Hai vợ chồng đang nắm tay hạ quyết tâm với nhau thì nghe Mẫn Trúc ê ê hừ hừ, Dương thị vội vàng cho con đi tiểu.
Cẩn Minh vừa đi học về, Cẩn Tuệ vội chạy ra đón, khoe hôm nay tập viết được bao nhiêu chữ.
Lâm Hải nhìn thê tử và các con từ tận đáy lòng tràn ra cảm giác ấm áp. Hắn biết từ ngày chuyển tới căn nhà mới này thì bốn mẹ con trên mặt nụ cười nhiều hơn, con người hoạt bát hơn. Nghĩ tới đây Lâm Hải chợt giật mình, bao nhiêu năm nay vì cả một đại gia đình mà hắn đã để thê tử và con trai chịu ấm ức như thế nào, lòng hắn biết rõ ràng. Bây giờ đã có cơ hội đền bù thì càng phải cố hết sức.
Cuộc sống cứ nhẹ nhàng trôi qua như vậy. Lâm Hải vẫn lo bảy mẫu ruộng đươc chia và cày mười mẫu đất trong vườn nhà. Lâm Hải làm đất trước để qua mùa đông Dương thị trồng thêm rau xanh hay chút thảo dược. Như vậy hắn cũng có thể vừa đọc sách, vừa phụ giúp trong nhà.
Mẫn Trúc đã thích nghi thành một đứa trẻ theo từng ngày, khi thì bồi Cẩn Tuệ chơi, khi thì ngồi ngoan ngoãn cho nương làm việc. Nói chung cuộc sống vẫn chỉ vây quanh ba chữ - chơi, ăn, ngủ-
Nhưng có một chuyện Mẫn Trúc hơi đau đầu. Nàng là muốn ngủ riêng rồi a. Đôi khi cha nương nàng cá nước thân mật, nàng đúng là được xem đông cung đồ sống mà. Tâm hồn cô gái hai mươi sáu tuổi của nàng là ngượng ngùng tới mức không thể diễn tả ra lời rồi. Nhưng chuyện ngủ riêng này xa vời quá. Bỗng trong đầu Mẫn Trúc xẹt qua một ý. Lòng nàng cười hắc hắc bí hiểm. Phải dùng cách này thôi, khi không đói đêm nữa là nàng phải ngủ riêng.
Rồi vụ thu cũng thu hoạch xong, cũng là cuối tháng mười rồi. Trời cũng bắt đầu lạnh, trừ Cẩn Minh vẫn đi học thì cả nhà thường ngày sẽ ngồi trong chính phòng sưởi ấm, làm việc. Lâm Hải dạo này không phải quá bận rộn như xưa nên lại tập trung đọc sách và bồi con trai, con gái. Dương thị đang dùng mấy xấp vải mới mua may quần áo mới cho cả nhà, cũng gần tết rồi. Mẫn Trúc đang cố gắng từng ngày ê ê, a a. Mẫn Trúc đây là muốn nhanh biết nói một chút, không cứ thế này lòng nàng cũng thật khó chịu mà.
Mẫn Trúc và cẩn tuệ đang vui vui vẻ vẻ cầm đồ chơi ngồi trên kháng đẩy qua đẩy lại thì Dương lão gia tử và Ngô thị tới. Cẩn Tuệ thấy ông bà ngoại thì lao xuống vui mừng reo hò. Dương lãi gia tử ôm Cẩn Tuệ lên nói:“ chà, lại nặng hơn rồi. Thế nào, mấy ngày nay có luyện chữ không?”
Cẩn tuệ hai má cũng phúng phính rồi, từ hồi phân gia, được ăn uống đầy đủ, cả nhà mập lên một vòng. Nhất là Mẫn Trúc và Cẩn Tuệ, là mập lên một vòng lớn. Cẩn Tuệ nghe Dương lão gia tử hỏi thì ôm cổ ông khoe thành tích:“ mỗi ngày con học năm chữ, con còn giúp nương bồi muội muội chơi nữa“. Dương lão gia tử cười ha ha xia đầu Cẩn Tuệ nói:“ cháu ngoan“.
Lâm Hải và Dương thị cũng đứng lên chào cha nương. Ngô thị cũng lại kháng ôm Mẫn Trúc lên nói:“ bảo bối của ta có ngoan không, có quấy nương con không?”
Dương thị cười nói:“ Mẫn Trúc ngoan lắm nương, không bao giờ khóc nháo, muốn đi tiểu thì hừ hừ hai tiếng, đi nặng thì ôm bụng, nhăn mặt rồi kêu a a, đói thì kêu nha nha. Con bé cũng không khóc nháo, lại còn ngồi chơi với nhị ca bé rất tốt. Mấy hôm nay con cũng nấu thêm cháo cho bé, cũng ngoan ngoãn ăn“.
Ngô thị nghe vậy thì hôn lên má mẫn trúc nói:“ con đúng là tiểu áo bông tri kỉ mà“.
Mẫn Trúc được khen thì ngượng ngùng rồi, nàng cũng đâu thực sự là đứa bé chín tháng.
