Tỉnh táo lại, tỉnh táo lại! Kim Linh Hương, đây tất cả không phải là thật. . . . . .
Lúc này, Linh Hương đã ngủ rất thỏa thuê rồi, đang ngồi ngẩn người ở trên giường vừa lớn lại vừa mềm.
Nàng sẽ không thật sự đang ở trong pháo đài cổ kính này chứ, mặc dù phong cách của nó giống như khách sạn lớn theo phong cách cổ xưa, nhưng đây tuyệt đối không phải là thật.
Lúc này, một đám nữ nhân bưng thức ăn thơm ngào ngạt vào phòng, hại bao tử của nàng cứ kêu lên ừng ực ừng ực. Vậy. . . . . . Đói bụng là sự thật.
"Ta nghĩ nàng sẽ muốn ăn một ít điểm tâm."
Giọng nói ấm áp cùng với bàn đầy sơn hào hải vị, thật rất hấp dẫn người.
Muốn ăn, muốn ăn, muốn ăn! Linh Hương gật đầu đến mức muốn rớt xuống, nước miếng chẳng khác gì như nước sông cuồn cuộn chuẩn bị phân bố.
(Ny: vì biết mình ở cổ đại rồi nên ta chỉnh theo cách xưng hô ta - ngươi, còn Lạc Uy xưng ta - nàng )
"Rất đói hả! Được, mau tới đây ăn." Lạc Uy đi vào.
"Oẳng. . . . . . ừ. . . . . . Ý ta là..."
Linh Hương nghe được Lạc đại mỹ nam tử dịu dàng kêu gọi, nàng giống như một con chó nhỏ nghe lời chủ nhân gọi mà chạy chậm qua.
"wOa! Thơm quá đó!"
"Được rồi, thích ăn thịt gà không?"
"Thích!" Nàng như người bạn nhỏ đáng yêu khéo léo gật đầu một cái.
Lạc Uy gắp một miếng gà có quét một lớp dầu mỏng thơm ngon bỏ vào trong chén của nàng, hại nàng thiếu chút nữa cảm động đến ôm lấy hắn, đưa hắn một cái hôn làm lễ cảm ơn. Trong lúc đói bụng đến ngực dán vào lưng, mà có người gắp đồ ăn mình thích ăn nhất cho ngươi, vậy thì thế gian có ấm áp đấy!
"Thích ăn cá không?"
"Thích!" Miệng của nàng nhét đến phình to, bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn không quên thúc giục hắn nhanh lên một chút, đem cá bỏ vào trong chén đã chất đống như núi nhỏ cao của nàng. Tận lực, tận lực, đừng khách khí!
Nhưng hắn vẫn không có gắp bỏ vào, ngược lại là bỏ vào trong chén mình, dùng chiếc đũa gắp một chút cơm trắng, cùng với thịt cá non mềm đưa vào bên trong cánh môi kêu gợi, sau đó nhai một cách tao nhã.
wOa! Hắn có thể đi quay tiết mục thức ăn ngon, đưa thứ gì đó cho hắn ăn một lần, xem ra ăn còn ngon hơn mấy chục triệu lần đó!
Trọng điểm là . . . . .
"Cá. . . . . . Cá của ta. . . . . ." Nàng nức nở nghẹn ngào rên, một đôi mắt to tỏa sáng.
"Nàng trước tiên là đem đống thức ăn kia của mình mà ăn cho xong, tránh cho tiêu hóa không tốt." Hắn là vì tốt cho nàng.
"Hừ!"
Linh Hương cũng không cảm kích, chỉ cho hắn là quỷ hẹp hòi, bưng chén trước mặt lên, nàng dùng sức bới cơm, như dân chạy nạn cố gắng cuồng quét vào trong bụng.
Nhưng là, lòng của nàng vẫn nhớ cá kho tàu ở đối diện, bởi vì tay nàng ngắn mà gắp không tới.
Hừ! Quỷ hẹp hòi! Nhất định là hắn thích ăn, mới muốn nàng ăn hết thức ăn trong chén nàng trước, hơn nữa còn cố ý đem cá bày xa như vậy, rõ ràng là cố ý không cho nàng ăn cá mà nàng thích nhất.
