Xuyên Qua Làm Boss Phản Diện

Chương 5: Chương 5: Thể nghiệm Death Forest (1)




Đã qua hai năm kể từ khi cô lần đầu xuyên qua. Cuộc sống hằng ngày của cô chỉ quanh quẩn việc luyện thể thuật, học những điều cơ bản nhất trong điều khiển cơ giáp, cùng với phổ cập rất nhiều tri thức về thế giới này. Và hôm nay, ông ngoại nói sẽ có một bất ngờ dành cho cô.

Không hiểu sao, từ tối hôm qua cho đến bây giờ, cô vẫn có một dự cảm không tốt. Trong lòng cứ bồn chồn, lo âu. Erastus thở dài, rời giường bước vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Nhìn khuôn mặt đã lộ ra vài phần tuấn tú, các bắp thịt ở cánh tay và chân cũng trở nên rắn chắc. Làn da trắng trẻo đã biến mất thay vào đó là làn da dần dần ngả sang màu mật ong do luyện tập nhiều giờ dưới ánh nắng mặt trời.

Mặc dù, thân thể này mới 8 tuổi, nhưng có thể thấy được, khuôn mặt này chắc chắn sẽ không thua gì đám hậu cung của nữ chính. Cô nên tự hào hay khổ sở đây.

Erastus thu hồi tâm tình của mình, bước xuống lầu, cô liền nhìn thấy ông ngoại đang đợi cô ở trước cửa chính. Thấy cô xuống liền hướng cô vẫy vẫy ta, giọng nói từ ái vang lên: “Erastus lại đây nhanh đi cháu, chúng ta phải đi ngay bây giờ, không thì sẽ không còn kịp nữa.”

Nghe ông nói vậy, cô nhíu mày, bước chân dần tăng nhanh theo lời nói của ông: “Chúng ta đi đâu vậy ông ngoại?”

Nghe câu hỏi của cháu mình, vẻ mặt của ông Alfred bỗng trở nên nghiêm tục lại, ông im lặng không trả lời câu hỏi của cháu mình, bàn tay to thô ráp của ông nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô. Ông thật lòng không muốn đưa cô đến nơi đó.

Thấy ông ngoại không trả lời câu hỏi của mình, Erastus liền đoán được dự cảm của mình là chính xác. Bất kể, hôm nay ông ngoại dẫn cô đi đâu, nơi đó chắc chắn sẽ không hay ho gì, có khi còn rất nguy hiểm. Cô thầm cầu nguyện, ông ngoại sẽ không đưa mình đến nơi mà mọi người đều lo sợ, tránh né ở hành tinh này- Death Forest.

Nhìn cánh rừng vô tận ở trước mắt, Erastus quả thật khóc không ra nước mắt. Death Forest- đúng như tên gọi của nó, 10 người vào, nếu may mắn chỉ có một người có thể thoát khỏi. Thú biến dị, thực vật biến dị có ở khắp mọi nơi, nơi này chỉ có quân đội hay dã binh mới có can đảm mà bước vào.

Cô hoảng hốt ngước mắt nhìn ông ngoại, chỉ thấy trong mắt ông tĩnh lặng, không gợn sóng, nhìn chằm chằm cánh rừng trước mắt. Tâm tình cô đột nhiên trầm tĩnh lại, cô có thể chắc chắn một điều, ông ngoại sẽ không đem tính mạng của cô ra là trò đùa.

Ông ngoại bỗng xoay người lại, cúi người xuống nhìn cô, hai tay nắm chặt lấy vai cô, giọng nói đầy nghiêm túc, trong mắt vẫn không thể nào che nổi tia lo sợ: “Erastus, hôm nay là lúc cháu áp dụng tất cả những gì đã học. Cháu không cần lo, cháu chỉ cần sống sót ở khu F một tháng, sau đó ông sẽ cử người đón cháu về.” Nói xong, ông ngoại lại đưa cho cô một cái túi nhỏ.”Trong đây có dược khôi phục lại thể lực cùng với những thứ cần thiết khác, cháu cầm lấy đi.”

