Athelstan nằm trong túi giữ ấm, xuyên qua đống lửa trại nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Erastus. Hắn khẽ giơ tay ra, nhéo lấy gò má mềm mại khẽ ửng hồng lên trong đêm tối của cô.
Cô bất mãn, khẽ chu môi, lầm bầm vài tiếng, rồi lại tiếp tục vùi sâu vào trong giấc ngủ.
Hắn đã nghe ông nội nhắc rất nhiều lần về cô đi cùng với tiếng than thở và nét mặt tiếc nuối. Chuyện cô là con gái chỉ có hắn, ông nội hắn và ông nội cô là biết rõ.
Hắn sinh trong một gia tộc có nội đấu triền miên, tính kế lẫn nhau. Cuộc sống từ nhỏ của hắn dường như chìm sâu vào trong âm mưu, dương mưu. Ba mẹ hắn cũng vì điều đó mà mất mạng.
Ông nội sau khi về hưu liền buông tay mặc kệ, theo ông con cháu tự có phúc của con cháu. Nhưng khi cha mẹ hắn mất ông nội liền nổi trận lôi đình bắt dầu xử lí nội bộ trong gia tộc, đem hắn bảo vệ dưới cánh chim của mình.
Từ khi hắn có thể nhớ, thì trong cuộc sống của hắn không có một chuyện nào là vui vẻ. Đặc biệt là sau cái chết của cha mẹ, hắn càng trở nên âm trầm. Ông nội lo lắng tâm lý của hắn có vấn đề liền mời y sĩ đến, tốn biết bao nhiêu tiền cũng không thể giúp hắn thoát khỏi những ký ức u ám.
Rồi có một ngày, một lá thư được gửi từ chiến hữu lúc xưa của ông làm thay đổi hắn.
Lá thư đó được gửi đến bằng một cách bí mật, không có thiết bị nào có thể truy tìm được. Lúc ông nội xem lá thư hắn cũng ở gần đó. Càng xem sắc mặt của ông càng tái nhợt, đến cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài tiếc nuối, buồn bã.
Hắn còn nhớ sau đó ông nội đặt lá thư xuống, đi về phía hắn, khuôn mặt đầy vẻ u buồn, bàn tay mạnh mẽ rộng lớn khẽ xoa đầu hắn. Athelstan rất tò mò thắc mắc không biết trong lá thư ấy viết cái gì mà có thể để cho ông nội phiền não đến như vậy.
Cho nên hắn thừa dịp ông nội đi ra ngoài, liền lén lút mở lá thư ấy ra xem. Trong thư chỉ có vài dòng hỏi thăm, cũng không có gì đặc biệt lắm. Hắn quay qua quay lại cũng không phát hiện gì kỳ lạ. Sau đó, hắn mới nhớ tới ông nội có một lần nhắc đến có một số giấy viết thư có thể giấu đi những nội dung quan trọng và chỉ hiện lên những nội dung bình thường. Tùy theo kiểu giấy khác nhau mà cách đọc được những nội dung ẩn cũng khác nhau.
Athelstan khẽ nhớ lại tư thế đọc thư của ông ngoại vừa rồi, hắn nhớ vừa rồi trước khi đọc, ông nội đã bôi bôi cái gì lên mắt kính của mình. Hắn lập tức cầm lấy cái kính của ông vẫn còn để ở trên bàn đeo lên.
Quả thật, thông qua cái kính, hắn có thể nhìn thấy một hàng chữ màu xanh sáng lên, nhưng khi thoát ra thì hàng chữ màu xanh ấy lại biến mất. Thật thần kỳ!
Ông Alger khi bước vào thư phòng liền thấy cháu trai của mình cầm trên tay một tờ giấy, ánh mắt ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà. Ông giật mình, đi nhanh về phía Athelstan, cánh tay mạnh mẽ ôm chầm lấy cháu mình, ông sợ cháu mình vẫn chưa thoát khỏi bóng ma cái chết của cha mẹ.
Bỗng nhiên lọt vào trong một vòng tay ấm áp hữu lực, khiến hắn giật mình tỉnh thần, hắn đưa hai cánh tay nhỏ bé ôm chầm lấy ông nội, cất tiếng khóc thật to. Đó là lần đầu tiên hắn khóc kể từ khi cha mẹ qua đời.Khóe mắt của ông Alger của đỏ lên, bàn tay to lớn khẽ vuốt tấm lưng nhỏ bé của cháu mình, giọng nói ôn hòa, nhỏ nhẹ: “Athelstan ngoan, không có việc gì hết! Ông nội ở đây! Athelstan ngoan.”
