"Linh Hương nói xong liền hướng bên phải mà đi. Hừ! Đợi nàng tìm được Tiểu Luyến, nhất định phải đem chuyện này nói với nàng ấy, nhất định Tiểu Luyến sẽ vì nàng gặp phải hai người nam nhân lập dị này mà bất bình dùm nàng.
Bởi vì kỳ nghỉ hè cũng đã gần hết, cho nên họ mới muốn nắm bắt cơ hội cuối cùng này mà tới khu vui chơi, chơi cho thật đã….. Nhưng khu vui chơi này lớn như vậy sao? Hay là nàng đi nhầm đường rồi? Sao đi lâu như vậy, lại chẳng thấy ánh đèn nào hết? Hơn nữa nàng nhớ rõ là có Ma Thiên Luân mà! (* vòng đu quay cao chọc trời)
Nhưng là. . . . . . Nàng ngẩng đầu lên, trừ bầu trời đầy sao ra, còn lại cái gì cũng không có.
Quái lạ. . . . . . Nàng quay một vòng 360*, nhưng vẫn không thấy được bảng hiệu Ma Thiên Luân của khu vui chơi này. . . . . . Hay là lúc nàng nhảy cầu, do bật ra quá xa, cho nên không thấy được?
Linh Hương đứng ở trên thảo nguyên rộng lớn, gió lạnh nổi lên thổi mái tóc dài của nàng, ở giữa không trung lay động theo chiều gió, mà sắc mặt của nàng cũng hết sức trắng bệch. Nàng cứ đứng như vậy, giống như người trung liệt chết trong quân cảnh, cũng không nhúc nhích.
Trời ạ! Bây giờ, nàng phải làm sao đây? Điện thoại di động của nàng ở trong túi, túi thì đang để ở tại nơi nhân viên quản lý, vậy bây giờ . . . . . . Nhân viên quản lý ở nơi nào?
Ngay lúc nàng đang sợ đến mức hai hàng nước mắt trong suốt chậm rãi từ khóe mắt lăn xuống, thì cảnh tượng không thể tin nổi của một người khác làm nàng thiếu chút nữa té xỉu.
Chỉ thấy dưới ánh trăng có một bóng dáng mờ ảo thần bí đung đưa, thậm chí còn phi thân ở giữa rừng cây, bóng dáng như có như không!
"Aaahhh ── quỷ!" Nàng muốn nghĩ cũng không thể nghĩ, co cẳng chạy.
Đối phương thấy nàng bỏ chạy, hắn cũng đuổi theo.
Mặc dù từ nhỏ nàng chính là một một vận động viên chạy nước rút 100m, nhưng dù có nhanh thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể chạy 100m, nhiều hơn cũng không được. Vì thế, ngay cả khi nó chỉ có 101m, thì tốc độ của nàng cũng trở nên chậm một cách rõ ràng.
Nàng chuẩn bị kêu thì cũng không kịp, bóng đen quỷ mị tựa như chim ưng bổ nhào vào con thỏ, đưa ra móng vuốt sắc bén nhào tới nàng ──
"Aaaaaaaaaaaaaaaaah ──"
Do trọng lực nên cả người nàng tăng tốc như Trần Trí Viễn trong Olympic bổ nhào vào đống bao phía trước.
Theo quán tính trượt ra khoảng cách rất xa, nàng rên rỉ trong đau đớn. Ghét ghê. . . . . . Kĩu này coi như cái cằm nhỏ nhắn đáng yêu của mình trầy xướt một mảnh rồi! Thật đáng ghét!
Một cơn tức giận bộc phát, nàng không quan tâm đối phương là người hay là quỷ, một mực dùng sức, hất con vật khổng lồ còn đè nàng ra, tiện thể ngẩng đầu nhìn lên, liền bị giật mình.
"Là anh!" Siêu đẹp trai!
"Là ta."
"Anh mới vừa dùng chính là.....Khinh công trong truyền thuyết?" Hắn có luyện qua võ thuật Trung Quốc sao? Khinh công là nghe nói thời cổ có, nhưng phần lớn ở hiện đại đều đã dùng dây thép treo ngược.
"Không sai."