Nhất định là vậy! Nhất định là vậy! Hức. . . . . . Đại Phôi Đản!(* là người xấu, nhân vật phản diện ý )
Nhưng vào lúc này, một miếng cá kho tàu hoàn chỉnh không sứt mẻ từ trên trời giáng xuống, đi tới trước mặt nàng.
"Đây là. . . . . . Cho ta ăn?"
Mỹ nam tử mỉm cười gật đầu một cái.
"WOa! Cám ơn, cám ơn! Ngươi biết không? Ta cực kỳ thích ăn cá đấy! Bà ngoại ta còn nói kiếp trước ta là . . . . . ."
"Mèo con."
Chiếc đũa vẫn còn ngậm trong cái miệng nhỏ của nàng, trái tim bỗng đập một cái thật mạnh. Hắn đọc được suy nghĩ à, hay là biết nhìn qua gương mặt? Ngay cả, bà ngoại nàng đã từng nói gì hắn cũng có thể đoán được. . . . . .
Linh Hương lại phát hiện hắn đang nhìn nàng. Nàng có thể xác định hắn luôn có thể nhìn nàng như vậy, mà mỗi một lần nhìn, ánh mắt của hắn luôn làm nàng khó thở.
Nàng chỉ có thể cúi đầu thật thấp, đem toàn bộ lực chú ý dời đến bên trong chén đặt ở trước mặt, nhưng có thể cảm nhận được rõ ràng ánh mắt chuyên chú của hắn.
Thiệt là! Không chuyên tâm ăn cơm, nhìn cái gì? Chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?
Ngay tại khi nàng đã nhét hết thức vào cái bụng nhỏ, dạ dày cũng muốn lồi ra thì bên tai lại nghe được hắn nói: "Nàng mặc như thế thật đáng yêu."
Cả người Linh Hương mặc một bộ trang phục cổ điển duyên dáng màu phấn hồng, giống như nữ chính trong phim truyền hình của Quỳnh Dao. Nàng là bị hai tiểu nha hoàn lột sạch, sau đó vứt xuống thùng nước, kì cọ thật sạch, kì cọ thật sạch, sau lại thay y phục linh tinh lang tang này, tóc cũng búi lại với nhau thành một búi tóc, nàng quả thật bị biến thành con nít Trung Quốc rồi.
Hắn nói nàng thật đáng yêu, dĩ nhiên rồi! Nàng chính là Kim Linh Hương, không phải người bình thường đâu!
"Nàng tên gọi là gì?"
Nàng ngẩng đôi mắt to ngập nước lên, nhìn hắn, sau đó quật cường nói: "Trước khi muốn hỏi tên thục nữ, ngươi không biết là phải nói tên của mình trước sao?"
"Ta không phải đã sớm nói với nàng?"
Đúng vậy! Đường Đại Võ Lâm Minh Chủ, vấn đề là lúc ấy nàng không tin, cho nên cũng không chú ý, càng không nhớ kỹ.
“Ta mới không tin ngươi là Võ Lâm Minh Chủ đâu!” Nàng vẫn quật cường như cũ, cuối cùng là đấu tranh, đang chuẩn bị thì một quả nho ném vào trong cái miệng nhỏ, lại thấy hắn cầm một chiếc đũa lên.
“Làm gì cầm có một chiếc? Phải cầm một đôi! Bà ngoại nói - ăn cơm phải dùng một đôi mới— đúng…..” Chữ sau cùng kéo thật dài rồi mới ra khỏi miệng, quả nho vốn vào miệng cũng ngậm ở miệng, nhìn giống như Thần Trư phổ độ.
Đôi mắt to chớp chớp, nàng nhìn chằm chằm vào đôi đũa từ đầu đến cuối, hơn nữa phía trên còn có hai thi thể con ruồi, nếu như không phải võ công cao cường, thì tuyệt đối làm không được.
"Cao thủ! Anh hùng! Như Triệu Văn Trác!"
Lông mày anh tuấn của Lạc Uy liền nhíu: "Ai là Triệu Văn Trác?"
"Ngươi không biết hắn là ai?"
"Hắn là người nàng yêu sao?" Giọng điệu của hắn hết sức mất tự nhiên.