Sau đó, ông nội bế hắn ngồi lên trên đùi của ông, giọng nói nhỏ nhẹ nói cho hắn nghe về chuyện của Erastus. Từ đó, hắn mới nhận ra, không phải hắn là kẻ khổ nhất, là kẻ đáng thương nhất. Ít ra hắ cũng tìm được một người có thể cùng hắn đi xuống địa ngục tối tăm.
Bắt đầu từ lúc đó, hắn để ý đến chuyện của Erastus nhiều hơn, Erastus bắt đầu luyện tập thể thuật hắn cũng như vậy, Erastus bị ông mình đưa vào Death Forest hắn cũng trốn ông nội đi vào đây cùng với cô.
Hắn cảm thấy may mắn vì mình đã làm như vậy, nếu không cái cô nhóc ngu ngốc này có thể sẽ phải bỏ mạng ở đây. (Erastus: Uy, ai ngu ngốc hả !? 凸(`0')凸)
Khẽ đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của cô, sau đó, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, hắn nhắm mắt lại, khóe miệng vểnh lên. Ít ra có hắn cùng với cô không phải sao? Hắn và cô bây giờ không còn một mình nữa.
--------------------------------------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Erastus mơ mơ màng màng thức dậy, đập vào mắt cô là mái tóc đỏ rực như lửa, và cảm giác có một bàn tay đang nắm chặt lấy tay cô. Erastus nhíu mày, cố gắng giật bàn tay của mình ra nhưng không được. Làm sao bây giờ, cô.....cô muốn đi vệ sinh a~. ( ≧Д≦)
Cô khẽ nuốt một ngụm nước miếng, khẽ đưa tay đẩy đẩy thân người của Athelstan. Chết tiệt thật sự nhịn không được nữa!!! Thằng nhóc chết bầm này có buông tay ra cho cô đi vệ sinh được không? o(╥﹏╥)o
Bị quấy rầy, Athelstan tức giận mở to trừng mắt nhìn chằm chằm cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Yên lặng coi!”
Erastus hoảng sợ, khóc không ra nước mắt, thân hình khẽ run run, vẻ mặt mếu máo trả lời: “Cậu buông tay tôi ra, tôi.....tôi muốn đi vệ sinh! Nếu không buông, tôi làm tại chỗ đó!”
Nghe cô trả lời, Athelstan hắc tuyến nổi lên, bực mình buông tay cô ra, xoay người lại đưa lưng về phía cô, không nói một lời nào. Thái độ của hắn khiến cô không thể nào hiểu nổi, hắn đang giận hờn vu vơ với cô sao?!
Erastus bĩu môi, quay đầu không để ý đến hắn, nhấc chân đi về phía xác cây Illusius Tree. Cô muốn xác định cái thứ mà cô đã bóp nát khi đang chìm sâu vào trong ảo mộng của Illusius Tree là tâm hạch của nó.
Cô đã từng đọc qua một quyển sách nói rằng nếu tinh thần lực của một người đủ mạnh, ta có thể sử dụng nó lên thứ khác đặt biệt nó có sức công phá rất mạnh đối với thực vật biến dị. Nếu có thể sử dụng thuần phục, ta có thể xác định được tâm hạch và phá nát nó.
Erastus đi lại xác Illusius Tree, cúi người xuống lục tung tìm kiếm cả nửa ngày vẫn không thấy tâm hạch đâu. Cô suy nghĩ có hai khả năng, một là chính cô đã phá nát nó, hai là chính cái tên kia đã lấy nó đi.
“Đang kiếm cái gì đó?” Đang lúc cô suy tư một giọng nói lành lạnh vang lên sau lưng cô, một hơi thở ấm áp phả vào trên gáy, khiến cô nổi lên một tầng da gà, giật mình quay người lại.
Liền thấy Athelstan đang đứng ở đằng sau cô, khóe miệng nhếch lên, cả người lười biếng nhìn chằm chằm cô. Cô hoảng hốt lùi về sau vài bước thế nhưng lại vấp phải một xác cành của Illusius Tree khiến cả người cô ngã về phía sau.
Chưa kịp cảm nhận được cơn đau, đã thấy trên eo của mình một bàn tay ấm nóng, sau đó một cỗ lực mạnh kéo cô vào trong một khuôn ngực tuy nhỏ bé nhưng vẫn hữu lực. Nằm trong lồng ngực của ai đó cô bỗng có cảm giác mình được an toàn, che chở.
Đang lúc cô còn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, ở phía trên đầu lại truyền đến một giọng nói lạnh lẽo pha theo vài phần ý cười: “Ngu ngốc!”
Chết tiệt, Erastus sùng máu, lấy tay đẩy mạnh Athelstan ra, đáng lẽ ra cô không nên ôm bất kỳ ý tưởng tốt đẹp gì đối với hắn. Cô tức giận quay về phía hang động bỏ lỡ một ánh mắt sủng nịch vẫn luôn dõi theo cô từng bước.