Nhìn lên người trước mặt kích động,nàng không đành lòng cự tuyệt, nhưng nàng qảa thật không thể làm chuyện này. Nàng chậm rãi mở miệng:
"Ta chỉ phải không nghĩ phải mất đi một vị bằng hữu, chúng ta có thể làm bằng hữu? Quên chém giết, quên âm mưu, lúc này tĩnh hạ, cùng nhau thẳng thắn nói chuyện.”
Nhất Hàng nghe được, trước sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng gat đầu.
"Ta hát cho ngươi nghe được không?" -Nhìn đến hắn gật đầu đáp ứng, Nhất Thuần vui vẻ như hài tử, quên mình thân ở thâm cung. Bởi vì tại nơi đây kết giao được với một vị bằng hữu, nàng cũng không phải cô độc một mình.
"Ừ" – Nhất Hàng kinh ngạc gật đầu một cái, Nhất Thuần liền kéo tay hắn ngồi xuống chiếu.
Thiếu nữ nhẹ nhàng dưới ánh trăng, mái tóc dài bay theo gió. Chỉ nghe những tiếng hát tuyệt vời hướng lên bầu trời bao la.
Nàng đem bài “ Đao kiếm như Mộng” tặng cho hắn, hi vọng hắn có thể hiểu nổi khổ tâm của nàng, dĩ nhiên nàng cũng có tâm tư riêng.
我剑何去何从
爱与恨情难独钟
我刀割破长空
是与非懂也不懂
我醉一片朦胧
恩和怨是幻是空
我醒一场春梦
生与死一切成空
来也匆匆去也匆匆
恨不能相逢
爱也匆匆恨也匆匆
一切都隋风
狂笑一声长叹一声
快活一生悲哀一生
谁与我生死与共
我哭泪洒心中
悲与欢苍天捉弄
我笑我狂我疯
天与地风起云涌
我醉一片朦胧
恩和怨是幻是空
我醒一场春梦
生与死一切成空
来也匆匆去也匆匆
恨不能相逢
爱也匆匆恨也匆匆
一切都隋风
狂笑一声长叹一声
快活一生悲哀一生
谁与我生死与共
谁与我生死与共
“Ta kiếm đi con đường nào
Yêu cùng hận tình khó khăn chú ý
Ta đao cắt phá vỡ trời cao
Đúng cùng sai hiểu cũng không hiểu
Ta say một mảnh mông lung
Dạ cùng oán là ảo là vô ích
Ta tỉnh một cuộc mộng xuân
Sinh và Tử tất cả thành không
Tới cũng vội vã đi cũng vội vã
Hận không thể gặp lại
Yêu cũng vội vã hận cũng vội vã
Tất cả đều Tùy phong
Cuồng tiếu một tiếng thở dài một tiếng
Sung sướng cả đời bi ai cả đời
Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử
Ta khóc lệ rơi vãi trong lòng
Bi cùng vui mừng ông trời trêu cợt
Ta cười ta cuồng ta điên khùng
Trời cùng đất gió nổi mây phun
Ta say một mảnh mông lung
Dạ cùng oán là ảo là vô ích
Ta tỉnh một cuộc mộng xuân
Sinh và Tử tất cả thành không
Tới cũng vội vã đi cũng vội vã
Hận không thể gặp lại
Yêu cũng vội vã hận cũng vội vã
Tất cả đều Tùy phong
Cuồng tiếu một tiếng thở dài một tiếng
Sung sướng cả đời bi ai cả đời
Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử
Người nào cùng ta cùng sinh cùng tử”
Long Tiêu mới vừa phê xong tấu chương , nghĩ đến vết thương trên chân Nhất Thuần, liền triệu một thái y thào hắn đến Thanh Hà Uyển trị thương cho nàng. Xa xa liền nghe được tiếng đàn hát, hắn ngừng chân đứng lại nghe. Trong cung này còn có ai hát những khúc không câu chấp như vậy. Không cần suy nghĩ cũng biết là nàng, nàng rồt cục là nữ nhân như thế nào. Hắn thi triển khinh công, bỏ lại một đám người hầu, hắn không kịp chờ đợi, muốn nhanh chóng nhìn thấy nàng.
Dưới ánh trăng, thân thể nhẹ nhàng đung đưa, giống như tiên nữ khiến cho người khác mịt mờ. Nhưng nụ cười của nàng lại hướng về phía một người đàn ông khác, tim của hắn như muốn nổ tung.
"Ngươi là ai? Ban đêm dám can đảm xông vào hoàng cung!" – Long Tiêu phóng tới ngăn trước mặt Nhất Thuần, dùng kiếm chỉ vào Nhất Hàng đang ngồi dưới đất.
Hát xong một khúc, Nhất Thuần vốn muốn hỏi Nhất Hàng có cảm tưởng gì thì lại bị một bức tường người ngăn chặn tầm mắt của nàng. Sau đó một giọng nói vang lên chất vấn, thanh âm này vừa nghe cũng biết là ai tới, trong lòng nàng liền kêu to, không tốt!
“ Không phải chuyện của ngươi”- Nhất Thuần ưu nhã đứng dậy, không nhanh không chậm nói.
Nhất Thuần đột nhiên chạy tới trước mặt Long Tiêu, đưa hai cánh tay ngăn cản hắn nói:
"Ngươi không thể tùy tiện giết người!"
"Cút ngay, nữ nhân dơ bẩn!" -Long Tiêu tức giận cho Nhất Thuần một bạt tai. Trước mặt hắn, nàng lại bảo hộ cho nam nhân khác.
Nhất Thuần từ trên mặt đất bò dậy, khoé miệng có dòng chất lỏng đỏ tươi chảy ra. Nhất Hàng phi thân đến bên cạnh nàng nói:
"Đi theo ta đi!"
"Bây giờ còn có thể đi được rồi sao?" – Nhất Thuần cười khổ nói. KHông phải là muốn hắn đem mình rời đi lúc này sao? Nhưng ông trời lại muốn trừng phạt nàng, bị tên hoàng thượng phát hiện. Chính Nhất Hàng muốn thoáy khỏi đã là một vấn đề, huống chi là mang theo một người.
"Đi chết đi!" -Nghe được bọn họ nói chuyện, hai mắt Long Tiêu bốc hỏa, đối với Nhất Hàng sử dụng một chiêu.
Nhất Hàng sớm có phòng bị đem Nhất Thuần bay đến chỗ khác xa một chút. Sau đó nhẹ nhàng buông nàng xuống, quay người công kích.
Nhất Thuần nhìn hai người đánh nhau đếnhoa cả mắt, bọn họ một hồi lên trời cao một hồi xuống đất , cái này nếu ở thế kỷ hai mươi mốt vậy còn không phải cá Giải Kim Tượng.
"Mau bảo vệ hoàng thượng!”- Lưu Hải kéo theo một rừng quân, đem nơi này vây quanh , không ai có thể lọt