"Ư’! Đúng rồi ngươi tới đây trong không phải chỉ là vì nói chuyện chứ?" – Nhất Thuần nhìn bộ dáng đang suy nghĩ của hắn, trong lòng liền khẳng định hắn đến đây còn có mục đích khác.
"Vậy ta nói thẳng, trong thiên lao , ngươi cũng quen biết Hà thúc ,còn nhớ rõ không?" – Nhất Hàng lẳng lặng nhìn nàng, vẻ mặt sẽ không bỏ qua .
"Ừ ! Lão nhân gia ,ông ấy có khỏe không?" – Khi nghe hắn nhắc nhở, trong đầu nàng liền xuất hiện nụ cười hiền lành,khiến cho người khác an tâm của Hà thúc.
"Vẫn còn ở trong thiên lao." – Nhất Hàng đưa lưng về phía nàng nói.
"Hà thúc tên thật là Hà Chiêu Lương, là thần tử tiên hoàng .Vừa là Tả Thừa Tướng, vừa là lão sư của thái tử. Khi tiên hoàng băng hà thì Lục hoàng tử khống chế triều cương, còn thái tử đi sứ ở ngoại quốc, trên đường về bị ám sát. Trong lúc đó, Tứ hoàng tử liên hiệp cùng quần thần bức tử Lục hoàng tử, sau đó thiền thuận lợi lên ngôi. Sau khi đem toàn bộ hoàng tử giết chết, công chúa cũng còn lại ba vị, những thần tử có liên quan toàn bộ bị giết, người may mắn còn sống sót chỉ có Hà Chiêu Lương, bây giờ đang ở trong thiên lao.”
"Vậy ta có thể làm những gì?" – Nhất Thuần vội vàng hỏi, cái loại địa phương như Thiên Lao , suy nghĩ một chút da đầu cũng tê dại, mình ở nơi này sớm mất quên bọn họ rồi, suy nghĩ một chút liền cảm thấy rất áy náy.
"Ngươi ở nơi này được không? Giống như bản thân khó bảo toàn."- Nhất Hàng quay đầu lại cười khổ nhìn nàng nói. Nhất Thuần suy tư, nhìn hắn bây giờ khác hẳn so với khi nàng nhìn thấy trong lao. Trong thiên lao là một Nhất Hàng lạnh lùng,mà trước mặt nàng lúc này Nhất Hàng giống như một vị ông tử nhã nhặn, căn bản cũng không có một chút sát khí.
"Ai! Đúng nha!" -Lấy ra chăn đi xuống giường , đột nhiên cảm thấy trong lòng rất buồn bực.
"Làm sao ngươi xuống giường?" – Nhất Thuần nhìn thấy xuống giường , gương mặt khẩn trương, còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi đâu rồi, chỉ là mới gặp qua một lần, sao hắn lại quan tâm nàng như vậy?
"Không có chuyện gì, cũng không phải lần đầu ta bị thương!” – Từ từ đi ra phòng ngoài, theo thường lệ ngồi xuống. Dĩ nhiên là không phải phơi nắng, mà là nhìn trăng sáng đến ngẩn người ra. Ánh trăng nơi này thật đẹp thật sáng. Nhất Thuần cũng ngồi xuống bên cạnh nàng, theo nàng ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
"Nói đi!"- Hồi hồn nhìn Nhất Hàng bên cạnh , hỏi lần nữa. Thật ra thì trong lòng nàng đã đoán được một loại đáp án.
"Đưa cái này cho hắn ăn hết!" – Nhất Hàng từ trong ngực lấy ra một cái nhỏ bình đưa tới trước mặt Nhất Thuần. Thế nhưng hắn lại không nhìn thẳng vào mắt nàng mà nói, hắn là đang trốn tránh cái gì?
"Nói cho ta biết nguyên nhân!" -Nàng cũng không có đón lấy, nàng không muốn tiếp nhận cái nhiệm vụ nặng nề này, càng không muốn đem mình trở thành vật hy sinh của âm mưu nào đó.
“ Loại độc này có tên là ‘số mệnh’ thiên hạ chỉ có hai viên. Một viên vàop mười năm trước chẳng biết đi đâu, viên ở chỗ ta là viên khác. Thuốc giải vốn là để chung với nói. Chỉ cần tên hoàngthượng ăn viên ‘số mệnh ‘ này, liền có thể bức hắn thả Hà đại nhân, sau đó đem thuốc giải cho hắn.” – Nhất Hàng nổ lực giải thích cho nàng nhưng đối với việc nàng không nhận viên thuốc này, hắn có chút khiếp sợ.
"Công trạng của Long Tiêu so với tiên hoàng như thế nào?" -Nàng ngẩng đầu lên chống lại tròng mắt của hắn, như có điều suy nghĩ hỏi.
"Chỉ có hơn chứ không kém!" – Nhất Hàng suynghĩ một chút liền mở miệng nói, đôi mắt thân thiết nhìn chăm chú Nhất Thuần.
"Ta không làm!" – Nhất Thùân quyết định thật nhanh cự tuyệt, phát hiện khuôn mặt Nhất Hàng có chút thương tâm, không đành lòng liền bổ sung nói:
"Là không thể làm như vậy!" – Nhìn ánh mắt thương cảm của Nhất Hàng, nàng lắc đầu một cáu.
"Quả nhiên ngươi yêu hắn, không trách ngươi! Nữ nhân không phải là đều muốn gả vào cung làm hoàng phi sao?" – Gương mặt Nhất Hàng lộ ra dáng vẻ khinh miệt, hơn nữa là thương tâm, chẳng lẽ cô phụ hắn sao? Vậy là hắn mong mỏi quá cao.
"Không phải nguyên nhân này!"- Nhất Thuần kích động phản bác phỏng đoán của hắn, tại sao nàng có thể sẽ yêu loại người như vậy được? Nàng căn bản không có quyền lực đi tới cái thời không lịch sử. Mỗi lần cải triều hoán đại thì chịu khổ cuối cùng vẫn là dân chúng. Quan trọng nhất, hắn là minh quân, hắn có thể đem quốc gia trở nên cường đại.
"Như vậy tại hạ cáo từ!" – Nhất Hàng ôm quyền thở dài, liền muốn rời đi, trong ánh mắt lộ ra vật gì đó.
"Đợi đã nào...!" – Nhất Thuần đuổi sát mấy bước, kéo tay áo của hắn.
"Ngươi thay đổi chủ ý rồi hả ?" – đôi mắt Nhất Hàng sáng lên nhìn Nhất Thuầnnói, kích động cầm hai tay của nàng.