Hai người một trước một sau tiếng vào quán, tìm chỗ ngồi ít người qua lại. Sau khi order xong xuôi, cô liền hướng anh ta giới thiệu:
- Tôi là Thư…À là Văn Mạch Lạc, còn anh xưng hô thế nào đây?
- Tạ Thanh.
- Ừm, Tạ…TẠ THANH!
Cô bất ngờ không kiềm được giọng to của mình phát ra, má ơi nam phụ mà cô thầm mơ ước thành đôi đây sao? Vậy cô gái Lục Nghi kia chính là bạn thân của nữ chính, hội ba chị em quyền lực, con mẹ nó, cô leo nhầm lưng cọp rồi. Tạ Thanh nhướn mày nhìn cô gái đang nhăn mày nhăn mặt phía trước.
- Cô quen tôi sao?
Thư Mạch Lạc lắc đầu lia lịa.
- Đâu có,…tôi thấy tên anh rất hay thôi….haha.
- Nói vấn đề chính đi.
- Được, vậy trả lời tôi vài câu hỏi đã. Anh quen cô ấy bao lâu?
- …Ừm, hai năm.
Thực ra Tạ Thanh không nói thật, bởi vì lúc nhỏ có khoảng thời gian anh từng sống gần nhà của Lục Nghi, có thể nói là thanh mai trúc mã.
- Hai người là thanh mai trúc mã?
Tạ Thanh nghe xong câu hỏi liền chăm chú đánh giá người trước mặt, sao cô ta co thể đoán được? Nếu như Thư Mạch Lạc Tạ Thanh hỏi câu này chắc chắn cô sẽ trả lời: “Tôi đã đọc truyện tình ngọt rụng răng của hai người suốt mấy tuần đấy, vai phụ mà nhiều đất diễn phết”. Cùng anh cũng gật đầu, coi như thừa nhận.
- Haizzz, không biết anh đã từng nghe nói: “Bắt thỏ phải đợi thỏ ra khỏi hang”. Tôi thấy anh quá hấp tấp làm cô thỏ nhà anh chui tuốt vô hang mất rồi, nhưng không sao? May cho anh hôm nay đã gặp được tôi?
- Hừ… nhảm nhí.
Thư Mạch Lạc phải tranh thủ chiếm được thiện cảm để sau này có khó khăn cùng đường mà bệnh tật còn nhờ anh ta được.
- Anh nghe kế hoạch của tôi cái đã xem có nhảm nhí hay không? Chúng ta sẽ dùng chiêu thức “Lạc mềm buộc chặt”.
- “Lạc mềm buộc chặt”???
- Chính xác. Cô thỏ nhà anh bây giờ đang rất cảnh giác cùng với chống đối anh, cho nên thứ mà anh cần làm lúc này nhất là lấy lại niềm tin từ cô ấy.
Tạ Thanh khoanh tay, chéo chân ngồi thoải mái, ra hiệu cho cô nói tiếp.
- Làm sao để lấy lại lòng tin đây? Chính là bắt đầu lại.
- Bắt đầu lại. Tại sao?
- Anh đó thật sự quá kém mà. Anh nghĩ xem, người ta là con gái anh cứ tấn công dồn dập làm sao mà người ta một lúc chấp nhận nổi. Anh phải bắt đầu từ điểm thấp nhất của tình yêu là tình bạn để làm nền vững chắc mà leo lên chứ. Anh phải tìm cơ hội nói với cô ấy là, anh đã suy nghĩ kỹ rồi, không muốn làm cô ấy khó chịu cũng như khó xử, nhưng anh mong giữa anh và cô ấy có thể duy trì được tình bạn này.
- Ừm.. sao đó thì sao?
- Bắt đầu kế hoạch làm nền móng. Cũng giống như xây nhà, muốn có một căn nhà chắc chắn trước mưa gió, đầu tiên phải có nền móng vững chắc. Anh và cô ấy làm nghề gì?