Nàng cố gắng mở to mắt nhìn sau lưng hắn, lại quét tới quét lui trên đầu hắn, nhưng có nhìn thấy cái quái gì đâu.
"Đang tìm cái gì?" Lông mày Lạc Uy vừa nhíu.
"Dây thép đó! Nếu không làm sao anh có thể bay tới bay lui ở giữa không trung?" Nàng còn đưa cánh tay nhỏ bé quơ bốn phía tại người hắn, thử xem có đụng được đến dây thép hay không, để còn đánh vỡ lời nói dối của hắn.
Lông mày Lạc Uy nhíu càng sâu, hắn đưa tay bắt lấy bờ vai mảnh khảnh của nàng, nói: "Khinh công của ta là đệ nhất thiên hạ, nàng nói cái gì mà dây thép!"
"Đệ nhất thiên hạ?" Nàng mở đôi mắt to chớp chớp, mặt ngốc trệ.
Thiệt là, người bình thường nghe đến điều đó cũng sẽ đối với hắn tràn đầy kính sợ cùng bội phục, đâu có ai phản ứng đực người ra như vậy, nàng lại là người thứ nhất.
Lạc Uy giận đến mức dùng sức lay động nàng, sau đó dùng giọng điệu rất là nghiêm túc và kiêu ngạo, nói: "Ở trước mặt nàng chính là đương kim Võ Lâm Minh Chủ Lạc Uy!"
Linh Hương thật không phải cố ý, nhưng nàng thật không thể khống chế được, cho nên cười không ngừng.
"Được rồi! Không cho phép cười nữa, nàng cười cũng lâu rồi!"
"Thật sự rất buồn cười!"
Tuổi cũng không còn nhỏ, nhìn hắn to con như vậy, bề ngoài tuấn tú lịch sự, nhưng lại có thể nói ra lời ngây thơ như vậy, buồn cười nhất chính là vẻ mặt của hắn, giống như trước nay chưa từng nghiêm túc!
Ngay tại lúc nàng không khống chế được vẻ mặt như thần kinh lúc đó của mình, thì có vẻ như Lạc Uy đối với nụ cười của nàng rất có ý kiến, cũng tức giận, cho nên tung ra một chưởng để phát tiết cơn giận.
Chỉ thấy một chưởng vừa xuất ra, một gốc cây không tính là nhỏ, trong nháy mắt biến thành hai khúc, nụ cười của nàng cứng đờ tại chỗ, lập tức thay thế bằng nước mắt.
"Hu hu. . . . . ." Hai hàng lệ nóng chảy ròng, ngừng cũng ngừng không được.
"Nàng. . . . . ." Hắn bị tiểu nữ nhân kỳ quái trước mắt này làm cho giật mình, tự nhiên cười rồi lại khóc, thật là dọa người mà.
"Nàng khóc cái gì?" Hắn không hiểu nên hỏi.
"Đúng vậy! Ngươi khóc cái gì? Muốn khóc phải là chúng ta chứ!" Vừa nói xong, chỉ cảm thấy có hai ánh mắt trực tiếp đánh tới trên người, Giang Vân chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng.
Linh Hương dùng đôi tay nhỏ bé đang run rẩy của mình kéo lấy ống tay áo Lạc Uy, gương mặt mếu máo, chảy nước mắt, mím môi, đáng thương mà nói: "Rốt cuộc anh là ai?" Van cầu ngươi, ngàn vạn lần đừng nói ngươi là cái gì Võ Lâm Minh Chủ, chỉ ở cổ đại mới có mà, nàng là cô gái hiện đại đó, hiện đại đó! Nàng đặc biệt nhấn mạnh ở trong lòng.
"Ta là Võ Lâm Minh Chủ đời thứ hai mươi. . . . . ."
"Triều đại nào?" Nàng chen miệng.
"Đường triều."
Hai chữ này "ầm" một tiếng thật to, gõ vào lòng của Linh Hương, nàng cũng không còn để ý đến cái gì mà nam nữ thụ thụ bất thân, đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở ngực của hắn.
"Huhu. . . . . . Huhu. . . . . ."
Lạc Uy bị hành động này của nàng làm giật mình, nhưng vẫn đưa bàn tay ra ôm nàng.
