Xuyên Qua Làm Boss Phản Diện

Chương 7: Chương 7: Gặp nam chủ kì lạ




Đã ba ngày kể từ cái cảm giác kỳ lạ kia xuất hiện. Cô vẫn như thường ngày, sáng sớm đi làm, tối đến lại về nhà. Nhưng trong lòng cô vẫn không thể thoát khỏi cái cảm giác kì lại kia, cô giống như đã quên đi một thứ rất quan trọng, nhưng lại giống như không có gì cả.

Bỗng một cuốn sách từ trên bàn rớt xuống dưới chân cô. Cô nhíu mày, khẽ cúi người nhặt cuốn sách đó lên. Và chính lúc đó, tên cuốn sách đập sau vào trong tâm trí cô- “Con đường xưng bá thế giới của Laelia“.

Đồng tử của cô co rụt lại, đột nhiên đầu của cô đau kịch liệt, thân hình của cô ngã khụy xuống đất, sắc mặt trắng bệt, hai tay hai chân run lên.

Cảnh sắc xung quanh cô bỗng trở nên đứt nét, sau đó lại dần dần mờ nhạt đi, và cuối cùng chỉ để lại một màn đen vô tận. Cơn đau đầu vẫn không khá hơn mà càng lúc càng dữ dội. Ngay lúc đó, cô cảm nhận được một vệt sáng chói mắt trước mặt của cô.

Không biết đó là vật gì, nhưng có một tiếng nói ở trong cô không ngừng vang lê thúc giục cô đập nát nó. Cố gắng, chịu đừng từng trận đau co rút, cô vươn tay bóp nát vật sáng ở trước mặt, sau đó liền ngất đi.

--------------------------------------------------------------------------------

Bấy giờ có một bóng đen đang núp ở gần cây Illusius Tree, trong tay cầm một cây kiếm phát sáng định xông ra ngoài, ý định tiêu diệt Illusius Tree. Hắn chính là ám vệ mà ông Alfred cử ra để bảo vệ Erastus.

Đang lúc hắn chuẩn bị xông ra ngoài, một luồng sáng từ một nơi cách đó không xa, bắn về phía một cành cây của Illusius Tree đang nhúc nhích một cách rất kỳ lạ. Đó là đạn pháo PS500 mới nhất, tốc độ kinh ngạc kết hợp với sức phá hoại khủng khiếp theo nguyên lý dây chuyền.

Hắn giương mắt nhìn về vị trí phát ra đạn pháo, liền nhìn thấy, một cậu bé có mái tóc màu đỏ, con mắt màu hổ phách như sáng lên trong đêm tối, nhìn bề ngoài có vẻ tuổi tác bằng với thiếu gia Erastus.

Mặt khác, Illusius Tree trúng đạn pháo PS500 liền nổ thành từng mảnh nhỏ, thân thể nhỏ bé của Erastus cũng từ trong thân cây ngã ra ngoài. Ám vệ thấy thiếu gia đã được cứu, thở phào một hơi, ánh mắt nhìn về phía cậu bé tóc đỏ mang theo hơi thở cảnh giác, nếu cậu ta dám ra tay với thiếu gia, hắn sẽ một kiếm giết chết.

Cậu bé tóc đỏ đi về phía Erastus, đưa tay nâng thân thể bé nhỏ của cô vác lên trên vai, rồi cất bước đi về phía một hang động ở gần đó.

Cậu đặt Erastus xuống trước cửa hang, bắt đầu chữa trị cho cô. Ám vệ thấy cậu bé tóc đỏ dường như không có ý xấu đối với thiếu gia của mình, liền đi về một địa phương cách đó không xa, bí mật gửi tin tức về cho ông Alfred.

Erastus từ trong cơn mê dần dần tỉnh dậy, thân thể tuy không có vết thương nào, nhưng đầu cô lại đau kịch liệt, cô gần như có thể ngất đi thêm một lần nữa.

“Uống vào.” Một giọng nói lãnh lẹo vang lên bên tai của Erastus, cô cố gắng mở to mắt nhìn về phía phát ra tiếng nói, chỉ thấy một đôi mắt màu hổ phách sáng lên trong đêm tối nhìn chằm chằm cô, giống như đang nhìn một con mồi ngon. Cô dường như còn có thể nhìn thấy hắn đang liếm liếm môi của mình.”Uống vào.” Giọng nói đó lại vang lên, lần này còn mang theo một tia không kiên nhẫn. Erastus giật mình khẽ run run đưa tay nhận lấy lọ dược màu xanh ở trước mặt của mình, một ngụm uống sạch.

Dược liệu từ trong cuống họng tỏa ra, cơn đau nhức cũng từ từ biến mất, nhắm mắt lại cô cảm nhận được một cảm giác khoan khoái bắt đầu chạy khắp cơ thể cô. Một lúc sau, Erastus mở mắt ra, mượn ánh sánh của đốm lửa trại nhìn chằm chằm cậu bé đã cứu cô.

