Tín áp đảo uy vũ, đem tính khí đang bộc phát như núi lửa của nàng cũng phải đè nén lại.
"Ngươi làm gì thế?" Nhất Thuần hít một hơi thật sâu, hai hàm răng nghiến chặt.
Hả? Tín cảm thấy buồn bực: "Không làm gì hết!"
"Vậy ngươi đứng lên cản trở ta làm gì?" Nhất Thuần hết sức áp chế lửa giận, bình tĩnh hỏi.
"Ta thấy nàng đứng dậy, ta đâu dám ngồi!" Tín mang vẻ mặt uất ức nhìn Nhất Thuần.
"Mời nhường đường một chút!" Có hắn chỗ nào thì chỗ đó sẽ không yên tĩnh được, nàng không chọc nổi, nàng tránh còn không được hay sao?
"Được!" Hắn hết sức phối hợp dựa vào một bên.
Cuối cùng hắn cũng tránh đường, nàng nhìn thấy cảm giác như đường lên thiên đường vậy, chỉ hận không thể bay nhanh qua. Bất kể nàng cố gắng "bay" nhanh cỡ nào, cũng vứt không được cái bóng sau lưng kia, hắn một tấc cũng không rời, nàng đi đâu hắn theo sau đó.
"Vương gia?" Thấy phía sau đúng là âm hồn bất tán, Nhất Thuần đột nhiên dừng lại bước chân.
"Tại sao không gọi Tín?" Đột nhiên nghe nàng cung kính gọi mình, trong lòng hắn chuông báo động vang lớn. Hắn không muốn bị nàng tăng thêm khoảng cách giữa bọn họ.
Tình huống như thế, thật là nhức đầu."Ngươi rốt cuộc có dừng lại hay không?" Nàng gọn gàng dứt khoát nói thẳng, đối với tên ngu ngốc này thật không thể quá nể tình.
"Hì hì, không dừng!" Hắn cười thần bí, như một mũi tên bắn trúng lòng của nàng, mơ hồ đau nhói.
Đáng chết, người này tại sao cũng không thể phối hợp một chút chứ, nàng bây giờ còn chìm trong đau thương muốn chết, hắn tại sao lại không chịu hiểu đây?
Hơn nữa. . . .
"Tín, ta hiện tại cười không nổi, cũng không còn hơi sức để cười, ta muốn một mình an tĩnh một lúc!"
"Vậy có phải chỉ cần an tĩnh một lát là sau đó có thể trở lại bình thường?" Tín mỉm cười đưa mắt nhìn nàng.
"Phải! aizz! Không đúng!" Thảm, thiếu chút nữa lại bị hắn nắm mũi dẫn đi.
"Nhưng ta sợ nàng sẽ cảm thấy cô độc. Cho nên ta ở chỗ này an tĩnh cùng nàng!" Để tranh thủ làm vui lòng giai nhân, hắn hết sức tích cực đáp lại.
Nhất Thuần trố mắt giận trừng lớn, nghĩ sủa cũng ko biết là sủa cái gì, một bụng uất khí, tại sao chỉ cần cùng Tín ở chung một chỗ, nàng luôn có một loại cảm giác muốn mắng chửi người
Hắn có thể không cần nói hai câu liền chọc điên nàng, hoàn toàn hủy diệt hình tượng thục nữ của nàng.
"Được, nãy giờ cũng đã là một lúc rồi, bây giờ nàng có thể trở lại bình thường!" Tín ngẩng đầu nhìn trời sau đó nói.
Phốc!!!, lại một tên bắn trúng chổ hiểm. Người này, xem ra nàng khách khí là không được rồi.
"Tín, ngươi đi chết đi!" Nàng nhấc cạp váy, một cước đá Tín.
"Thuần nhi thân ái, ta chết, nàng chẳng phải sẽ rất tịch mịch sao?" Tín vững vàng bắt được gót ngọc, mặt uất ức nhìn nàng.
Thấy thất sách, Nhất Thuần nghĩ rút chân mình trở về, nhưng Tín lại không có ý muốn buông tay. Hơn nữa còn ý vị hướng nàng nháy mắt ra hiệu.
"Ngươi buông ra, khốn kiếp!" Nhất Thuầnt tức giận đến muốn hộc máu, thấy Tín bày ra một bộ dạng như trẻ con, nàng thật muốn một đao chọc thủng vào bộ mặt đang cười đáng ghét của hắn.
Nhìn Nhất Thuần thái độ dần dần khá hơn, mặc dù phần lớn đều là bị chọc tứ , nhưng còn hơn cả ngày vẻ mặt không tốt, lúc này khóe miệng hắn nâng lên, toát ra thần sắc được như ý nguyện.