Linh Hương vốn là muốn cười to, cười hắn không biết thưởng thức thì cũng phải xem TV, nhưng mà cũng không thể trách hắn, bởi vì niên đại của hắn không có TV.
Bỗng chốc, khẩu vị của nàng một chút cũng không có, hai vai giống như khí cầu đã thoát hết hơi mà rơi xuống. Hu hu…..Thật là khổ sở! Không lẽ, nàng thật không thể quay về hiện đại sao? Nghĩ tới đây, nàng lại muốn khóc rống lên một trận.
"Ngươi có thể cho ta cắn một chút không?" Nàng nghẹn ngào nói.
Mặt hắn không chút thay đổi, thoạt nhìn là không muốn. Linh Hương buồn bã nghĩ tới. Cũng đúng, không có một người bình thường nào, mới quen người lạ không bao lâu, hơn nữa còn là một người cổ nhân, sẽ cho người cắn. . . . . .
"Cắn đi! Nhưng đừng cắn đứt là tốt." Hắn còn chưa có chuẩn bị tâm lý làm hiệp khách cụt một tay.
Linh Hương ngơ ngác nhìn cánh tay cường tráng ở trước mặt nàng, phát hiện hắn thật sự đồng ý, đôi tay nhỏ bé của nàng nắm lấy cánh tay cường tráng của hắn, sau đó quay sang, há miệng nhỏ ra cắn nhẹ một cái!
Vẻ mặt hắn vẫn không chút thay đổi, một tay kia còn có thể rót ly rượu thuần túy thơm ngon, thong dong thưởng thức.
"Đau đúng không?" Nàng hỏi.
"Ừ!" Hắn trả lời thành thật. Cũng không phải là làm bằng vàng, cắn đương nhiên là đau.
Nàng lập tức thổi vù vù cho hắn, trên cánh tay cường tráng lưu lại một chút dấu răng của nàng, nước mắt không nhịn được lại lăn xuống.
Phát hiện nàng rơi lệ, hắn mắng một tiếng thật khẽ, sau đó đem nàng ôm vào.
"Tại sao lại khóc?"
Không hỏi thì tốt rồi, vừa hỏi, nước mắt của nàng liền giống như dây trân châu bị đứt cùng nhau lăn xuống.
"Ta phát hiện nàng là một cái mít ướt !"
Nàng nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, môi run rẩy nói: "Nếu như ngươi phát hiện mình một khắc trước còn rất vui vẻ cùng với bạn chơi ở khu vui chơi, sau một khắc liền bị một Võ Lâm Minh Chủ thời Đường nhặt về nhà, ngươi không làm được gì, sẽ phải khóc so với ta còn thảm hại hơn !"
"Nàng nói ta không hiểu. . . . . ."
"Oa oa ── nói nhảm! Tất nhiên là ngươi không hiểu, ngay cả ta còn không hiểu!” Không nói hai lời, nàng liền theo thói quen đem khuôn mặt nhỏ nhắn chôn ở trong ngực của hắn, khóc thút tha thút thít.
Không có biện pháp, đây là một chút tật xấu của nàng, chỉ cần người nào ở bên cạnh, thì ngực của người nào đó nhất định sẽ ướt đẫm.
Chỉ là nàng đã quên, hiện tại nam nhân mà nàng vùi đầu vào chính là một cổ nhân xa lạ, hơn nữa còn là một nam nhân có ý đồ bất chánh với nàng.
"Đừng khóc."
"Oa. . . . . ." Không để ý tới hắn, nàng tiếp tục khóc.
"Nếu khóc nữa ta liền hôn nàng đó!"
"Cái gì?" Nước mắt vẫn không ngừng chảy, hắn mới vừa nói cái gì, nàng không nghe rõ. . . . . .
Bỗng chốc, môi của hắn liền hạ xuống môi nàng, lúc nàng khóc rất chăm chú, nàng lại bị hắn sỗ sàng, hơn nữa nàng còn không kịp phản ứng, cái môi khêu gợi kia liền bá đạo chiếm lấy miệng nhỏ hồng nộn của nàng.
"Không. . . . . ."
