Xuyên Qua Làm Boss Phản Diện

Chương 6: Chương 6: Thể nghiệm Death Forest (2)




Xác định con đầu đàn đã chết, Erastus lau vết máu ở trên mặt của mình, lại tiếp tục núp vào trong khẽ hở, cô chắc chắn những con còn lại sau khi nghe tiếng gầm lúc nãy của con đầu đàn sẽ lập tức quay trở về cửa động.

Quả thật đúng như cô đoán, ba con còn lại ở trong đàn đã trở lại, chúng nó đi về phía cái xác của con đầu đàn hít hà một hơi, sau đó gầm lên một tiếng, ở xung quanh tìm kiếm thân ảnh của cô.

Erastus lại hít sâu một hơi, nắm chặt cán dao trên tay, một lần nữa nhanh như bay xông ra ngoài, đưa tay đâm vào mạn sườn của con cách gần cô nhất. Hai con còn lại thấy vậy liền nhanh chóng chạy lại phóng người về phía cô, giương cao móng vuốt lên. Cô nhẹ nhàng rút dao ra, lộn một vòng tránh đi, nhưng con vừa nãy trúng một nhát dao của cô lại xông lên, mở miệng cắn chặt lấy cánh tay của cô.

Erastus đau đớn, cắn chặt môi đến nỗi nứt ra chảy máu, kiềm chế tiếng la của mình, tay giơ lên cắt đứt cổ họng của nó. Hai con còn lại thấy đồng bạn của mình đã chết, tức giận gầm lên một tiếng, một lần nữa phóng về phía cô. Thể lực của cô lúc này đã gần như cạn kiệt, khẽ cắn răng tiếp tục lộn một vòng về phía sau tránh đi công kích của hai con còn lại. Lấy một lọ dược khôi phục thể lực ra, uống một ngụm.

Sau đó, cô liền cảm nhận được thân thể lại tràn trề sức mạnh. Nắm chặt dao trong tay, cô khẽ nhìn hai con Wolfstung ở trước mặt. Hai con Wolfstung kia thấy con mồi của mình không cử động chỉ đứng ở đó nhìn chằm chằm chúng nó, liền mất kiên nhẫn, lấy đà tiếp tục phóng về phía cô.

Erastus chờ khi móng vuốt của chúng nó gần chạm đến thân thể cô, trong nháy mắt, cô lộn người về bên phải, đưa chân dùng hết sức đá thật mạnh về phía mạn sườn của một con. Theo quán tính con Wolfstung kia đau đớn văng ra sau, đầu đập mạnh vào đất, ngất xỉu. Được rồi, cô thật không ngờ lực đá của cô lại mạnh như vậy.

Con cuối cùng thấy tình hình không ổn, liền cảnh giác nhìn cô, nhe răng ra đe dọa. Cô vẫn cứ nhìn chằm chằm nó, không động đậy gì cả, trải qua cuộc chiến đấu vừa rồi, hai con mắt của cô đã đỏ ngầu lên, cả người toát lên sát khí tuy vẫn còn thưa thớt nhưng vẫn đủ dọa con Wolfstung còn lại.

Con Wolfstung còn lại, biết con mồi này của mình không dễ chơi, liền cụp đuôi, lùi về sau vài bước, sau đó liền quay người bỏ chạy. Thấy con cuối cùng đã bỏ chạy, cả thân thể của Erastus xụi lơ, ngã ngồi xuống đất, hai tay run run co người ôm lấy thân thể của mình. Máu trên cánh tay của cô vẫn không ngừng chảy xuống, sắc mặt của cô lúc bấy giờ đã tái nhợt.

Lần đầu tiên, chứng kiến nhiều máu như vậy, tuy máu này không phải máu người, nhưng trong lòng cô vẫn không ngừng được cảm thấy bàng hoàng, sợ hãi. Sau một lúc, cô mới có thể làm cho tâm tình của mình trở lại bình thường, từ trong túi lấy ra băng gạc, băng bó cánh tay bị thương của mình. Cô không muốn sau khi thoát khỏi móng vuốt của đàn Wolfstung, cô sẽ chết vì mất máu quá nhiều.

Đứng lên, cầm lấy con dao bước về phía chỗ mà con Wolfstung ngất xỉu, không chút do dự đâm thẳng xuống lưng của nó, sau đó cô bắt đầu gom lấy xác của mấy con Wolfstung, lấy dao rọc ra lớp lông da của nó. Bây giờ cô thật đói, đành lấy những con Wolfstung này lót dạ trước vậy. Bóng tối của màn đêm dần dần bao phủ cả cánh rừng, dưới ánh trăng to lớn, những cành cây với rất nhiều hình thù kỳ lạ vươn ra, tạo nên một cảm giác rợn người như một cánh tay chuẩn bị bắt lấy bất cứ thứ gì ở xung quanh nó. Cả cánh rừng bỗng trở nên tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió xào xạc vang lên.

Erastus ngồi trước đống lửa đang cháy bập bùm, cảnh giác nhìn cảnh sắc xung quanh. Cả khu rừng như chìm vào một sự tĩnh lặng quỷ dị, cô có một dự cảm không tốt về điều sắp xảy ra. Mí mắt đã trĩu nặng, nhưng cô lại không thể an tâm đi vào giấc ngủ, nắm chặt con dao trên tay, mở to mắt ra quan sát mọi thứ xung quanh.

Bỗng cô có thể cảm nhận được mặt đất khẽ rung chuyển một chút, tuy rất nhẹ nhưng cô vẫn có thể nhận thấy được. Trong đầu cô bỗng lóe lên một suy nghĩ. Chẳng lẽ cô xui xỏe đến nỗi sẽ gặp phải thực vật biến dị sao?