Nữ nhân nghe được danh hiệu của hắn sẽ cảm động đến khóc, sợ rằng chỉ có một mình nàng đấy?
Ôm cơ thể nhỏ nhắn như vậy vào lòng, so với những nữ tử bình thường còn xinh xắn lanh lợi hơn, nàng làm cho hắn có ý muốn bảo hộ mà trước nay chưa từng có.
"Đừng khóc, ta. . . . . ."
Đột nhiên nàng nâng khuôn mặt nhỏ nhắn khóc đến lê hoa đái vũ lên, toàn bộ phấn trang điểm nhẹ trên mặt cũng bị lem hết, chỉ là nàng không quản được nhiều như vậy.
"Người ta phải về nhà đó!"
"Nhà nàng ở đâu?"
"Đài Bắc đường Nam Kinh ở phía đông, đi khoản năm quãng đường, số lầu 234 tầng 11." Nàng giống như cô gái nhỏ lạc đường hướng đến bác cảnh sát mà ngoan ngoãn nói ra địa chỉ một cách thật chính xác.
Hắn lại nhíu mày! Thật kỳ quái, soái ca nhíu mày so với người khác càng đẹp trai hơn, chỉ là hiện tại nàng không muốn nhìn hắn nhíu mày, điều này đại biểu chuyện nàng sợ gần với thực tế đến 99% rồi.
Đường triều! Nếu không phải hắn bị điên, thì là nàng điên, bởi vì cả tòa khu vui chơi đều không thấy, tin rằng sẽ không có người nhàm chán nào vì muốn chỉnh nàng mà hao hết tâm lực đem cả tòa khu vui chơi dọn sạch đến như thế.
Đôi con ngươi đen tuyền đẹp cực kỳ của hắn nhìn chằm chằm nàng, giống như cố nhịn một cô gái bị bệnh thần kinh vậy.
"Nàng không sao chứ?"
Lời này vừa hỏi lập tức dẫn tới phản ứng mãnh liệt của nàng, nàng đưa đôi tay nhỏ bé ra lại nhấc cổ áo hắn lên một lần nữa, dùng sức lắc lắc, kích động nói: "Có! Tôi có một đống vấn đề lớn! Anh nói cho tôi biết, không phải tôi đang nằm mơ? Nhanh lên! Mau làm chút gì để chứng minh tôi không phải đang nằm mơ. . . . . ."
"Muốn làm cái gì?"
"Cái gì cũng được, mau, mau, mau!" Nàng nhắm mắt lại chờ hắn ban cho nàng một bạt tai, nào biết ─ ─
Đôi môi lạnh lẽo cứ như vậy mà rơi vào trên môi của nàng, cả người nàng nháy mắt hóa đá!
What?. . . . . . What?. . . . . . Xảy ra chuyện gì thế hả ? !
Cư nhiên lại thấy nàng giống như pho tượng ngồi không nhúc nhích, tất nhiên Lạc Uy sẽ không bỏ qua cho cái cơ hội có thể trộm hương này, vì thế hắn càng thêm ôm chặt lấy nàng, lại hôn nàng một cách cuồng dã.
Vậy mà người hóa đá không chỉ có một mình Linh Hương, Giang Vân ở bên cạnh họ cũng trở thành pho tượng rồi.
Đây là lần đầu lão đại chủ động hôn một nữ nhân, hơn nữa còn là yêu nữ không rõ nguồn gốc. . . . . . Trời ạ! Yêu pháp của yêu nữ này quả nhiên là cao cường mà xưa nay chưa từng gặp, ngay cả lão đại luôn luôn bình tĩnh, chững chạc cũng bị mê hoặc dễ dàng như vậy!
Bị Lạc Uy hôn đến không thể nào hô hấp, lúc này Linh Hương mới nhớ tới mình nên phản kháng, nếu không sẽ ăn thua thiệt lớn.
"Không. . . . . ."
Nàng bắt đầu giãy dụa, thế nhưng hắn lại không muốn kết thúc quá nhanh, môi nóng cuồng vọng kịch liệt, tiết lộ ra ý nghĩ muốn xâm nhập vào trong miệng nàng, hướng nàng đòi hỏi nhiều hơn.