Lúc này, nàng mới nhớ phải phản kháng, nhưng hắn lại không nghĩ như nàng, đôi tay nâng lấy đầu nhỏ của nàng càng thêm chặt, tranh thủ hôn sâu hơn, cơ hội trộm được môi thơm sao có thể bỏ qua.
Đánh lén! Đánh lén! Không cho hôn! Nàng không cho hôn đâu! Linh Hương dùng hai tay đánh hắn, nhưng hắn cũng không cử động dù chỉ một chút, tiếp tục trêu chọc, dây dưa cái lưỡi nhỏ thơm tho đáng yêu của nàng.
Hai bên ở trong môi chiến đấu, cái lưỡi nhỏ của nàng liều chết né tránh, nhưng hắn lại ngang ngược truy đuổi, không để cho nàng có bất kỳ cơ hội né tránh nào.
Nàng nên cho cái tên háo sắc này một quyền, lại dùng chân đá bắp chân của hắn, nếu không thì dùng đầu gối húc vào tiểu đệ đệ của hắn, mà không ngờ lại mềm nhũn dưới sự vuốt ve của hắn……
Hơn nữa nụ hôn của hắn thật lợi hại! Có thể làm người ta tê dại như thế, dường như cả người được đẩy lên đám mây, lâng lâng . . . . . .
"Cởi quần áo!" Hắn thở hổn hển ra lệnh .
"Tốt." Nàng lờ mờ nói một tiếng tốt, căn bản không nghe rõ hắn nói ba chữ kia, đợi đến khi nàng phát hiện thì đã không còn kịp nữa.
"Đợi. . . . . . Chờ một chút. . . . . ."
Bàn tay to của hắn tháo thắt lưng của nàng ra, áo liền rộng mở, lộ ra da thịt trắng như tuyết của nàng.
Lạc Uy tham lam thăm dò bên trong cái miệng nhỏ của nàng, bàn tay cũng không đàng hoàng mà di chuyển trên thân thể mềm mại của nàng.
"Đừng như vậy. . . . . ."
Nàng giãy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng bàn tay của hắn lại đang xoa hai vú nhỏ của nàng cách một lớp yếm nhỏ màu đỏ, nàng vốn nghĩ mặc lại nịt vú của mình, nhưng mà nàng còn chưa có giặt sạch, đành phải mặc tạm cái yếm này vào trước, nào biết càng làm cho hắn dễ dàng hơn, càng có cơ hội xâm chiếm hơn.
Bàn tay hơi thô ráp thăm dò vào bên trong cái yếm, liền nắm lấy phần ấm áp tròn tròn.
"A. . . . . ." Bàn tay tà ác vuốt ve lên cấm địa thiếu nữ mà chưa bao giờ bị ai khác đụng chạm, trên mặt Linh Hương nổi lên một tầng đỏ ửng nhàn nhạt, càng thêm tôn lên da thịt tuyết trắng trong suốt của nàng.
Từ hơi thở ngửi được hương thơm của nảng, như hoa lan quét qua gáy của hắn, tất cả đều tốt đẹp như vậy, tim của hắn cũng bị dục vọng xâm chiếm hoàn toàn rồi.
Hắn càng thêm càn rỡ vuốt ve vú mềm của thiếu nữ, cũng không có cách nào khống chế được mình, giống như hổ đói bổ nhào vào con dê như bổ nhào vào nàng, hôn một cách điên cuồng như mưa rơi vào trên mặt, trên cổ nàng.
"Không. . . . . . Ừ. . . . . . Dừng tay. . . . . ."
Có vẻ như nàng lâm vào hoang mang, đôi tay chống ở ngực của hắn nghĩ muốn đẩy hắn ra, chỉ tiếc nàng càng thêm ra sức giãy dụa thì càng làm tăng lên ham muốn chiếm lấy của nam nhân, bàn tay to của hắn hai ba lần hạ xuống liền đem quần áo nửa người trên của nàng cởi sạch.
"Không được!"
Linh Hương khẽ kêu một tiếng, tuyết ngực đáng yêu nhất thời hiện ra hoàn toàn ở trước mặt hắn, tuyết trắng không tỳ vết như vậy, rất tròn lại tản ra mùi thơm mê người, đầu vú màu hồng nho nhỏ xấu hổ khẽ run, theo hô hấp mà lên xuống phập phồng.
