bao giờ” Cung Lão bản cũng không tò mò vấn đề tại sao Tử Tình có bước tranh, ông đang nghĩ có thể là các nàng được tặng. mà người đó có lẽ là người vẽ bức tranh này.

“Cung lão bản không nghe qua cũng rất bình thường, Ngạo tiên sinh tranh của ông từ trước đến nay đều chưa đem đi bán ra ngoài” Tử Tình nhàn nhạt nói.

Cung lão bản mắt lóe sáng “Xin hỏi tiểu cô nương ngươi biết vị Ngạo tiên sinh hiện đang ở nơi nào sao? Không biết lão hủ có thể may mắn được diện kiến một lần hay không?”

“Thật không giấu gì ngài, Ngạo tiên sinh không thích gặp người lạ” Tử Tình lạnh nhạt nói. Nàng không có ngốc tự mang phiền phức cho mình đâu.

Cung lão bản đôi mắt lóe sáng chợt tắt. trầm ngâm một lúc mắt lại lóe lên tiếp tục hỏi:

“Không biết tranh của Ngạo tiên sinh có còn nữa hay không? Có thể… có thể bán cho ta.. à không, có thể cho ta nhìn một chút không?”

Tử Tình lắc đầu “Hiện tại chổ ta không có. Nhưng khi nào có ta nhất định sẽ nói với Cung lão bản một tiếng, đến lúc đó mời Cung lão đến nhà ta cùng nhau thưởng tranh”

Cung lão bản vui vẽ đồng ý, cùng nói chuyện với nhóm người Cố Tam một lúc lâu sao đó mới tiễn khách về.

Sau khi Cố Tam vừa đi, Cung lão bản định cho người theo giỏi nhóm người Tử Tình. Nhưng không hểu sao ông trầm ngâm một lúc rồi thôi, bỏ qau ý định tìm tòi.

(Khổ ghê, văn bản bị dính chữ dấu . rồi tới chử run hai chữ đó dính nhau không có cách khoản. vậy mà bị lỗi không pots bài được. đi mò lỗi một buổi trời mới mò ra

Kích động... kích động a. Mắt mở to, miệng mở to. Râu bởi vì kích động cũng muốn dựng ngược. hai tay run

Aiiii đổ mồ hôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.