"Ừ, mấy ngày nay ta bận rộn quá, uất ức cho nàng rồi." Tin véo nhẹ vào chiếc cằm nhỏ của nàng.
"Không có." Nhất Thuần nghiêng mặt, nàng không muốn đối mặt với hắn, ánh mắt nhìn nàng lúc nào cũng là nét ôn nhu.
Tin không giận ngược lại cười đứng lên: "Thế nào còn xấu hổ như vậy ?"
Nhất Thuần không hiểu. Tin, đường đường là Vương gia một nước, hắn là nam nhân có ham muốn giữ lấy cực mạnh, tuyệt không cho phép nữ nhân không nghe lời hắn, cũng biết rõ là nàng có phần tránh né hắn, thế nhưng sao hắn lại cố ý hiểu sai ý nàng, hay là đã có chuyện gì xảy ra sao?
Tin còn đang cười,Nhất Thuần nhíu mày suy nghĩ sâu xa, bộ dạng đáng yêu động lòng người, không tự chủ được, hắn cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng mịn màng kia, mút lấy thật sâu, vòng tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn, vững vàng khóa nàng trong ngực.
"Tin, ta không thích như vậy, xin hãy buông ta ra." Nhất Thuần bất đắc dĩ nhắm mắt lại, số lần hắn đụng chạm cơ thể nàng ngày càng lấn tới nhiều hơn.
Nhìn đôi mắt mông lung kia, tràn ngập vẻ cô đơn, thân thể dường như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tin đột nhiên mở hai mắt ra nhìn Nhất Thuần. Hắn khóa nàng thật chặt vào trong ngực, có thể cảm thấy tràn ngập hơi thở đau thương xung quanh hắn, nhưng hắn lại không muốn buông ra, sợ nàng sẽ đột nhiên biến mất.
"Nàng là của ta, vĩnh viễn cũng đừng nghĩ tới ta buông nàng ra." Tin lẩm bẩm nói nhỏ, Nhất Thuần giả vờ như không nghe thấy, nhắm thật chặt hai mắt.
Hai người ôm nhau giữa hành lang dài, mỗi người đều mang tâm sự riêng. Hồi lâu, Tin nhẹ nhàng buông người đang ôm trong ngực ra: "Ta có cái này cho nàng!" Hắn xoay người nhìn thị vệ phía sau một cái.
Thị vệ đem tới một cái nhỏ giỏ trình lên trước mặt.
Nhất Thuần mở mắt, nhìn thấy một con mèo nhỏ gầy, lông trắng như tuyết, đang co rúm thành một cục, làm cho người ta rất thương tiếc.
Ngẩng đầu nhìn Tin một chút, nàng mỉm cười, một tia cảm động dâng lên, nàng chưa từng nói với ai là nàng thích những động vật nho nhỏ đáng yêu, hắn là làm sao biết đươc?
"Meo meo. . ." Nhất Thuần đem mèo con ôm vào trong ngực, khẽ vuốt bộ lông trắng như tuyết của nó, miêu miêu ngẩng đầu nhìn nàng, khẽ kêu một tiếng, thân thể nho nhỏ hướng vào trong lòng nàng cọ cọ.
"Ha ha. ." Nhất Thuầnt vui vẻ cười lên, cõi đời này còn có con vật nho nhỏ này dựa vào nàng, lúc này nàng chợt cảm thấy thật an ủi.
"Thích không?" Tin nhìn nàng cười , lòng cũng ấm áp cười theo.
"Uhmm." Nhất Thuần gật đầu một cái, bộ dạng này nói rõ nàng thật sự là rất thích
"Vậy làm sao cảm tạ ta đây?" Tin đùa giỡn nhìn Nhất Thuần, thật ra hắn chỉ là muốn trêu chọc cho nàng vui vẻ thôi.
"Ta cái gì cũng không có, tất cả... tất cả đều là do ngươi cho." Bao gồm cả sinh mạng, nếu như không có hắn, có thể Nhất Thuần đã quy thiên mất rồi.
"Ta chỉ muốn nghe nàng hát một ca khúc thôi." Tin khẽ vuốt gương mặt của nàng, không quan tâm nàng lúc nào cũng vạch rõ giới tuyến xa cách với hắn .
"Được." Nhất Thuần cúi đầu nhìn miêu miêu trong ngực, vui vẻ đáp ứng.
Đêm, tịch mịch mà an tĩnh.
Trên lầu các, đèn dầu sáng rỡ. Tiếng đàn nổi lên bốn phía. . .
"Xuyên việt hồng trần đích bi hoan trù trướng
hòa nhĩ thiếp tâm đích lưu lãng
thứ thấu biến dã đích thanh sơn hòa hoang lương
hữu nhĩ đích mộng bạn giá hoa hương phi tường
kim sanh nhân nhĩ si cuồng thử ái thiên hạ vô song
kiếm đích ảnh tử thủy đích ba quang
chích thị quá vãng thị quá vãng
kim sanh nhân nhĩ si cuồng thử ái thiên hạ vô song
a.....
như quả hoàn hữu thiếp tâm đích lưu lãng
khô nuy liễu dung nhan nan dĩ vong.." (1)
((1) Đây là bài hát Thiên Hạ Vô Song do Trương Lương Dĩnh trình bày, cũng là ca khúc chính trong phim Thần Điêu Hiệp Lữ phiên bản 2006. Các bạn có thể nghe thử ở phia dưới)
Lời dịch
Vượt qua những buồn vui của thế gian
Có chàng bên cạnh cùng nhau phiêu bạt
Vượt qua khắp núi xanh hoang dã nguyên sơ
Giấc mộng có chàng cùng hương hoa bay lượn
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê, tình yêu này trên đời chỉ có một
Bóng gươm, sóng nước
Chỉ là thoáng qua
Kiếp này vì chàng mà trở nên si mê, tình yêu này trên đời chỉ có một
Nếu vẫn còn có bạn chung tình cùng ta phiêu bạt
Dung mạo có hao mòn cũng khó mà quên
Khó mà quên
Nỗi buồn chất chứa, mang theo nỗi trống trải vô cùng thê lương, truyền khắp cả vương phủ. . .