Trong khi nàng đang giãy dụa thì bàn tay Lạc Uy đã nâng lên phần tốt tươi kia, cũng đem miệng tiếp cận hướng ngọn núi, ngậm chặt điểm nhỏ nhạy cảm.
"A. . . . . . Lạc Uy. . . . . ." Nàng gần như thở không nổi, hắn lấy kỹ thuật hôn cao siêu qua lại giữa hai vú mê người của nàng, nàng cảm thấy trong cơ thể mình có một loại cảm xúc hết sức xa lạ chuẩn bị tỉnh lại.
Lạc Uy vùi mặt ở trước bộ ngực sữa của nàng, dùng đầu lưỡi vẽ vài vòng ở trên quầng vú màu hồng, thỉnh thoảng còn dùng răng cắn nhẹ đầu vú khéo léo kia.
"A. . . . . . Ưm. . . . . . Dừng lại. . . . . ."
Phản kháng của nàng dần dần trở nên vô lực, dường như tất cả sự kháng cự cũng bị hắn hút đi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ đầy mê người, nghĩ đè nén rồi lại khống chế không được mà than nhẹ từ trong cổ họng bật ra.
"Dừng lại. . . . . . Đừng như vậy. . . . . . Dừng lại đi. . . . . ." Nàng rên rỉ, đầu vú nhỏ trong miệng hắn phồng lên, đỏ ửng như nụ hoa, đây là dấu hiệu nàng động tình.
Ta muốn đoạt lấy nàng! Nội tâm Lạc Uy phát ra tiếng reo hò mà trước nay chưa từng có.
"Đừng như vậy! Van cầu ngươi. . . . . ." Linh Hương nhắm mắt lại cầu xin hắn, không thể tin được chính mình lại có thể hòa tan ở trong lòng một nam nhân, còn là một nam nhân xa lạ.
Khi nàng đang cố hết sức khôi phục ý thức để dùng toàn lực kháng cự hắn, thì bàn tay to của hắn đã vén váy nàng lên, xâm nhập vào vườn hoa của người con gái mà chưa từng có người hái qua.
"Aaah!"
Nàng kinh sợ mà hét lên, bàn tay tà ác kia cũng đã vuốt ve qua lại trong bắp đùi nhạy cảm của nàng.
"Nàng cũng ướt. . . . . ."
"Câm mồm !"
Hắn thưởng thức kỹ từng tia xúc cảm mềm mại trắng nõn này, như thể thưởng thức một con búp bê trân quý màu trắng ngọc.
Dưới sự kích thích mãnh liệt này, nàng đã ý loạn tình mê, mà ngón tay của hắn lại đâm mạnh vào trong cơ thể nàng. . . . . .
"Aaa ──" nàng theo bản năng kẹp chặt hai chân, không cho hắn có cơ hội xâm nhập thêm nữa.
Nhìn thấy nàng kháng cự, hắn liền bế nàng lên, ép nàng giạng chân ở trên người của hắn, đối mặt với hắn, như vậy, nàng cũng không có cách nào khép hai chân lại, chỉ có thể mở rộng bắp đùi, để cho tay hắn có thể thỏa thích vuốt ve cánh hoa ướt át của nàng.
"Dừng tay. . . . . . Dừng tay. . . . . ."
"Không!"
Hắn hôn nàng một cách ngang ngược, bàn tay thì lại vuốt ve bừa bãi ở cánh hoa mềm mại của nàng.
"Ưmm. . . . . ." Nàng hừ nhẹ , bởi vì ngón tay cái của hắn tìm được nhị hoa trong đóa hoa, nhẹ nhàng chạm vào, lập tức làm nàng thở dốc dồn dập.
Nàng dốc hết sức dùng hai tay đẩy vai hắn ra, hai vú tròn trịa theo hô hấp mà phập phồng dữ dội, xem ra hết sức mê người.
"Không được làm như vậy. . . . . . Không được. . . . . . Aaa. . . . . ."
Người đàn ông này liền cứ như vậy mà đem ngón tay đâm vào trong cơ thể nàng, không quan tâm nàng có phải là lần đầu tiên hay không, thô lỗ như vậy!
"Buông ta ra. . . . . ."