Thư Mạch Lạc biết nhưng mà vẫn hỏi, Tạ Thanh dĩ nhiên không đơn giản nói cho người lạ về thân phận thật sự.
- Bác sĩ nha khoa, cô ấy là tá phòng mạch của tôi.
Thư Mạch Lạc gật đầu. Nói dối không chớp mắt, anh ta diễn hay thật.
- Anh xem, hai người ngày nào cũng gặp nhau còn lo gì? Sau khi cô ấy đồng ý làm bạn trở lại với anh…
- Sao cô biết cô ấy sẽ đồng ý, lỡ như không thì sao?
- Tin tôi, cô ấy chắc chắn, anh phải tin vào nhan sắc của mình chứ.
Tạ Thanh lại ngả lưng về phía sau nghe tiếp. Nhan sắc này của anh là lý do mà người ta từ chối yêu anh đấy bà cô ạ, nhưng nãy giờ nghe những gì cô trình bày cũng khá thú vị.
- Sau đó thì sao?
- Đương nhiên là tiến hành kế hoạch bắt thỏ rồi. Sau khi cô ấy đồng ý tiếp tục làm bạn của anh, anh phải tỏ ra bản thân có chừng mực, tuyệt đối không xâm phạm chuyện đời tư của cô ấy, đặc biệt việc cô ấy nói cười với ai dù anh có ghen lồng ghen lộn thì vẫn phải tỏ ra không có gì, đây là tôn trọng cô ấy.
Thư Mạch Lạc có thể nghĩ ra kế hoạch đương nhiên là nhờ vào biết trước cái tính nết của ông thần này, cái tính chiếm hữu cao tới nổi gần cuối truyện mới may mắn thành công cua được nữ phụ.
Tạ Thanh gật gù miễn cưỡng thấy cũng hợp lý đi.
- Thứ hai, không được nóng vội, nóng vội là hư bột hư đường, sử dụng triệt để tư cách là bạn để trục lợi ví dụ đưa cô ấy về nhà, mời ăn cơm trưa, những lúc cô ấy gặp khó khăn phải ngay lập tức có mặt bên cạnh để giải quyết giúp cô ấy. Âm thầm quan tâm trợ giúp cô ấy, anh không được làm trước mặt cho cô ấy biết nhưng anh có thể trước mặt bạn bè, đồng nghiệp của cô ấy để họ giúp anh thổi gió bên tai cô ấy nha, Bước này chính là bước quyết định, bởi theo thời gian cô ấy sẽ cảm thấy quen thuộc với những điều mà anh làm, quen với sự có mặt của anh, mõi ngày mỗi ngày việc mà anh xuất hiện trước cô ấy với nụ cười ấm áp, xuất hiện những lúc cô ấy gặp khó khăn, âm thầm vì cô ấy giải quyết rắc rối. Những điều đó sẽ theo thời gian mà khắc ghi trong đầu cô ấy. Bước cuối cùng chính là….
Nhìn cái vẻ mặt chăm chú của Tạ Thanh mà cô cố nhịn không phụt cười, mới nãy còn bày đặt làm ra vẻ coi thường lời nói vàng ngọc của cô, nhìn xem bây giờ đi, thấy cô nói có lý rồi chứ gì? Đối với mấy cô gái như Lục Nghi cái quan trọng là phải đánh vào tâm lý mềm yếu kia, bạn càng dịu dàng ấm áp, quan tâm thì con mồi mới từ từ vào tròng được.
- Cuối cùng là gì?
Tạ Thanh càng nghe càng cảm thấy cách này có khả thi. Có lẽ từ trước đến nay những điều anh làm đã quá trói buộc Lục Nghi mới khiến cô ngày càng đẩy anh ra như vậy.
- Bước cuối cùng chính là…biến mất.
- Biến mất? Là sao?