Erastus nghe vậy không biết khóc hay nên cảm thấy may mắn. Death Forest được chia thành 6 khu theo cấp A đến cấp F. Khu A là nơi sinh sống của nhiều thú biến dị và thực vật biến dị cấp độ cao, theo đó quy mô sinh sống và số thú biến dị thực vật biến dị cấp cao giảm dần đến khu F là thấp nhất. Nhưng thấp nhất cũng không có nghĩa đó là nơi cho một đứa trẻ mới 8 tuổi như cô bước vào, được rồi chỉ có thân thể là 8 tuổi thôi.Erastus hít sâu một hơi, nhìn ông ngoại lần cuối cùng, cầm lấy chiếc túi, lấy hết dũng khí bước một bước vào Death Forest. Bóng lưng của cô cứ nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng biến mất sau cánh rừng.

Sau khi thân ảnh của cháu mình biến mất khỏi tầm nhìn của mình, ông Alfred búng tay một cái, một cái bóng đen từ nơi nào xuất hiện bên cạnh ông: “Đi theo bảo vệ thiếu gia, chỉ khi tính mạng của thiếu gia cận kề với cái chết mới ra tay cứu trợ, còn lại cứ để thiếu gia tự sinh tự diệt. Nhưng tuyệt đối không thể để cho thiếu gia phát hiện.”

Bóng đen đó gật đầu, sau đó liền biến mất. Ông Alfred thở dài một hơi, bỗng cảm giác mình như già thêm rất nhiều. Ông ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh ở trên đầu, Erastus cháu phải mạnh mẽ lên, cháu phải sống sót, ông sẽ ở đây chờ cháu về.

Erastus vừa đi vừa cẩn thận quan sát xung quanh, hai năm nay có đã bị hành hạ rất nhiều bởi chiếc mấy S231 kia, khiến tính cảnh giác của cô đề cao hơn rất nhiều, tốc độ né tránh của được đề cao. Hơn nữa, việc đeo chiếc vào tay sắt qua hai năm nay cũng đã thể hiện được sự ưu việc của nó, khiến tay và chân của cô trở nên mạnh hơn, linh hoạt hơn.

Death Forest đúng theo cái tên của nó, cánh rừng tràn ngập hơi thở âm u, những cây cổ thụ cao lớn, với những vết lằn to trên thân cây, có một vài cơn gió nhẹ thổi ngang qua làm bay những chiếc lá sơ sát trên mặt đất, khiến nơi này càng trở nên rợn người.

Đột nhiên lần này cô nghe thấy rất nhiều bước chân dồn dập chạy về phía cô, đi theo sau đó là tiếng gầm rú lớn vang dội cả khu rừng. Xuất hiện trước mắt cô là một đàn thú biến dị, bề ngoài giống như chó sói, nhưng bộ lông lại rậm rạp hơn, màu sắc thiên về màu đỏ rực như lửa, đuổi của nó đầy gai được cuộc tròn lại, răng năng mọc dài ra khỏi miệng, nhìn vô cùng sắc bén, hai con mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm con mồi là cô.

Theo hình thể như vậy, cô đoán đây là loài Wolfstung, cấp độ nguy hiểm là D, đuôi có độc, nhưng độc này không nguy hiểm tới tính mạnh, chỉ gây tê liệt con mồi, nhưng chúng sẽ lợi dụng lúc tê liệt ấy mà mở hàm răng sắc bén ra tiêu diệt con mồi.

Tuy độ nguy hiểm là D, nhưng một đứa trẻ 8 tuổi như cô làm sao có thể chống lại cả một đàn Wolfstung như vậy, nếu một con thì còn may ra. Cho nên cô chỉ còn cách chạy.

Erastus vừa suy nghĩ xong, đôi chân đã nhanh như gió chạy về phía trước. Đám Wolfstung thấy con mồi của mình bỏ chạy liền gầm một tiếng thật lớn rồi đuổi theo.