Thực vật biến dị đây là thứ mà ngay cả quân đội và dã binh nếu có thể né tránh được sẽ né tránh, bọn họ thà rằng gặp thú biến dị vì chỉ cần tấn công vào những chỗ hiểm thú biến bị sẽ chết.

Mặt khác, thực vật biến dị lại khó khăn hơn rất nhiều. Chặt đi những cành cây, bộ rễ không ảnh hưởng gì đến chúng nó, chúng nó có thể tái sinh trưởng lại những cành cây, bộ rễ chắc khỏe hơn gấp trăm lần chỉ sau vài giây. Với những thực vật biến dị cấp cao, chúng nó có thể xuất hiện trí tuệ giống như con người. Hơn nữa, mún tiêu diệt thực vật biến dị thì cầm phải tấn công chính xác vào tâm hạch của nó. Tâm hạch là nơi phát ra năng lượng và duy trì sự sống của thực vật biến dị, nó giống như vừa là trí não vừa là trái tim của thực vật biến dị.

Muốn tìm được tâm hạch của thực vật biến dị lại phải nhờ vào một bộ máy tên DIS467, hình dạnh của nó như một chiếc kính thực tế ảo, chỉ cần đeo vào, liền có thể thấy được vị trí của tâm hạch. Nhưng một điều khó khăn ở đây là, cô không có chiếc kính đó a~.

Trong lúc cô suy nghĩ, mặt đất lại một lần nữa rung chuyển, lần này mạnh mẽ hơn lần trước rất nhiều. Erastus dập tắt lửa trại, nắm chặt cán dao, khẽ nheo mắt, muốn xác định thứ gì đã gây ra sự rung chuyển này.

Sau đó, cô phát hiện được, ở phía xa xa, có một thân cây cao to, lực lưỡng, tuy không rõ cho lắm nhưng cô vẫn thấy được bộ rễ của nó lúc nhô lên, lúc chui xuống. Cô nhíu mày, nhìn chằm chằm thân cây kia, trong đầu những tên thực vật biến dị không ngừng lướt qua. Nhưng vì ở quá xa, trời cũng đã chập tối, cô vẫn không thể biết được chủng tộc của thân cây đó là gì.

Erastus nhẹ nhàng, khẽ bước chân đến gần thân cây kia, thì ngay lúc đó, từ trên tán lá của nó, một bông hoa ngũ sắc rơi xuống. Nhìn thấy vậy, sắc mặt cô bỗng biến sắc. Trong lòng khẽ mắng to, không ngờ cô lại có thể xui xẻo đến mức này, lại đụng phải Illusius Tree.

Illusius Tree đúng như tên gọi của nó, loại thực vật biến dị này sẽ gây ra ảo mộng nhờ hương hoa ngũ sắc của nó, khiến các sinh vật sống đắm chìm vào trong ảo mộng của nó tạo ra, và sau đó sẽ bị nó một ngụm nuốt vào bụng. Loài thực vật này khó đối phó ở chỗ, tâm hạch của nó được giấu rất kỹ, và có thể di chuyển đến bất kỳ vị trí khác nếu nó cảm nhận được nguy hiểm.

Ersatus gấp rúc, quay người bỏ chạy, cô không phải ngu ngốc, và cũng không có hào quang của nữ chính. Cô nhớ có một lần nữ chính và đám hậu cung của mình bất ngờ gặp phải loại thực vật biến dị này, chỉ trong không đầy 1 phút đã có thể giải quyết được nó.

Cô không phải kẻ ngu, với thân hình bé nhỏ và sức mạnh không có bao nhiêu, Illusius Tree sẽ rất nhanh chóng bắt được cô và nuốt cô vào bụng để lót dạ.

Nhưng chưa kịp chạy trốn bao xa, một mùi hương thơm ngát bỗng bay đến, khắp cánh rừng bây giờ được bao phủ bởi một làn khói hồng. Làn khói đó mượn cơn gió bay nhanh đến gần cô, rồi từ từ bao quanh lấy cô. Chết tiệt, đó là suy nghĩ cuối cùng của cô trước khi ngất đi.

--------------------------------------------------------------------------------

Lúc cô tỉnh dậy, đã thấy mình đứng trên một con đường lớn, phía trước cô là một chiếc xe bấm còi inh ỏi, người lái xe nhô đầu ra khỏi cửa sổ, nhìn cô, vẻ mặt tức giận, la lên: “Này cô kia, cô có bị khùng không? Tự nhiên đứng trước đầu xe của tôi, cô muốn chết à! Tránh ra!”

Cô giật mình, nghiêng người tránh ra, chiếc xe kia cứ như thế chạy vụt ngang qua người cô. Cô ngẩn ngơ, nhìn cảnh vật xung quanh mình, vẫn là thành phố nơi mình sống. Cuối đầu nhìn trang phục của mình, vẫn là bộ đồng phục cũ. Nhưng có một giọng nói cứ vang lên trong đầu cô rằng: Không phải, mọi thứ không phải như vậy.

Cô cố gắng suy nghĩ, cố gắng tìm một thứ gì đó. Nhưng giống như có một gọng kình vô hình khóa chặt lấy cô, dù cô có dãy dụa đến mức nào vẫn không thể thoát khỏi nó.

Cô hít sâu một hơi, làm cho tâm trí của mình bình tĩnh lại. Có lẽ cô đã sai, có lẽ mọi thứ vẫn bình thường như ngày nào, không có gì thay đổi. Cô xoay người, chuẩn bị men theo con đường cũ đi về nhà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.