Cắn nhẹ môi hồng nhỏ nhắn non mềm, thân thể nàng mềm mại giãy dụa trong lồng ngực hắn, khiến hắn vốn sinh ra dục vọng với nàng càng thêm không khống chế được, giống như lũ lụt, thú dữ chạy như điên ra ngoài.
"Không. . . . . ."
"Nàng đừng giãy giụa nữa, ta bảo đảm sẽ thương yêu nàng thật nhiều."
"Cái gì?"
Nàng có nghe lầm hay không thế! Hắn nói là đối vời người ở triều đại này! Lại còn dám đối với một thục nữ mới lần đầu tiên gặp mặt táy máy tay chân, thật là quá đáng đến không còn cách nào có thể nói rồi!
Né tránh một chút, bàn tay người này cư nhiên lại sờ lên ngực nàng, còn không khách khí bóp nhẹ một cái.
"Hơi nhỏ một chút, nhưng mà không tồi, ta không ngại."
Nổi giận nắm tay của hắn, muốn ngăn hắn lại, nhưng sức của hắn mạnh hơn nàng, người này làm nàng giận đến nước mắt cũng mau ra như bão tố.
Người nam nhân này có lầm hay không vậy! Cư nhiên như đang lựa mua hoa quả, còn dám phê bình ‘muội muội’ của nàng nhỏ, nàng đối với thứ luôn đi theo nàng hơn hai mươi năm này là tràn đầy tình cảm, coi như ‘muội muội’ của nàng qua mười sáu tuổi liền không trưởng thành nữa, nhưng là không tới phiên cái nam nhân kỳ quái này tới phê bình chỉ giáo!
"Không cho phép anh động tay động chân!"
"Ta muốn cái gì cũng chưa từng không động tay!" Lạc Uy cuồng vọng mà nói, dáng vẻ kia thật sự là đẹp trai đến vô pháp vô thiên, làm nhịp tim nàng đập thật là nhanh, thật là nhanh, nhưng mà hắn cũng rất xấu xa.
Tại sao người này lại có thể đẹp trai đến như vậy, thậm chí cả dáng vẻ tự đại bá đạo cũng rất đẹp trai? Người nam nhân này không đi làm Đại Minh Tinh thật là đáng tiếc.
Đợi chút. . . . . . Kim Linh Hương, nàng bớt ở chỗ này suy nghĩ lung tung, hắn hiện tại là kẻ địch của nàng, nào có người đối với kẻ địch của mình khen ngợi như vậy, nàng thật rất không có tiền đồ.
"Tôi cũng không phải là đồ vật, tôi cảnh cáo anh nhanh thả tôi đi, tôi còn có thể không so đo lần này." Tay của hắn cứ bóp bừa bãi ở ngực của nàng lại còn nhào nắn, tựa như đem bộ ngực nhỏ trắng như tuyết của nàng làm thành bánh màn thầu.
"Không được." Hắn vùi đầu ở ngực của nàng, còn phát ra tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
"Anh. . . . . . Anh. . . . . . Anh. . . . . . Coi như anh có gan." Nàng bị hành động táo bạo của hắn làm cho sợ hãi.
Từ tiểu học cho đến đại học, bên cạnh nàng chưa từng có một người đàn ông nào giống như hắn, thuộc dạng siêu đẹp trai, càng không có một người nam nhân nào vừa mài vừa cọ ở ngực nàng.
Điều này làm nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng trong lòng lại có một chút vui vẻ.
Lớn tới chừng này, ngay cả Tiểu Luyến cũng qua đường với rất nhiều bạn trai, cũng không biết vào bao nhiêu cái khách sạn rồi. Lần trước vào ngày lễ tình nhân, nghe nói là vẫn còn ở khách sạn năm sao trải qua một buổi tối nóng bỏng, không có như nàng, một mình ở túc xá ăn mì ăn liền, xem tivi, hai mươi tuổi cứ trôi qua như vậy, không có lấy một người yêu hay một lễ tình nhân.
Chỉ cần bây giờ nàng thả lỏng, để tên siêu đẹp trai này làm xằng làm bậy với nàng, vậy ngày mai vừa mở mắt, biết đâu mình sẽ trở thành một phụ nữ chính cống.
