Sáng sớm!
Cố Tam vận một bộ Thanh Y, tóc được chảy ngay ngắn, đầu đội cái nón vuông bằng vải dành cho một tú tài. Đã lâu lắm Cố Tam không mặt bộ đồ này, từ cái ngày hắn nghe lời đại ca của hắn nghĩ dạy học ở nhà phụ cha làm ruộng kia. Nhìn bộ trang phục thư sinh của mình Cố Tam có chút không tự nhiên.
(Cái nón này có tên là gì vậy mọi người? tự dưng quên mất nên để đại vậy, ai có tài liệu thì cho mình xin nha)
“Cha. hôm nay người nhìn rất đẹp mắt” Tử Tình vờ ngây ngô nói.
“Cha thật đẹp mắt” Tiểu Ngủ cũng giơ ngón tay cái nói
Cố Tam cốc đầu Tử Tình và Tiểu Ngủ một cái mắng “Tiểu tử dám nói cha đẹp mắt. Không được khen nam tử là đẹp mắt.”
“Cha, cha rất phong độ” Tử Tình vuốt mặt đổi lời
Cố Tam che trán, hắn tại sao không biết nữ nhi của mình lại thích náo như vậy đây.
Tử Diệc đứng gần nhìn không vừa mắt vội xoay người không muốn nhìn tiểu muội của mình nữa. Tử Dục thì cười. trong mắt đầy sủng nịnh.
Tử Nương đứng trong bếp nhìn ra, trong lòng không được thoải mái. Có cảm giác tiểu muội là trung tâm, là quan trọng, Cha mẹ, Đại ca, và hai đệ đệ điều xoay quanh muội ấy, thương muội ấy, đau muội ấy. Còn nàng, luôn lủi đuổi ở sau, núp trong bóng tối mà làm việc. không ai quan tâm, không ai để ý. Tử Nương nắm chặt tay xoay người trở về bếp. Trong lòng một tư vị khó chịu không nói nên lời.
“Nương Nhi, con làm sao vậy? không được khỏe à?”
Tô thị ngồi hấp bánh gạo nhìn thấy Tử Nương đi vào gương mặt khó coi nên lo lắng hỏi.
Tử Nương cúi đầu che dấu ánh mắt nói “Con không sao. Nương!”
Nghe Tử Nương nói nàng không sao Tô thị cũng không để ý nữa, bận rộn lấy mấy cái bánh gạo nóng hổi đã chín trong nồi ra rồi sai Tử Nương mang ra cho Cố Tam để hắn mang theo trưa ăn.
Tử Nương cúi đầu nhận bánh, đem ra để lên bàn nhỏ phía sau lưng Tử Tình. Cũng không có nói chuyện rồi quay lưng đi về phòng nhỏ đóng cửa lại nhốt mình trong đó.
Mọi người trong nhà đang háo hức chuẩn bị đi bán tranh nên không ai phát hiện Tử Nương thay đổi. Đang lúc mọi người cười đùa thì bên ngoài có tiếng bước chân và tiếng gọi. Chưa đợi mọi người phản ứng thì đã thấy Cố Đại Sinh từ bên ngoài bước vào, trên mặt nở nụ cười hướng Cố Tam đi tới.
Cố Đại Sinh hôm nay nghe lời Cố lão đến nhà Cố Tam cho hắn chút bạc và truyền lời Cố Lão gia tử gọi bọn hắn về nhà. Khi Cố Đại Sinh vừa đến nơi thì thấy một ngôi nhà tồi tàn như muốn sập. Hắn nhíu mày trong tròng cảm thấy có chút hả hê. Hô một tiếng “Tam đệ” sau đó không quản trong nhà có ai không cứ thẳng bước vào. Đến khi nhìn thấy Cố Tam hắn sựng người lại. Tam đệ hôm nay vừa gầy vừa đen, gương mặt hốc hác hơn lúc trước rất nhiều. Nhưng điều đó không quan trọng, quan trọng là trên người Cố Tam đang mặt bộ quần áo dành cho Tú Tài mà ngày trước hắn hay mặt để đi ra ngoài học. Cố Đại Sinh trong lòng loạn chuyển, sau một phút thất thần, hắn vờ không có gì bước tới bên người Cố Tam cười nói.
“Tam đệ, đệ là muốn đi đâu mà ăn mặt thế kia? không lẽ đệ chẩn bị đi dạy học sao?” Giọng Cố Đại Sinh văng vẳng, nếu để ý có thể nghe được chế nhạo trong lời nói.
