Xuyên Qua Làm Boss Phản Diện

Chương 18: Chương 18: Chính thức nhập học




Sau khi cả bọn chữa thương xong lại tiếp tục lên đường đi đến địa điểm quy định.

Trên đường cũng có lúc bất ngờ bị đàn thú biến dị tập kích nhưng cả đám đều có thể nhẹ nhàng vượt qua. Khoảng 2 tiếng sau cả bọn đều đã đến địa điểm quy định.

Có vẻ họ là người cuối cùng đến đây, thật may thời gian quy định vẫn còn. Quần áo của đám học sinh ở đây tuy trong rất nhăn nheo nhưng nhìn vẫn rất gọn gang, sạch sẽ. Nhìn lại quần áo của mình, Erastus chỉ có thể thở dài một tiếng, chỗ nào cũng có vết máu pha lẫn với vết bùn đất, đầu tóc thì bù xù, quần áo xốc xếch.

Cả bọn ngồi xuống ở một gốc cây gần đó nghỉ ngơi, chờ đợi thầy cô đến.

Không lâu sau, cô Priscilla cũng với một số thầy cô còn lại đi đến. Vẻ mặt cô vẫn thản nhiên không lộ bất cứ biểu cảm nào, đứng trước toàn thể học sinh, giọng nói to rõ vang lên: “Ngày mai, kết quả sẽ có. Còn bây giờ, các em có thể về nhà nghỉ ngơi.”

Cả đám học sinh đi theo cô Priscilla về lại khuôn viên trường nơi có phụ huynh của mình đang lo lắng chờ đợi.

Khi đi đến khuôn viên, Erastus liền thấy được khuôn mặt đầy nếp nhăn rất quen thuộc của ông ngoại, cô lập tức hùng hổ chạy về phía ông.

Ông Alfred nhìn thấy đứa cháu gái đáng yêu bé bỏng của mình chạy đến, liền vui vẻ mở rộng hai tay muốn ôm cháu mình vào lòng. Ai ngờ được, đó tiếp ông là một cú đấm thật mạnh vào ngực, may mắn lấy kinh nghiệm chính chiến trên sa trường lâu nay của mình đã né tránh được.

Sau đó, một giọng nói mang đầy sự trong trẻo pha lẫn tức giận vang lên: “Ông ngoại! Đều tại ông không nói cho cháu biết nội dung bài kiểm tra thứ ba nên cháu mới phải thành ra như thế này!!!”

Trong lúc cả bọn nghỉ ngơi, trò chuyện, Athelstan đã từng buộc miệng nói ra hắn đã sớm biết trước nội dung của bài kiểm tra thứ ba từ miệng của ông nội, địa hình khu rừng sau trường này hắn đã tìm hiểu rất kỹ, cho nên dù bị lạc hay mất bản đồ hắn đều có tự tin dẫn cả đám an toàn đến địa điểm quy định.

Ông Alfred thấy cháu gái mình vẻ mặt tức giận liền nở nụ cười làm hòa: “Cháu yêu, ông không nói cho cháu vì muốn cháu thông qua bài kiểm tra này học được nhiều thứ hơn, cũng như mạnh mẽ hơn lúc trước.”

Nghe ông nói vậy, cô cũng biết ông chỉ vì muốn tốt cho cô mà thôi. Nhưng cô vẫn cảm thấy nghẹn lòng, vì sao ông nội Athelstan lại không giống như ông ngoại cô chứ. Lúc đó, cô xem hắn cò còn tự tin giống bây giờ không.

Erastus nào biết được, Athelstan đã dùng thủ đoạn phi thường bạo lực để moi thông tin của bài kiểm tra thứ ba từ miệng của ông nội mình.

Sau đó, cả đám chia tay nhau và hẹn ngày mai gặp nhau ở trước cổng trường để xem kết quả kiểm tra.

Ngày hôm sau, Erastus khi còn đang lăn lốc ngủ nướng trên giường thì bên tai lại có một luồng hơi thở nóng phả lên, khiến cô rợn người, hoảng hốt thức dậy.

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô thấy được cái màu tóc đo đỏ quen thuộc, Erastus ngạc nhiên mở mắt, đập vào mắt cô là khuôn mặt tươi cười quá đỗi quen thuộc của một ai đó. Cô gấp rúc kéo chiếc mềm dày che lấp thân thể mình chỉ chừa một cái đầu bạc thò ra ngoài, ánh mắt đề phòng nhìn chằm chằm Athelstan. “Anh... anh sao vào được đây?”

Athelstan cũng không nói gì, chỉ chậm rãi nhích lại gần về phía cô, khi khuôn mặt hắn chỉ còn cách khuôn mặt cô khoảng 3cm thì dùng lại, giờ đây, cả thân hình của hắn đã đè lên trên thân hình bé nhỏ của cô.