Chỉ cần nàng. . . . . .
"Bốp!"
"Nàng làm gì đánh người?" Hắn dừng lại tất cả động tác xâm phạm nàng, sắc mặt vô cùng tái mét.
"Anh cho rằng tôi là cái gì, là một đứa con gái tùy tiện sao?" Nàng thừa dịp lúc hắn nổi giận mà vùng vẫy đứng dậy, sau đó giữ vững khoảng cách an toàn với hắn, thật ra thì trong lòng có ham muốn, nguy hiểm thật, đúng là nguy hiểm thật, thiếu chút nữa là rơi xuống đáy vực sâu tà ác rồi.
Lực hấp dẫn của người nam nhân này thật chết người, thật quá lợi hại, nàng không thể không phòng!
Chỉ tiếc, hắn cũng lập tức đưa một tay ra tóm nàng, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội bỏ chạy.
"Buông tôi ra! Nếu như anh không muốn đưa tôi về nhà, vậy tự tôi đón taxi trở về!"
"Taxi?"
"Đúng! Tôi cho anh biết, tôi không dễ bị lừa gạt đâu! Tôi làm sao tin được là tôi đang ở Đường triều, đúng là tôi rất bội phục kẻ chủ mưu đứng sau anh, vì muốn đùa bỡn tôi, lại có thể bố trí trận chiến lớn như thế, về phần khinh công của anh, một chưởng gì gì đó, tôi chỉ có thể giải thích đó chính là. . . . . ."
"Là cái gì?"
"Anh có khả năng đặc biệt."
Hắn lại nhìn nàng chằm chằm, thật lâu mới lên tiếng: "Nàng rất kỳ quái, ăn mặc rất kỳ quái, tóc rất kỳ quái, nói chuyện rất kỳ quái, phản ứng. . . . . . Cũng rất kỳ quái."
Cái gì! Hắn cho rằng nàng là một trong bảy đại kỳ quang của thế giới sao? Có cái gì kỳ quái đâu, đúng là không có lễ độ!
"Chỉ là. . . . . . Kể từ khi nàng từ trên trời rơi xuống ở trước mặt của ta, thì ta liền quyết định."
"Quyết định cái gì?" Nàng tin tưởng mình nhất định sẽ không thích quyết định của hắn.
"Ta muốn đem nàng chiếm thành của mình!"
"Nàng không nên ở lại nơi này!" Giang Vân nói với Lạc Uy.
Lạc Uy nhìn nàng khóc đến mệt mỏi mà ngủ thiếp đi, liền đem Linh Hương đặt ở trên giường lớn ấm áp của hắn.
"Tại sao không thể?"
"Bởi vì nàng. . . . . . Thân phận của nàng không rõ, cũng không biết là từ đâu tới, quá nguy hiểm!"
"Ta và ngươi đều đã thấy rất rõ ràng là nàng từ đâu tới, như thế nào lại nói không biết?"
"Nhưng là. . . . . ."
"Khi nhìn thấy đốm cầu lửa xuất hiện, ngươi có biết trong lòng của ta đang suy nghĩ gì không?"
"Chắc chắn không phải sợ hãi."
Lạc Uy khẽ mỉm cười, vẻ mặt đã rất đẹp trai nay lại càng hấp dẫn: "Ngươi nói đúng rồi, ta không sợ, ngược lại, ta bị mê hoặc thật sâu, ngươi không thấy nàng rất đẹp sao?"
Nghe tiểu nữ nhân kỳ quái này nói nàng gọi là gì nhỉ? Tuệ Tinh? Mà bầu trời kia tựa như một trận mưa sao băng nhỏ, nàng lại gọi là Lưu Tinh Vũ? Thật là cách gọi đặc biệt, giống như nàng rất đặc biệt.
"Đúng là rất xinh đẹp! Vấn đề là. . . . . ."
"Nàng là của ta!"
Bỏ lại một câu nói như vậy, Lạc Uy liền rời đi, lưu lại một mình Giang Vân đứng sững sờ ở tại chỗ.
Lạc Uy hắn. . . . . . Mới vừa nói gì. . . . . . Nàng là của hắn? !