Xuyên Qua Làm Tô Gia Áo

Chương 56: Chương 56: Âm mưu.




Gia Áo nhướn mày: “Hiện tại đuôi sói chưa lộ hẳn, nhưng mà ai biết được...Nói chung là anh ấy rất đáng yêu. À Vũ Thần, chuyện hòn đảo thế nào?”

Hừ, nhắc lại chuyện không thành trong khách sạn lại làm cô nghiến răng nghiến lợi. Dù sau đó có dụ dỗ bao nhiêu cũng không được ăn thịt, mà Thuần Khanh còn dọa sẽ giận khiến cô phải khóc ròng trong lòng mà tuân lệnh.

Nữ chính xuyên không có ai vừa bị chồng nô dịch vừa phải nhẫn nhịn như cô không đây?

Vũ Thần đưa tay lên chỉnh lại gọng kính ra vẻ tri thức: “Chưa xong, dù sao cũng là cả một hòn đảo đấy. Dù nói là đảo hoang, nhưng không ai biết trong đó chứa gì, mua đảo cũng gặp không ít phiền phức.” Ý tứ rõ ràng, trước đây chưa ai đặt chân lên hòn đảo, hôm nay Gia Áo vừa từ đó trở ra lại muốn mua nó làm nhiều người có suy nghĩ vụ lợi.

Gia Áo híp mắt: “Có tiền có thể sai quỷ khiến ma. Vũ Thần, anh có tâm chút đi.” Chỉ chuyện hòn đảo bé tí thôi, với năng lực của Vũ Thần mà cũng không làm được thì rõ ràng anh ta không có chú ý vào chuyện này rồi.

“Em còn chưa nói lí do muốn mua nó á!” Anh cũng là muốn tốt cho cô. Chưa biết ở đó có gì, mua đảo hoang chỉ dành cho những tỉ phú tiền xài không hết thôi. Mặc dù Gia Áo cũng không thiếu tiền, nhưng Vũ Thần chung quy vẫn có bản tính của một vị quản gia cần kiệm.

Đây là bị áp bức bóc lột lâu thành quen rồi sao? Vũ Thần âm thầm phỉ nhổ mình, tiền của con bé mình giúp nó tiết kiệm cái gì?

“Dưới đó có quặng Manhetit. Trữ lượng không biết, nhưng không nhỏ đâu.” Lúc nhận được thần lực, Gia Áo đã thử kiểm tra, quả thật nhận thấy được có kim loại phía dưới, khi dùng linh lực thử xem thì thấy đúng là manhetit. Kì này cô thành phú bà rồi, cho dù trước đó đã không thiếu tiền thì cũng không so sánh được!

Hai mắt Vũ Thần sáng lên: “Quặng sắt? Không nhỏ? Em phải biết Manhetit quý cỡ nào đâu, là loại quặng có hàm lượng sắt lớn nhất, lại ít gặp nhất đó. Lần này chúng ta giàu to.”

Nếu như Gia Áo nói có quặng, chắc chắn có quặng thôi, Vũ Thần cũng không vì chuyện này mà kinh ngạc hỏi đi hỏi lại như phản ứng bình thường của người khác. Bản năng của người trong Hắc Long là tin lời thủ lĩnh vô điều kiện. Đây cũng là một trong những điều lệ quan trọng nhất của mỗi người Hắc Long, được xây dựng nên từ thực tiễn: thủ lĩnh mà phán là cấm có sai, cho dù có nhầm lẫn cũng phải cố mà làm, nếu không muốn nằm viện.

Mạc Vân bĩu môi: “Đồ mê tiền.” Nhưng mà chỉ nói tới chuyện này gọi anh tới làm gì? Anh thiên về hành động á nha. Mấy cái kinh doanh kiếm tiền, anh đau đầu lắm.

Ba người chọc ghẹo nhau vào ba câu, sau đó nhanh chóng bàn vào vấn đề chính. Không ai biết được họ bàn bạc những gì, chỉ nghe loáng thoáng vài câu:

“Phải làm thế à...à...thú vị phết!”

“Hừ, lũ ngu xuẩn này, thủ lĩnh Hắc Long cũng dám tính kế.”

“Phải cho bọn chúng thân bại danh liệt, tàn tạ héo hon, hoa tàn ít bướm, xơ xác tiêu điều... À mà hình như ít ai biết Gia Áo là thủ lĩnh hắc long lắm!”

“Bình tĩnh, cứ từ từ...mà chơi...” đây là giọng nữ, trong vô cảm mang theo ít nhiều hứng thú, không sai, còn có cả chờ mong.

Tối.

Gia Áo ngồi ở phòng khách, lên mạng tìm một bộ phim hành động mới ra lò để xem. Bài tập ư? Lười làm, có Thuần Khanh chống lưng rồi!

“Thê quân, thử khăn quàng cổ anh đan cho em đi. Kiểu dáng mới nhất phức tạp nhất đấy.”

Thuần Khanh hai tay nâng chiếc khăn quàng cổ tinh xảo, khuôn mặt cười e thẹn lại có chút chờ mong nhìn Gia Áo.

Cô nhận lấy chiếc khăn, nhíu mày: “Thuần Khanh, sáng anh phải làm thức ăn sáng rồi đến trường với em, về nhà lại phải nấu cơm, buổi tối soạn giáo án, có khi còn làm bài tập giúp em nữa. Thời gian đâu đan cái này?”

“Em không thích anh đan khăn cho em sao?” Thuần Khanh tỏ vẻ uỷ khuất, môi mím lại, mắt to tròn long lanh ngấn nước.

Dù biết người này chỉ giả vờ vậy thôi, nhưng Gia Áo sao kìm lòng được đây? Cô kéo anh ngồi xuống bên cạnh, đưa cái khăn cho anh, mỉm cười dịu dàng: “Thuần Khanh làm gì em cũng thích, em thích nhất đó. Em chỉ sợ anh mệt thôi. Nào, quàng cho em đi, trời cũng sắp trở lạnh rồi, có khăn quàng cổ thật thích!”

Thuần Khanh quàng khăn cho Gia Áo, đẩy cô ra ngắm một vòng mới thoả mãn thở dài. Nhưng sau đó khuôn mặt lập tức trầm lại: “Thê quân, nếu có một ngày anh rời xa em, em có cô đơn không?”

“Anh phải về Đông Nữ tộc?” Đang tốt đẹp, rốt cuộc Thuần Khanh đây là làm sao chứ?

“Ý anh không phải vậy. Nhưng mà, anh nói thật đó, nếu anh rời xa em mãi mãi, cả đời không thể gặp lại...em...em sẽ nhớ anh chứ?”

Thuần Khanh mong chờ nhìn Gia Áo, nhưng nhận lại chỉ là anh mắt trêu tức tỏ vẻ không quan tâm của cô. Anh quay đầu sang chỗ khác, không nói nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.