Nàng mới nghĩ vung mạnh tay cho hắn một đấm, thì ngón giữa cũng bắt đầu xâm nhập vào trong hoa kính, từ từ kéo ra đưa vào.
"A. . . . . . Dừng lại. . . . . ."
Đột nhiên bị vật lạ quấy nhiễu làm nàng tràn đầy cảm giác co thắt và không thoải mái, nàng uốn éo người muốn tránh né, nhưng bàn tay to của hắn lại ôm chặt lấy hông của nàng, không để cho nàng có một tí cơ hội lui lại nào.
Có lẽ do bị hắn trêu đùa mà tiết ra nhiều mật hoa hơn, xuân thủy tràn lan khắp huyệt, ngón tay của hắn xâm nhập cũng không còn khó chịu như vậy nữa.
Ngược lại, có một loại khoái cảm mà trước nay chưa từng có từ dưới bụng vọt lên, nàng chỉ có thể dùng hàm răng trắng như tuyết ra sức cắn môi dưới, mày liễu nhíu lại, cái miệng nhỏ hồng mềm mại cũng khẽ mấp máy thở hổn hển.
"Dừng tay. . . . . . Không được. . . . . ."
Linh Hương đối với phản ứng của mình cảm thấy hết sức xấu hổ. Nàng không nên như vậy! Mặc dù nàng cũng là một nữ sinh đại học có tư tưởng cởi mở, nhưng không có học những tư tưởng bậy bạ này!
Mà luôn luôn giữ mình trong sạch, nhưng ở dưới bàn tay tà ác của tên ác ma này, nàng lại trở nên hư hỏng.
Nàng chưa bao giờ gặp qua nam nhân như vậy, khi hắn bá đạo và chiếm lấy một cách điên cuồng, thì ý thức đã sớm mê loạn cũng không cách nào suy tư, chỉ có thể mặc cho ngón tay của hắn theo tiết tấu mà kéo ra đưa vào, dẫn nàng nghênh đón từng đợt sóng tuyệt vời lại vô cùng vui sướng.
"A. . . . . . Ừm. . . . . ."
"Tiểu Hương, ta muốn nàng!"
Trời ạ! Hắn muốn nàng? Nàng nghĩ cứ trần truồng như vậy mà ngã ở trên giường lớn, mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Nàng không nghĩ tới mình cũng sẽ có loại dục vọng thân thể này, trái lại nàng còn cảm thấy mình biến thành một sắc nữ đói khát, chỉ cần nàng thuận theo hắn, hai chân mở ra một chút nữa. . . . . .
"Không được!" Sau một giây đồng hồ, nàng thoát khỏi ngực của hắn.
Hắn sửng sốt một chút, sau đó nói bằng giọng đầy uy hiếp: "Tới đây! Nàng không thể châm lửa lên rồi lại chẳng thèm quan tâm."
Lửa gì? Lửa dục sao? Lửa, nàng so với hắn có hơn chứ không kém! Hiện tại, nàng sắp bốc cháy rồi, sắp đốt thành tro bụi rồi, mà hắn lại còn lên án nàng? Thiệt là, không có vu khống hắn dụ dỗ cô gái ngây thơ trong sáng là đã quá tốt rồi.
"Không! Ngươi không thể!"
"Ta không thể?"
"Đúng! Không thể, ta. . . . . . Ta không được. . . . . ." Tại sao nàng có thể lên giường với một người cổ đại, huống chi lại còn là lần đầu tiên của nàng, nàng từng tưởng tượng qua lần đầu tiên của mình như thế nào, lại lãng mạn biết bao, nhưng là ngàn nghĩ vạn nghĩ, cũng không nghĩ tới là với một Võ Lâm Minh Chủ ở cổ đại, việc này thật là quá đáng.
"Tại sao không được?" Hắn nhìn nàng chằm chằm.
Mặt của nàng thật là đỏ, thật là đỏ, hai tay với lấy quần áo bị hắn cởi xuống, nhưng nàng không mặc, chỉ kéo lên che ngực lại, lúng túng dùng đầu lưỡi phấn hồng liếm liếm môi, nào ngờ động tác này làm hắn càng thêm khoái chí.
"Tại sao không được?"
"Bởi vì. . . . . ."
