"Ta thế nào lại không biết Vũ quốc có mỹ nhân này?" Hoàng đế không muốn Tin trầm mê nữ sắc, càng sợ Nhất Thuần là có mục đích mới đến gần Tin, không thể không quản lý hắn.
"Nữ nhân Vũ quốc chẳng lẽ cửu cửu đều biết hết hay sao?" Tin cao giọng hỏi ngược lại, hắn không muốn Nhất Thuần xay ra chuyện gì, càng không muốn cữu cữu làm rối loạn kế hoạch của mình.
Cái tên tiểu tử ngu ngốc này! Hoàng đế trong lòng mắng thầm. Mới mấy ngày mà tâm của tiểu tử này đã không còn trên người hắn, không biết nên nói là Nhất Thuần may mắn, hay là Tin bi ai đây.
"Con phải đi thay người bán mạng rồi (1), nếu như không có việc gì, hoàng cữu cứ đi tự nhiên?" Tin gọn gàng đuổi người, không có người ngoài ở đây hắn cũng không cần bận tâm mặt mũi của hoàng đế.
((1) ý nói "mát" của Tin là đi giải quyết vài chuyện chính sự trong triều)
"Ách. . . Vậy cũng tốt, ta đi trước." Vũ quốc hoàng đế đối với vị cháu ngoại vô lễ này tập mãi thành quen, cơm cũng ăn rồi, vậy còn ở lại chỗ này làm cái gì.
Hắn trước khi đi cũng không hề nhớ tới mục đích đến đây, xem ra ngày mai còn có thể viếng thăm, Tin nhìn bóng lưng của của hoàng đế nhất thời nở ra nụ cười như ý.
Một tháng trôi qua, cuối mùa thu khí trời bỗng nhiên trở lạnh vô cùng. . .
"Vô tình bất tự đa tình khổ
Nhất thốn hoàn thành thiên vạn lũ
Thiên nhai địa giác hữu cùng thời
Chỉ hữu tương tư vô tận xử." (2)
Những câu thơ cổ thê lương nhẹ nhàng từ trong cái miệng nhỏ nhắn màu hồng kia thốt ra, bộ quần áo màu lam nhạt bao bọc lấy thân hình mảnh khảnh của nàng, một cái thắt lưng bằng tơ vàng có thêu hình bông lúa xiết chặt vòng eo nhỏ, trên đầu là một cây trâm màu lam tinh xảo giữa làn tóc mềm mại buông dài từ đỉnh đầu thả xuống đến thắt lưng tơ vàng.
((2 Đây là 4 câu cuối trong bài thơ Ngọc Xuân Lâu của tác giả Yến Thù)
Dịch nghĩa:
Kẻ vô tình đâu thấu hiểu nỗi khổ của người đa tình,
Một tấc tương tư cũng biến thành ngàn vạn sợi sầu khổ.
Chân trời góc bể có cũng có điểm cuối cùng
Chỉ có tương tư là mãi vô tận.
"Thiên cô nương, bên ngoài gió lớn, ngài mau vào nhà nghỉ một lát đi! Ngài nếu làm thân thể bị tổn thương, chủ tử sẽ không tha cho nô tỳ ." Một tiểu nha hoàn bộ dáng nhút nhát mở miệng. Nàng thật không rõ, Vương gia đối với vị cô nương này tốt như vậy, cô nương này tại sao còn luôn mặt ủ mày chau , luôn nói những lời mà người khác nghe không hiểu được? Còn không thì lúc nào cũng ngẩn người.
Nhất Thuần như không nghe thấy, ngơ ngác nhìn phía trước, một hồi lâu, mới chậm rãi đứng dậy, rũ mắt, phiêu diêu mà đứng, rồi lại phiêu diêu bước vào trong hành lang. Không biết còn tưởng rằng nàng đang bị bệnh nan y thời kỳ cuối! (=.=!)
Tiểu nha hoàn khó nghĩ nhìn bóng lưng rung động lòng người kia, đi theo sau , bỗng nhiên, một đạo hắc ảnh từ hành lang bên trong lao ra. Nha hoàn sợ tới mức muốn thét ra tiếng, sau khi nhìn rõ người tới, khó khăn khép miệng lại. Là Vương gia! Thật may là không có hù dọa tới cô nương, nếu không sẽ là tội lớn. Thấy Vương gia phất tay một cái, ý bảo nàng đi xuống, nàng khom người thi lễ lui ra.
Nhất Thuần không chút nào phát giác ra là Tin đến, cứ như cũ nhẹ nhàng liên tục bước về phía trước , hoảng hoảng hốt hốt thế nào lại bất cẩn vấp phải bậc thang muốn ngã nhào. Đúng vào lúc này, một đôi cánh tay mạnh mẽ từ sau vươn tới, trực tiếp đón lấy thân thể mềm mại.
Nhất Thuần thất kinh thở gấp, hốt hoảng quay đầu lại, thấy người đến là hắn, sầu khổ trên mặt chuyển thành mỉm cười. Nàng cười mà sao trong lòng vẫn thấy buồn.
Tin phát giác biến hóa trên mặt nàng, cái gì cũng không nói, chỉ ở trên trán nàng thâm tình đặt xuống nụ hôn.
"Trở về thật sớm nha!." Nếu đã là người chứ không phải động vật thì ở với nhau lâu ngày tự nhiên sẽ sinh tình, có lẽ nàng sớm đem tâm mình đóng kín rồi nhưng hắn tựa như một bức tường bằng nước, dịu dàng bao bọc chung quanh nàng. Lời nói của nàng nhìn như bình tĩnh vô lo, thật ra thì lại mang chút vẻ quan tâm, người khác không hiểu, nhưng hắn, Tín vương gia hiểu.