Xuyên Qua Làm Tình Nhân Của Hoàng Đế

Chương 97: Chương 97: Cơ hội thay thế




Dường như đã rất lâu rồi nàng không được vui vẻ như hôm nay, mặc dù phần lớn đều là bị chọc tức nhưng cuối cùng thì Tín luôn có thể làm cho nàng cười, hắn giúp nàng quên đi những chuyện bi thương. Ở bên hắn, nàng chỉ có thể cười hoặc giận dỗi.

Bữa tối đi qua, nhìn mình trong gương, bởi vì cười quá nhiều nên các cơ trên mặt có chút cứng ngắc, đưa tay nhẹ nhàng xoa, cũng không biết bắt đầu từ lúc nào, nàng thích ngẩn người, soi gương đến ngẩn người.

Tin mấy ngày nay trở nên rất bận, bởi vì kể từ sau khi trở lại, hắn cũng không bồi nàng đi ngủ nữa, lẽ ra nàng cũng không ghét sự tịch mịch này mới đúng, tại sao sau khi tới đây, cái gì cũng thay đổi, ngay cả thói quen của bản thân cũng không biết từ lúc nào đã thay đổi.

Nâng ngón tay chạm đến môi, vết thương cũ vẫn còn ở đây, nhưng vết thương trong lòng đã nhạt nhoà, nàng thật không muốn nhớ lại những chuyện cũ trước kia, nhưng mỗi khi giữa đêm tối, nỗi đau ấy luôn trở về một cách hoàn hảo nằm trong lòng nàng, chỉ là trải qua thời gian phai nhạt, cãm giác yêu đương càng trở nên lạnh lẽo, chỉ còn lại mơ hồ có chút đau đớn, giống như hôm qua tất cả đều chỉ là một cơn mưa nặng hạt, sau cơn mưa trời lại sáng, liền lặng lẽ bốc hơi bay đi không lưu dấu vết gì, chỉ có lúc sáng sớm trong không khí còn để lại chút tư vị của mưa.

Nàng không thể quên, khi đó hắn độc ác, hắn giả dối. Đây chính là tình yêu của bậc đế vương cổ đại, tất cả chỉ là ngụy trang giả tạo. Nhưng Tín thì sao? Hắn có thể vĩnh viễn như vậy làm bạn cùng nàng hay không? Một Vương gia có thể bỏ qua tất cả giai lệ mà đơn độc ở bên cạnh nàng? Coi như hắn tự nguyện, nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn cô độc tịch mịch cả đời. Nhưng quan hệ của bọn họ bây giờ được coi là gi đây? Nữ nhân của Tín? Không phải. Bằng hữu sao? Chỉ là đơn thuần là bằng hữu thôi sao? Càng không phải, bởi vì ở giữa nàng và hắn có quá nhiều phần mập mờ.

Người không phải là thánh hiền, cũng sẽ có thất tình lục dục, đối với sự quân tâm, bảo vệ che chở của Tín, Nhất Thuần có thể không cảm động sao?

Mấy ngày nay chung đụng, không cách nào tránh khỏi trong lòng lần nữa dâng lên một cỗ xung động quen thuộc, nhưng nàng hết sức dùng ý chí khắc chế nhửng cảm xúc này, lần trước do vết thương ở trên người của nàng, lại xảy ra trong tình trrạng không thích hợp, làm nhiễu loạn ý chí, sự thanh tỉnh của nàng, làm cho nàng không tự chủ ngộ nhận Tín là Long Tiêu.

Tiếp nhận hay không?

Có nên cho Tín một cơ hội, cũng là cho mình một cơ hội?

Nhưng như vậy đối với Tín có công bằng không? Nếu là mình cũng không muốn làm thế thân của người khác, mà mình lại muốn hắn biến thành thế thân, quá tàn nhẫn!

Mâu thuẫn tựa như một hổ lửa buồn bực, ở đáy lòng nàng lặng lẽ bốc cháy lên.

Lại một trận huyên náo sáng sớm, ở cổ đại không có việc gì làm, Nhật Thuần lại rất thích giường, nếu Tín không tới tự mình thúc giục nàng rời giường, nàng có thể sẽ ở trên giường suốt cả ngày.

Nàng luôn đóng chặt hai mắt, để cho người khác đoán không ra nàng là thật đang ngủ hay là đang giả vờ. Nàng thích mình bây giờ, trong lòng bình tĩnh có thể nghe được ngoài phòng tiếng kêu các loại chim nhỏ, thỉnh thoảng còn có tiếng gió.

Thật ra thì nàng ở đây chờ đợi đoạn đời dài còn lại, chờ đợi từ từ già đi, chờ đợi sinh mạng kết thúc, cũng không biết lúc nào nàng bắt đầu đối với tử vong không còn lo sợ, ngược lại cảm thấy đó là một loại hấp dẫn được giải thoát .

Nàng hít một hơi thật sâu, sau đó sẽ chậm rãi thở ra. Đột nhiên ngoài phòng có chút huyên náo, sau đó là tiếng cửa mở, có thể cảm giác được có mấy đôi mắt đang chuyển qua bên giường, ánh mắt nhìn thẳng vào trên người của nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.