Gia Áo dùng tay kéo đầu anh lại, dùng sức hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp đang mím lại vì ủy khuất kia, lưỡi luồn vào bên trong tàn sát bừa bãi, hôn thật mạnh mẽ như hoà tan Thuần Khanh vào trong đó, như muốn nuốt chửng đôi môi của anh, đánh dấu chủ quyền để anh biết anh thuộc về ai...
Đến khi đẩy ra, môi anh đã sưng đỏ.
“Thuần Khanh, em, Gia Áo này đã nhận định anh rồi. Là anh bước vào cuộc sống của em trước, mà cuộc sống của em không phải muốn vào là vào muốn ra là ra, vậy nên phải có sự cho phép của em mới được tách ra. Nhưng em không cho phép, chỉ cần vậy, bất kì ai cũng không chia cắt được chúng ta, kể cả anh. Chẳng sợ người ngoài can thiệp, cho dù là anh muốn rời xa em, cũng đừng hòng.”
Lời nói lãnh lệ không chút lưu tình, đây mới là khí thế nên có của một thủ lĩnh hắc đạo, cái khí thế làm người ta không rét mà run, không tự chủ lùi bước. Có điều, đây là lần đầu tiên Thuần Khanh cảm nhận được ở Gia Áo. Nó làm anh thấy ngột ngạt khó chịu, nhưng trong lòng lại ẩn ẩn một chút ấm áp.
Dừng lại một chút, biết mình dọa tới Thuần Khanh, Gia Áo thu liễm lại bớt khí thế sắc bén đó, mặc dù vậy lời nói ra cũng có tác dụng làm người ta thấy sợ hãi như khi nghe một lời nguyền: “Nếu một ngày anh muốn đi, em sẽ cho phép, nhưng em sẽ chặt hai chân anh trước đã. Nếu anh vẫn muốn rời xa, em lại chặt hai tay anh. Nếu lúc đó rồi mà anh còn có thể tự mình rời khỏi nữa, em liền nhốt anh lại. Tới khi anh lực bất tòng tâm mới thôi. Em có thể nuôi anh cả đời, không sợ.”
Thuần Khanh trong lòng run rẩy một chút, nhưng càng nhiều hơn là ngọt ngào. Anh sao có thể muốn rời xa em ấy chứ? Vậy nên những chuyện đáng sợ ấy sẽ không xảy ra, mà Gia Áo nói ra những điều đáng sợ này lại chứng tỏ em ấy rất muốn giữ anh ở bên cạnh.
Có điều...Thuần Khanh cười thầm, Gia Áo thương anh như vậy, nỡ lòng nào làm thương hại tới anh sao?
Gia Áo bỗng tỉnh táo lại. Câu hỏi vừa rồi của anh – chỉ một câu hỏi thôi mà đã làm cô mất bình tĩnh như vậy, cô không dám tưởng tượng bộ dạng của mình khi anh thật sự rời đi sẽ ra sao nữa. Nhưng mà có lẽ cô dọa Thuần Khanh sợ mất thôi. Gia Áo lập tức trưng ra bộ mặt dịu dàng phu nô quen thuộc: “Thuần Khanh, anh có thích một cuộc sống ở nơi chỉ có hai người chúng ta, vui vẻ bên nhau không?”
“Anh cũng từng nghĩ tới điều này. Thê quân, làm sao em biết.” Thuần Khanh mở to mắt ngạc nhiên làm Gia Áo nảy ra ý nghĩ muốn khi dễ anh một chút.
Gia Áo cười thần bí. Đương nhiên là biết, em đọc đi đọc lại bộ truyện này không dưới 5 lần đâu, thuộc từng chi tiết nhỏ. Chưa kể vài năm nay sợ quên nên đã ôn đi ôn lại trong đầu hàng trăm lần những tình tiết có liên quan tới anh rồi.
“Em muốn sống thật hạnh phúc với anh, nhưng không muốn anh tủi thân, em sẽ làm cho anh có được sự chúc phúc của thân nhân và ngưỡng mộ của toàn bộ nam tử Đông Nữ, à không, của toàn bộ nam tử trên đời này.”
Cái kết ư? Đương nhiên tiểu bạch thỏ Thuần Khanh bị sói xám Gia Áo dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ đến quên cả mặt trời, vui vẻ để Gia Áo ôm mình sờ loạn mà xem hết bộ phim, hai mắt lâng lâng nụ cười ngọt ngào.
Tô Lân nhìn thấy hết thảy, thở dài. Sao con bé này không giống mẹ nó tí nào vậy nhỉ? Càng giống như là tính tình của Vô Song, mà có khí còn ác liệt hơn ấy chứ, còn con của Vô Song lại ôn nhu giống mình, giống đến cả tính cách khi đã xác định chuyện gì cũng làm đến cùng, à không, cậu ấy còn hiền lành lại nhu thuận hơn cả bản thân nữa. Thật là những đường chéo phức tạp!
Hôm sau Gia Áo tới trường thì gặp phải một đại phiền toái: phóng viên.
“Xin hỏi có phải là cô Gia Áo hay không? Chúng tôi là phóng viên của Toà soạn gửi tới, có thể phóng vấn cô một chút hay không?”
Đang đi với cô bạn Bạch Tiểu Diệp thì một mic chĩa về phía cô, kèm theo giọng nói của một cô gái, câu hỏi rất nhanh gọn, lời nói liền mạch chuyên nghiệp.
Phóng viên? Chẳng phải tiếp theo đây họ sẽ bôi tro trát trấu lên hình tượng đã chẳng mấy nổi bật của Gia Áo hay sao? Nhưng mà họ bôi kiểu gì nhỉ, nhớ không ra. Ai bảo Gia Áo chỉ quan tâm đến những tình tiết có Khanh mỹ nhân làm gì!
“Tôi chỉ là một học sinh trung học, có gì mà phỏng vấn?” Gia Áo từ đầu tới cuối vẫn duy trì khuôn mặt lạnh nhạt.
Cô phóng viên nhanh nhảu nói với cô gái cầm giấy bút bên cạnh: “Nhanh ghi nhanh ghi, Gia Áo khá khiêm tốn về thân phận của mình. Khí chất lạnh lùng lạnh nhạt.” Cô gái kia hoả tốc mà ghi, chỉ nghe tiếng xoẹt xoẹt cực nhanh trên giấy.
Gia Áo âm thầm đỡ trán, có cần khoa trương vậy không?