Athelstan không nói gì cả chỉ nhìn cô chằm chằm. Erastus nhìn thấy trong con mắt màu đỏ của hắn bây giờ chỉ toàn hình ảnh phản chiếu của cô, hắn cứ nhìn cô mãi như thế, giống như cô là tất cả đối với hắn.

Ý nghĩ như vậy khiến toàn thân cô nóng lên, hai cái má phúng phính từ từ hiện lên một màu đỏ nhạt lan tới man tai.

Nhìn dáng vẻ ngượng gung bây giờ của Erastus khiến nụ cười trên môi của Athelstan càng rõ hơn, hắn nghiêng đầu, hà hơi vào trêncái cổ nhỏ bé của cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Ngu ngốc, dậy mau, đã trễ giờ rồi!”

Erastus đang chìm đắm trong ảo tưởng của mình vì một tiếng ngu ngốc của hắn mà tỉnh mộng lại. Cô tức giận trừng mắt nhìn hắn, sau đó lấy tay đẩy mạnh thân thể hắn ra, bực tức chạy nhanh vào trong phòng vệ sinh: “Anh mới ngu ngốc, cả nhà anh mới ngu ngốc.”

Athelstan nhìn thấy dáng vẻ bực tức pha lẫn một chút xấu hổ ngượng ngùng của cô, chỉ bật cười một tiếng. Nghe thấy lời nói của cô, hắn vẫn không nói gì, ánh mắt lại trở nên thâm trầm hơn. Cả nhà tôi không phải cũng có em ở trong đó sao!

Một lúc sau, Erastus nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm lay tay cô, lôi kéo cô đi về phía chiến xe H-Bahn. Lúc cô rút bàn tay của mình ra thì lực nắm của ai kia lại mạnh hơn, khiến cô đau đớn, chỉ còn cách chịu đựng cho vừa lòng ai đó.

Chiếc xe cứ chạy như thế cho đến khi đến cổng học viện Thekla, ở đằng xa xa cô có thể thấy được bốn thân ảnh bé nhỏ của Siegfried, Harold, Jehovah, Egbert.

Cả bọn gặp nhau, sau đó cùng bước vào học viện đến khu bảng thông báo nhìn kết quả kiểm tra và phân lớp của mình.

Khi Erastus đang tìm kiếm tên của cô và của cả Athelstan thì đột nhiên có tiếng kinh hô của Jehovah vang lên: “Đại ca, anh được hạng nhất kìa.”

Erastus cũng không kém phần kinh ngạc, chạy về phía Jehovah nhìn lên bảng thông báo. Đúng như Jehovah nói thứ nhất là Athelstan, nhưng khi cô lướt xuống vị trí thứ hai lần này cô quả thật không thể tin vào mắt mình. Vị trí thứ hai là cô. Cả vị trí thứ ba, thứ tư, thứ năm, thứ sáu đều cũng lần lượt thuộc về Egbert, Jehovah, Harold, Siegfried.

Cô quay người lại nhìn khuôn mặt vẫn giữ một nụ cười trên môi của Athelstan, vẻ mặt hắn vẫn bình thản, giống như hắn đã biết trước điều này vậy.

Về phần lớp học được chia ra theo thứ hạng của các học sinh. Cả học viện được chia thành ba khu. Khu lớp Đặc Biệt, Khu lớp Cao Cấp, và khu lớp Bình Thường.

Khu lớp Đặc Biệt chỉ có 3 lớp đó là S-1 gồm các học sinh từ hạng 1 đến hạng 20, S-2 gồm các học sinh từ hạng 21 đến hạng 40 và cuối cùng là S-3 gồm các học sinh từ hạng 41 đến hạng 60. Đây là khu được trọng điểm đào tạo của trường.

Khu lớp Cao Cấp có tổng cộng 10 lớp theo thứ tự A-1, A-2.... Cho đến A-10. Mỗi lớp có khoảng 20 học sinh. Số lớp của Khu Bình Thường N-1, N-2.... được quyết định do số học sinh đạt tiêu chuẩn của học viện, mỗi lớp cũng có khoảng 20 học sinh.

Mỗi khu cũng sẽ có một màu áo khác nhau, khu Đặc Biệt là màu áo trắng, khu Cao Cấp là màu áo vàng, và khu Bình Thường là màu áo xanh rêu.

Các học sinh trong khu Cao Cấp và khu Bình Thường vẫn có thể được đặc cách vào khu Đặc Biệt nếu có thể đánh bại được học sinh khu Đặc Biệt bằng thể thuật. Đây là cách học viện khuyến khích các học sinh của mình có sự cầu tiến.

Egbert khi nhìn thấy kết quả như vậy cũng không nhị được vui vẻ, kể cả Harold một người trầm mặc ít nói, khóe môi vẫn không ức chế được nhếch lên. Còn Siegfired lại thờ phào nhẹ nhõm, hắn rất sợ mình sẽ không cùng lớp với mọi người, hắn sợ sẽ mất đi những người bạn mà hắn vừa mới tìm thấy được.

Thật tốt quá, cả bọn đều có thể học chung cùng một lớp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.