- Chính là khi thời cơ đã chính mùi. Anh phải tạm thời biến mất để kích thích tình cảm sâu trong lòng cô ấy.
- Sao tôi biết được khi nào thời cơ chín mùi?
Thư Mạch Lạc cô đúng là cạn lời với tên này, cua gái không mà một chút tâm lý của con gái cũng không biết, thật uổng cho cái chức viện trưởng. Bảo sao ăn một đống ngược luyến tàn tâm từ đôi này, chẳng phải nguồn gốc từ cái tên ngốc ngếch này sao?
- Chính là lúc cô ấy có thể tự nhiên nói cười với anh, không còn sợ anh nữa, sự xuất hiện của anh là hiển nhiên làm cho cô ấy cảm thấy an tâm, cơ bản là như vậy, OK?
- Ừm, tiếp đi.
- Bước tiếp theo là bước cực kỳ quan trọng để xác nhận vị trí của anh trong lòng cô ấy, đó chính là biến mất, đúng, bác sĩ các anh hay đi ra nước ngoài dự hội thảo hoặc làm tình nguyện đúng không?
- Ừm, đôi khi, thì sao?
- Đương nhiên là tranh thủ việc này rời khỏi cô ấy một thời gian rồi, còn nữa nhất định phải là Châu Phi.
- Tại sao phải là Châu Phi?
Tạ Thanh thắc mắc hỏi, đi Châu Phi làm cái quái gì bên đó? Thường hội thảo anh dự không phải ở Châu Âu thì cũng là ở Mỹ.
- Bởi vì chỉ có thể đi châu Phi anh mới có lý do bị bệnh cao nhất. Anh nghĩ xem tại sao người ta mỗi lần sang châu Phi đều phải tiêm ngừa một đống thuốc? Cho nên việc anh đi Châu Phi tuyệt đối không nói cho cô ấy biết, nhưng mà anh có thể nhờ mấy bà cô nhiều chuyện trong bệnh viện truyền đến tai cô ấy nha. Ừm, đi khoảng nửa tháng một tháng là được rồi, đi lâu quá không ổn? Sau đó về nước, dù khỏe mạnh anh cũng phải làm trong bệnh viện lan truyền chuyện anh bị bệnh rất nặng, nhưng anh lại không muốn đến bệnh viện. Anh nói xem, cô ấy có đến nhà không?
Tạ Thanh nhíu mày suy nghĩ. Một lúc lâu sau mới ngập ngừng trả lời:
- Chắc là có đi?
- Là chắc chắn, cho nên anh phải năm chắc cơ hội này mà khiến cô ấy ngã vào vòng tay của anh sau đó lập tức ăn sạch sành sanh con mồi, đợi lúc cô ấy hoàn hồn thì chuyện cũng đã xong, anh lập tức nhận lỗi đòi chịu trách nhiệm. Hiểu chưa?
- Ờ.
Tạ Thanh khoanh tay ngồi đó nhìn cô hồi lâu, làm cho Thư Mạch Lạc có chút chột dạ. Thư Mạch Lạc nghĩ: “Giúp anh ta cua gái mà còn dùng ánh mắt này nhìn mình, thật muốn chọc mù mắt anh ta”
- Được rồi, đưa tôi số điện thoại?
- Hửm? Không muốn?
- Không muốn, cô nghĩ mình có thể, nếu chuyện này thành cô nửa đời còn lại của cô có bệnh tật sẽ được chữa trị hoàn toàn miễn phí ở chỗ tôi, còn nếu như ngược lại….
Tạ Thanh chòm người lại gần dùng con mắt giết người nhìn cô nói ra mấy lời lạnh tanh:
- Sống không bằng chết.
- Ực…
Amen, phù hộ cho anh ta thành công, chết với con không đáng sợ, cùng lắm thì về nhà với ba mẹ nhưng mà đáng sợ nhất là đau đớn trước khi chết nha.