“Lần trước tại hạ ở trong thiên lao chật vật không chịu nổi, chỉ là Nhất Thuần cô nương có thể nói như vậy! Tại hạ vô cùng cảm kích!” – Nhìn ánh mắt không e dè của Nhất Thuần đang nhìn hắn. Nàng suy nghĩ quá sức khiến cho mày nhíu lại, trong lòng không đành lòng liền nhắc nhở.
"A!" – Hắn nhắc khiến cho trí nhớ của Nhất Thuần như dòng biển àao dạt mà tràn vào đầu, nàng há to miệng , ước chừng có thể nhét vừa một quả trứng. Lúc này, nàng rất kinh ngạc, nàng lại có thể gặp lại người đã bảo vệ mình. Bất kể hắn là sát thủ máu lạnh hay là nhân vật gì, lại làm cho nàng vô cùng tin tưởng. Lòng nàng vui sướng không cách nào kìm nén, nước mắt liền từng chuỗi mà lăn xuống.
"Làm sao ngươi biết ta ở chỗ này hay sao? Còn có ta vẫn chưa biết tên ngươi?” – Nhất Thuần tò mò như mới nhặt được bảo vật, một lần nữa lại há mồm.
"Không có gì ta không biết cả? Về phần tên của ta ư, ngươi thật muốn biết sao?" -Thấy nàng kích động như thế , trong lòng hắn có một cỗ ấm áp, ngọt ngào.
“ Ừ!”- Nhất Thuần gật đầu như băm tỏi, nước mắt không cầm được lại chảy xuống.
“ Nhậm Nhất Hàng!” – Tuy là nhẹ giọng nhấn rõ từng chữ, lại đem từng chữ in dấu vào trong lòng nàng.
"Ân nhân cứu mạng của ta, ta có thể gọi ngươi là Nhất Hàng sao? Ta hy vọng ngươi có thể gọi ta là Nhất Thuần!" – Nhất Thuần vừa nghĩ xuống giường.Nhưng nàng thoáng động, chân nàng lại đau lên khiến cho người ta toát mồ hôi lạnh.
“ Tạ ơn Nhất Thuần tiểu thư nâng đỡ, a là Nhất Thuần!” – Nhất Hàng ôm quyền hành lễ. Nhìn thấy nàng muốn xuống giường,sắc mặt đột nhiên khó coi vô cùng, liền nóng lòng hỏi:
“ Nhất Thuần làm sao vậy?”
"Cổ chân của ta bị trật khớp!" – Nhất Thuần trực tiếp nói ra, nàng cho là người biết võ công sẽ biết nối xương nha.
"Thế nào không cẩn thận như vậy!" - Nhất Hàng lộ vẻ mặt khó khăn, chân của nữ nhân ở cổ đại so sinh mạng thì trân quý như nhau. Nhưng là trên trán nàng đổ mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không khỏi làm cho người khác đau lòng.
"Ngươi biết cách trị không?" –Nhất Thuần vội vàng hỏi, ở thế kỉ 21 , các cô gái sẽ không kiêng kị mấy loại chuyện nhỏ nhặt này.
“ Là biết, nhưng…………..” – Nhất Hàng tiến lên một bước, nhưng cũng không có y tứ muốn giúp đỡ. Hắn không phải sợ nhưng là cũng muốn thay Nhất Thuần suynghĩ một chút.
"Nhưng mà cái gì?"- Nhất Thuần to gan đem chăn nhấc lên, nhẹ nhàng đem một chân dời về phía giường cạnh ngoài, cũng đem ống quần kéo lên, lộ ra nửa bắp chân. Một hương thơm nhẹ nhàng toả ra trong không khí
"Vậy thì mạo phạm rồi!" – Nhất Hàng tiến lên cầm lấy chân nàng, lúc này chân nàng đã sưng đỏ biến thành tím bầm. Tim hắn như bị vật gì hung hăng đâm mấy cái, từng giọt máu khiến cho hắn đau đớn. Loại cảm giác này khiến cho hắn không biết phải làm gì.
"Ngươi giỏi y thuật sao?" – Nhất Thuần vội vàng hỏi, nếu không, lúc sau sẽ càng phiền toái.
"Sẽ rất đau!" – Nhất Hàng ngẩng đầu nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, trong ánh mắt tin tưởng của nàng khiến cho hắn không đành lòng.
"Không quan trọng!" – Nhất Thuần làm bộ buông lỏng, lắc đầu một cái. Nhìn ánh mắt hắn có chút không đành lòng, nàng liền mở miệng nói:
“ Ta có thể mượn bả vai của ngươi dùng một chút sao?”
“Ừ!" – Nhất Hàng gật đầu, sau đó đem thân mình hướng về phía bên nàng dời đến.
Đầu tiên, Nhất Hàng nhẹ nhàng giúp nàng xoa xoa để giảm bớt nỗi đau đớn. sau đó chợt dùng sức, xương ở cổ chân lại trở về vị trí cũ. Đột nhiên đau đớn, vì muốn hắn không lo lắng, nàng dùng sức cắn vào bờ vai của hắn. Nước mắt nàng không ngừng rơi xuống, vầng trán đổ mồ hôi lạnh.
"Không sao!" -Vỗ nhẹ phía sau lưng của nàng, ý nghĩ muốn ôn nàng vào lòng phóng tới.
“Ừ, cám ơn ngươi!" – Nhất Thuần cuối cùng cảm ơn hắn, đem nước mắt trên mặt lau chùi.
"Hiện tại tốt nhất không nên đụng đến nó, hai ngày nữa sẽ khá hơn!" – Nhất Hàng an ủi, sau đó đứng lên nhìn ngoài cửa sổ.