Cố Tam bất ngờ vì sự xuất hiện của Cố Đại, hắn nhanh bước tới kéo nghế cho Cố Đại Sinh rồi nói “ Đại Ca, huynh tại sao đến đây?”
Bọn người Tử Tịnh cũng bước ra phía trước hành lễ chào hỏi theo phong tục.
Cố Đại Sinh nhìn bọn người Tử Tình mặt điều đồ mới thì nhếch miệng quay sang nhìn Cố Tam bắt bẻ.
“Làm sao? đệ gặp ta nên không vui à, không nghênh đón ta sao? Ồ ta nhìn các ngươi sống rất tốt nhở, xem xem, trang phục điều là bằng gấm cơ đấy.” Cố Đại Sinh trong lời nói có chút châm biếm.
“Đại Ca, không phải vậy!” Cố Tam ấp úng nói. Hắn dù sao cũng là người thành thật, mấy cái chuyện đâm chọt bằng lời nói này hắn không biết làm sao.
Cố Đại Sinh cũng không làm khó dễ nữa nhướng mài hỏi. “Các ngươi định đi đâu à?”
Tam Sinh muốn mở miệng trả lời thì Tử Tình đã dành nói:
“Cha muốn mang chúng cháu lên trấn tìm xem có việc gì có thể làm không, cha cháu định xin làm hỏa kế (giống như tiểu nhị) chúng cháu đi theo phụ cha làm”
“Hừ, đi xin làm hỏa kế mà bận đồ như đi hầu quan. Tam đệ ngươi cũng thật biết chuyện đó” Cố Đại Sinh khinh thường hừ một tiếng rồi nói tiếp “Ta cũng không ở đây làm phiền các ngươi, đây là 100 văn tiền cha kêu ta mang cho các ngươi. Cha nói các ngươi hôm nào rảnh thì về nhà, đừng có nghĩ ra riêng rồi thì không về nhà nữa.”
Cố Đại Sinh nói xong thì quăng một xâu tiền nhỏ lên bàn rồi quay bước ra ngoài. không thèm đễ ý Cố Tam còn muốn nói gì đó.
Cố Tam ngẩn ngơ, nhìn xâu tiền trên bàn. trong mắt vẫn còn không hiểu. Tử Tình nhìn xâu tiền kia không hiểu sao trong lòng thấy bất an. Cầm xâu tiền lên nhét vào tay Cố Tam gấp gáp nói
“Cha, cha mau mang xâu tiền trả lại cho đại bá đi, con thấy chuyện này không ổn. Cha! Cha!”
Cố Tam hoàn hồn đôi mắt phức tạp nhưng cũng nhanh nắm chặt xâu tiền bước nhanh đuổi theo Cố Đại Sinh.
Một lúc sau Cố Tam trở về, trên người dính đầy bùn đất, cái nón tú tài cũng bị rách một chút, nét mặt thâm trầm. Bọn người Tử Tình hết hồn.
“Cha, cha bị làm sao vậy?”
“Không có gì, cha chỉ sơ ý vấp té. Đễ cha đi thay đồ khác rồi chúng ta cùng đi”
“Cha có trả tiền lại cho đại bá chưa?” Tử Tình hỏi.
“Rồi, Cha đã trả lại”
Trong lúc Cố Tam đi thay đồ Tử Diệc kề vai Tử Dục hỏi:
“Đại ca, huynh nói cha một thân dơ bẩn kia có phải là do đại bá làm không?”
Tử Dục chau mày lắc đầu “Ta không biết, đệ cũng đừng nói nữa cha sẽ khó xữ”
Tử Diệc chề môi rồi im lặng.
Tô thị biết Cố Đại Sinh đến nhưng nàng vờ không biết nên không ra. Trong lòng Tô thị đối với những người ở Cố gia chính là mang một loại cảm giác không thoải mái. Tô thị đã từng nghĩ rằng ra riêng như vậy có khi lại rất tốt. Nàng sẽ không phải cong lưng hầu hạ một đại gia đình, ngay cả người ngang hàng với mình mà nàng cũng phải khom lưng nói chuyện. Mười mấy năm nay tích tụ oán giận trong lòng Tô thị là không ích.
Nghe nói tướng công đuổi theo Đại bá trả tiền sau đó trở về cả người dơ bẩn thì trong lòng Tô thị sáng tỏ. Nàng biết đại ca không thích tướng công mặt đồ của Tú Tài. Cứ mỗi lần chàng mặt đồ đó thì nhất định sẽ xui xẻo bị té hoặt bị xước. Và bộ đồ đó sẽ bị rách bung. Có lẽ vì vậy mà tướng công không muốn mặt những bộ đồ hợp với thân phận hắn.