Erastus cắn răng, chạy băng qua cánh rừng rộng lớn với đôi chân bé xíu của mình. Trong lòng cô thầm nghĩ chạy mãi như vậy cũng không phải là một chuyện tốt, đến lúc nào đó sức lực của cô sẽ cạn kiệt, và cuối cùng sẽ làm mồi cho bầy Wolfstung này. Đó là điều cô không mong muốn.

Bỗng trước mắt cô xuất hiện một cái động thạch, cô không suy nghĩ gì cả, nhanh chân chạy vào trong đó. Động thạch rất lớn, các vách tường đá sần sùi, từ phía trên những nhũ thạch sắc bén chỉa xuống. Trong động thạch toát ra một mùi hơi gay mũi chính điều này có thể làm cho bầy Wolfstung kia không đánh hơi được cô, hơn nữa ở đây có rất nhiều ngã rẽ, cô quyết định tận dụng nơi này làm lợi thế tiêu diệt bầy Wolfstung.

Lợi dụng thân hình nhỏ bé của mình, Erastus núp vào trong một khe hở nhỏ ở đầu cửa động thạch. Tiếp theo đó, cô liền nghe thấy tiếng bước chân của bầy Wolfstung. Điều chỉnh hơi thở của mình ở mức thấp nhất, khẽ nghiêng đầu ra quan sát tình hình ở trước cửa động.

Chỉ thấy con đầu đàn gầm lên một tiếng, các con còn lại liền chạy đi các hướng khác nhau lùng sục thân ảnh của cô. Mặc khác, con đầu đàn thì ở lại cửa động canh giữ. Nhìn thân ảnh của các con kia dần dần biến mất, cô hít sâu một hơi, rút lấy con dao nhỏ được giấu ở mắt cá chân nắm chặt ở trong tay.

Cô phải làm thật nhanh gọn, nếu để con đầu đàn báo hiệu cho những con còn lại đến hỗ trợ, lúc đó, người chết sẽ là cô. Chỗ cô núp ngược phía ánh sáng, hơn nữa cô còn tận lực hạ thấp hơi thở của mình, cho nên con đầu đàn đến bây giờ vẫn còn chưa phát hiện.

Cô nhẹ nhàng bước ra khỏi chỗ núp, con đầu đàn nhạy cảm phát hiện sự hiện hữu của cô, quay đầu rầm rì, lấy thế phóng về phía cô. Cô làm sao có thể ngu ngốc đứng đây để nó đổ ngã, khẽ nghiêng người nhào lộn qua bên phải để tránh né, rồi lấy thế phóng ngược về phía con đầu đàn, tay giơ lên chiếc dao mạnh mẽ đâm về phía sườn của nó.

Con đầu đàn đau đớn, gầm lên một tiếng, quay đầu giận dữ nhìn cô, đưa móng vuốt lên tấn công về phía tay của cô.

Erastus cầm chặt dao lùi lại, trên cánh tay xuất hiện vết cào, máu không ngừng nhỏ xuống. Con đầu đàn tiếp túc phóng người về phía cô, nó mở rộng hàm răng sắc bén của mình ra nhắm thẳng vào cánh tay đang rỉ máu của cô.

Cô bình tĩnh, đợi đến lúc móng vuốt của con đầu đàn sắp đến gần cô, liền cúi người người xuống, lấy dao đâm một lần nữa vào phía bụng dưới của nó. Không để nó có thời gian quay đầu phản kích, cô lăn sang bên phải rồi nhảy lên trên lưng của nó, bàn tay nắm chặt lấy cổ của con đầu đàn, bàn tay còn lại cầm dao đâm thủng cổ của nó.

Máu của con đầu đàn bắn ra dính vào trên mặt của cô, làm ướt đẫm cả chiếc áo sơ mi màu trắng mà cô đang mặc, khiến cô trong giờ phút này càng trở nên ác liệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.