Cậu bé có một mái tóc màu đỏ rực như lửa, ngũ quan âm nhu, vẻ mặt tà khí, khóe miệng hơi cong cong lên, cũng giương đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm cô. Erastus khẽ nuốt nước miệng, cô có một dự cảm cuộc sống của cô sau khi gặp cậu bé này sẽ không bao giờ được tĩnh lặng nữa, cô giống như một con mồi lọt sâu vào cạm bẫy của người đi săn.

Erastus hít sâu một hơi, mỉm cười nhìn cậu bé ở trước mặt, đang muốn lên tiếng chào hỏi thì giọng nói lạnh lẽo ấy lại vang lên một lần nữa: “Ngu ngốc.”

Vừa nghe xong, trán của Erastus liền giật giật lên, nén lại nén lại, không nên tức giận, dù sao người ta cũng đã cứu cô. Thế nhưng cây muốn ngừng nhưng gió chẳng lặng, giọng nói lạnh lẽo đó lại một lần nữa vang lên: “Đần độn.”

Chết tiệt, lửa giận cháy phập phồng ở trên đầu của Erastus, nếu không phải thân thể của cô vẫn còn chưa khôi phục hết, cô nhất định sẽ đè đầu thằng nhóc này ra, xử đẹp nó.

Nhận ra được lửa giận của cô, khóe miệng của cậu bé tóc đỏ khẽ nhếch lên, bỗng nhiên cậu đứng dậy, đi gần về phía cô, ghé gần sát lại lỗ tai nho nhỏ của cô, hơi thở của cậu nhẹ nhàng bao phủ lấy lỗ tai của cô. Lần này, giọng nói ấy lại ấm thêm rất nhiều lần: “Athelstan Clitus Jethro, hãy nhớ kỹ. Vì từ đây về sau, cậu sẽ thuộc về tôi.” Kèm theo đó là một trận cười đầy quỷ dị.

Erastus nghe xong nhưng sét đánh ngang tai, cô vừa nghe thấy cái gì-Athelstan Clitus Jethro, ông trời ơi đây không phải là một trong những nam chủ sao?

Được rồi, cũng không thể nói Athelstan Clitus Jethro là nam chủ được, xuyên suốt tiểu thuyết mặc dù hắn nhiều lần ra tay cứu giúp nữ chủ và đám hậu cung nhưng chưa từng một lần lăn ra giường với nữ chủ hay bị mị lực của nữ chủ mê hoặc. Cuối truyện sau khi Boss chết, hắn lại từ từ biến mất trước công chúng, mặc dù đã ở trên đỉnh cao của sự nghiệp, cũng không có gia nhập đám hậu cung của nữ chủ.

Sau khi gia tộc Lombard bị ngã xuống, gia tộc Jethro liền trở thành gia tộc đứng đầu ở hành tinh Etos, ông nội của Erastus và ông nội của Athelstan là chiến hữu của nhau. Tuy gia tộc Lombard suy kiệt nhưng cả hai gia tộc vẫn luôn giữ mối quan hệ thế giao với nhau. Athelstan vẫn nhiều lần quan tâm chăm sóc Erastus nhưng khi Boss dần dần bị sự thù hận ghen ghét che mờ mắt, thì sự kiên nhẫn của hắn cũng tới giới hạn của nó, Athelstan dần dần mất kiên nhẫn với Erastus, sau đó liền buông tay bỏ mặc Boss.

Nói thật trong cả cốt truyện này người có đầu óc đơn giản nhất là Boss, yêu thì ôm ấp nồng cháy, hận thì chém giết không nương tay. Và người khó hiểu nhất, phúc hắc nhất có lẽ chính là Athelstan Clitus Jethro, đến cuối truyện vẫn không hiểu được hắn rốt cuộc có thích nữ chủ không? Hay có một tình cảm nào đó đặc biệt dành cho Boss?

Mà bây giờ tình huống này là gì đây, cái gì mà cô thuộc về hắn, Erastus thật khóc không ra nước mắt. Không thể nào đừng nói hắn..... hắn bị cong rồi sao?! Erastus mở to hai mắt, nghi ngờ nhìm chằm chằm Athelstan từ trên xuống dưới.

Athelstan gặp cô nhìn chằm chằm mình với ánh mắt bất thiện, đi gần về phía cô lấy ngón tay búng mạnh vào trán của cô, ánh mắt tà khí, khóe miệng nhếch lên: “Muốn biết tôi có phải con trai không à?”

Erastus sợ hãi, mạnh mẽ lắc đầu, cô nghĩ nếu bây giờ cô gật đầu, một điều khủng khiếp sẽ xảy ra.

Athelstan mỉm cười, hài lòng với biểu hiện của cô, ngón tay thon dài vẫn mang một chút mập mạp của trẻ con vuốt nhẹ má của cô, giọng nói dịu dàng hẳn đi: “Ngoan!”

P/s: Tác giả muốn đính chính một số vấn đề:

1. Tác giả thuộc về đảng 1 vs 1 cho nên dù nu9 xuyên qua sách NP nhưng chắc chắn chỉ có duy nhất một n9

2. Anh n9 đã biết nu9 là nữ và vì sao lại biết, tác giả sẽ giải thích ở chap sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.