Cố Tam thay đồ xong thì ra ghế ngồi. Tô thị mang một bình trà nhỏ ra, rót cho hắn một ly sau đó chậm rãi nói.
“Chàng nói cha đây là đánh chủ ý gì vậy? Ta nói thật, ta là không tin cha chỉ vì lo lắng cho chúng ta mới mang tiền đến. chẵng lẽ cha còn muốn đánh chủ ý vào Tình Nhi sao? Cố Tam, chàng nói gì đi chứ”
Tử Dục, Tử Diệc, Tử Tình và Tiểu ngủ đều ngồi im lặng trên ghế, bọn hắn nghĩ đây là chuyện người lớn bọn hắn không thể xen vào.
“Ta không biết ý cha muốn gì. Nhưng ta nghĩ chắc không phải chuyện của Tình Nhi. Ta thấy thái độ đại ca có vẽ cũng không biết chuyện gì, điều này thật khó đoán.” Cố Tam mặt âm u nói
“Cha bây giờ đang rất muốn cho đại ca làm quan. Hiện tại ở nhà không có bạc. Chàng nghĩ cha sẽ ép bụng mà cho tiền chúng ta sao? ta không có tin cha tốt như vậy” Tô thị không vì Cố Lão Gia Tử là cha Cố Tam mà cố kị. Nàng biết Cố Tam cũng không thích lắm cha mình. những năm qua nhìn thấy cách đối xữ của Cố Lão đối với Cố Tam, trong lòng Tô thị đã có nhận định riêng.
Cố Tam ôm đầu thở dài bất lực. “Ta biết làm sao đây?”
Tô thị cũng lo lắng thở dài.
“Cha mẹ, theo lý chúng ta đã ra riêng, mai này chuyện trong nhà nếu cha không đồng ý thì không ai có thể bắt cha làm. Dù là ông nội cũng không thể. Cha, nếu đã như vậy thì có gì phải lo lắng chứ. Nhà chúng ta sau này sẽ tốt hơn, chỉ cần biết như vậy là được.”
Tử Tình thấy Cố Tam lo lắng thì nhẹ giọng nói.
Cố Tam ngẩn đầu, mắt lóe sáng. Đúng vậy, bọn hắn đã ra riêng, chủ gia đình là hắn chứ không phải cha. Nếu hắn là người có hiếu thì có ăn có uốn thì kính cho cha hắn một ích. Nếu không thì không cần cũng không sao. Tại sao hắn lại vì chuyện không đâu lại lo lắng như vậy chứ.
Ở thời này con cái chỉ cần được phân gia ra ở riêng thì cha mẹ sẽ không có quyền bắc phải làm cái này làm cái kia. bởi vì quy luật ở đây người nuôi cha mẹ là người thừa hưởng 70% số tài sản trong gia đình. còn những người không nuôi cha mẹ sẽ được chia điều trong 30% còn lại. Cũng vì vậy nên khi phân gia nhà Tử Tinh chỉ được chia ra hai mẩu đất và một khu vườn mà ở nhà chính Cố gia lại có hơn 60 mẩu đất. bởi thế nên hiện giờ bọn người Tử Tình sẽ không vì là con cháu của Cố lão mà bị bắt buộc làm theo ý ông. dù sau này bọn họ giàu có cũng sẽ không bị bắt mang tiền cho ông. Đó chính là quy định ở đây.
“Tình Nhi nói đúng, chúng ta đã lo lắng nhiều rồi.” Tô thị cười nói
Cố Tam cũng gật đầu theo, mặt cũng nở ra nụ cười.
Tử Tình tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng đang cảnh báo. Nàng có cảm giác chuyện này không đơn giản như vậy, xem ra nàng cần phải đề phòng một chút.
“Cha, chúng ta đi được chưa? trễ lắm rồi nha” Tử Diệc thấy mọi chuyện xong xui thì gấp gáp muốn đi. Hắn thật muốn đem tranh đi bán.
“Xem đệ gấp như vậy, là muốn cái gì a” Tử Dục trêu Tử Diệc.
Cố Tam đứng dậy phủi phủi vạc áo nói. “Được rồi, chúng ta đi thôi. Nàng ở nhà cũng đừng ra ngoài làm, chờ ta về sẽ làm với nàng”
Cố Tam đôi mắt trấn an ấm áp nói với Tô thị làm Tô thị đỏ mặt. Mắt lén lén liếc Cố Tam một cái rồi gật đầu với hắn. Cố Tam cười với Tô thị sau đó xoay người ôm Tử Tình lên, cho nàng ngồi trên tay hắn sau đó bước ra ngoài.