"Nàng có nam nhân khác?"
Nàng có nam nhân khác? Thật rất buồn cười, tuy hoa đào của nàng nhiều nhưng không có nghĩa là nàng cũng rất tùy tiện!
Nhưng mà, lúc này đây, muốn triển khai phương pháp để hắn buông tha nàng, có lẽ chỉ có để cho hắn tin nàng có nam nhân.
"Đúng! Ta có nam nhân, cho nên. . . . . ."
"Nàng nói láo!"
"Ta không có. . . . . ."
Bàn tay Lạc Uy nắm lấy vai nàng, ép nàng nhìn hắn: "Nàng nói láo ta, là ông trời tặng nàng cho ta, nàng thuộc về ta, không thể có nam nhân khác!"
Đúng đó! Chẳng lẽ ông trời đem nàng "Ném" đến cổ đại, là vì muốn người đàn ông này ăn nàng. . . . . . Dùng "ăn" dường như là không đúng cho lắm, nhưng mà dáng vẻ của hắn mới vừa rồi xác thực làm nàng ảo giác như bị cắn nuốt.
"Đủ rồi!" Nàng muốn đi ra bên ngoài, sợ mình cùng hắn ở cùng một chỗ, nàng sẽ chịu không nổi, nàng sẽ quên hết sự rụt rè của thiếu nữ, mà nhào tới. . . . . .
"Không cho phép đi!"
"Ngươi không cấm ta được, ta muốn đi. . . . . ."
"Đi đâu?" Hắn đanh giọng nói: "Muốn đi tìm nam nhân của nàng?"
"Ta. . . . . ."
Hắn dùng đôi tay nâng mặt nàng, lạnh lùng nói: "Ta đối với nàng đã rất kiên nhẫn rồi, nàng phải biết, nàng là của ta!"
Nàng kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi không được chơi xấu!"
"Chỉ cần nàng không ép ta."
"Ta. . . . . . Ta. . . . . . Ngươi muốn cưỡng bức sao?" Nàng không thể ngừng được run rẩy nói. Nghe nói lần đầu tiên rất đau, chớ nói chi là dùng sức đâm mạnh vào. Vậy chẳng phải nàng sẽ đau chết sao?
"Ta cưỡng bức sao? !" Gần như hắn muốn bóp chết cái nữ nhân không hểu tình hình này, nếu như hắn muốn cưỡng bức, thì vừa rồi, hắn tìm mọi cách dụ dỗ nàng làm gì chứ?
“Nếu như ta cưỡng bức, nàng sẽ xử lý ta như thế nào?" Hắn nhìn chăm chú vào nàng đầy khiêu khích, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ rực, thật muốn bất chấp tất cả mà kéo nàng lên giường.
Nếu như hắn cưỡng bức, nàng sẽ không phản kháng, sau đó nàng còn thỏa hiệp, nàng sẽ. . . . . .
Được rồi! Thấy ánh mắt nàng quật cường, Lạc Uy hiểu rõ, nếu như hắn thật để mặc cho dục vọng của mình, vậy sau này sẽ không tiếp cận được lòng của nàng rồi.
Lòng của nàng? ! Trong đầu của hắn chấn động. Đúng! Hắn không chỉ muốn lấy được thể xác nàng, hắn còn muốn nàng nhiệt tình như lửa, yêu mị ở dưới người hắn mà run rẩy rên rỉ, sau đó lấy được lòng của nàng.
Đúng! Hắn muốn lòng của nàng! Hắn sẽ không thoả mãn khi chỉ chiếm được thể xác của nàng, cho nên. . . . . .
"Tối hôm nay, nàng hãy nghỉ ngơi thật tốt. Chỉ là, nàng tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý, bởi vì ta sẽ không bỏ qua." Nói xong, hắn liền rời đi.
Cứ như vậy? Hắn liền bỏ xuống? Linh Hương đứng ngây ngốc tại chỗ, một trận gió đêm hơi quét qua, nàng cảm thấy một hồi lạnh lẽo.
Lần này, nàng thắng sao? Nên như vậy! Chỉ là, tại sao nàng không có một chút cảm giác vui sướng khi thắng lợi? Có lẽ khi hắn hôn nàng, nàng đã thua. . . . . .