Hôm nay Dương lão gia tử tới là xách theo một chồng sách lớn. Lâm Hải thấy vậy thì kích động vô cùng. Phải biết sách là rất đắt, một quyển rẻ nhất cũng có giá là năm trăm văn tiền rồi. Nhưng đa số là giá hai, ba lượng bạc một quyển. Nhìn chồng sách tầm năm mươi quyển mà lòng Lâm Hải vô cùng cảm kích.
Dương lão gia tử và Ngô thị cũng chỉ đến thăm một chút rồi về, hiện tại gần tết, nhà ông quả thật rất bận. Lá trà còn cần phải giao đi các nơi.
Thời gian nhanh chóng trôi đi. Sáng hôm nay là mùng tám tháng chạp, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa. Bắt đầu từ hôm nay Cẩn Minh cũng được nghỉ học, tới tháng hai mới bắt đầu đi học lại.
Sáng sớm Dương thị đã dậy nấu cháo mùng tám tháng chạp để cả nhà ăn. Rồi mang biếu hàng xóm mỗi nhà một chén. Ở nông thôn là vậy, nhà này cho nhà kia, nhà kia cho nhà nọ, không khí thật lạ lẫm với Mẫn Trúc.
Mẫn Trúc lúc ở thế giới kia là sống ở phía Nam nên cô chưa thấy tuyết trực tiếp thế này bao giờ, lòng kích động muốn ra ngoài chơi nên túm áo Cẩn Minh miệng a a không ngừng, tay nhỏ chỉ ra ngoài cửa. Cẩn Minh cười cười xoa đầu muội muội, rồi mặc thêm áo cho Mẫn Trúc, ôm muội muội ra cửa nhìn, Mẫn Trúc vẫn chưa thỏa mãn, trong lòng Cẩn Minh ngọ nguậy. Cẩn Minh dù sao cũng chỉ là đứa bé bảy tuổi, thật khó khăn mới ôm được Mẫn Trúc trong lòng. Đang không biết làm thế nào thì Lâm Hải đang đọc sách thì đứng dậy đi tới chỗ hai huynh muội, ôm lấy Mẫn Trúc rồi cho cả ba anh em ra ngoài chơi.
Mẫn Trúc đòi xuống tuyết bò, Lâm Hải không cho. Hai cha con còn đang mắt to trừng mắt nhỏ thì Cẩn Minh lấy một ít tuyết để vào tay muội muội, Mẫn Trúc bị lạnh mới chịu tỉnh táo lại, nàng mới mười tháng a. Không lẽ hồn nàng ngày càng trẻ hóa sao? Sao lại ham chơi tới mức kích động như vậy chứ? Mẫn Trúc ngượng ngùng không dám nhìn Lâm Hải, vội ôm lấy cổ cha gục mặt xuống vai cha.
Lâm Hải thấy con gái nhỏ hành động ngẩn người rồi gục đầu vào vai mình thì phì cười nói:“ đại ca con làm Mẫn Trúc nhà chúng ta giận rồi sao? Ngoan, đợi con lớn một chút rồi chúng ta cũng chơi nhé.”
Mẫn Trúc nghe vậy thì càng ngượng ngùng hơn nữa, đầu lại rúc sâu vào hõm cổ cha nàng.
Cho các con chơi tầm một khắc rồi dẫn ba đứa nhỏ vô nhà sưởi ấm.
Một nhà trôi qua cái tết thật êm ả, rồi lại tết nguyên tiêu. Qua tết nguyên tiêu được mấy ngày thì có thư từ kinh thành gửi về, là của Lâm lão gia tử báo bình an thôi. Cũng không hỏi thăm gì gia đình Lâm Hải.
Qua ngày hai tháng hai, hôm nay là sinh nhật Mẫn Trúc nên cả nhà Dương lão gia tử qua đông đủ. Cũng may khi xưa nhà Mẫn Trúc xây phòng chính khá rộng, cũng coi là tạm đủ ngồi. Mẫn Trúc hôm nay mới chính thức gặp hết bốn vị cữu cữu của nàng.
Đại cữu cữu giống Dương lão gia tử nhất, nhị cữu cữu lại có bốn phần giống bà ngoại nàng nhưng lại có vẻ trầm ổn của Dương lão gia tử. Tam cữu cữu và tứ cữu cữu giống bà ngoại nhiều nhất, nhưng tứ cữu cữu lại lộ ra vẻ nho nhã của thư sinh.
Các biểu ca biểu tỷ cũng khá xinh đẹp. Mẫn Trúc ngẩn người nhìn mọi người, nàng đây là may mắn vào nhà toàn người đẹp hay thế giới này ai cũng đẹp đây?
Nhưng hàng xóm nhà nàng hay những người không phải bà con họ hàng, nàng cũng đâu thấy họ đẹp?
Mọi người làm gì có ai quan tâm đến đứa nhóc một tuổi như Mẫn Trúc nghĩ gì? Tất cả lớn nhỏ Dương gia đang nái náo nhiệt nhiệt kể chuyện bát quái về một vị hiệp khách giang hồ nào đó được làm phò mã gia của công chúa Nhật quốc kìa.
Qua một hồi Dương thị đặt Mẫn Trúc ngồi trên bàn lớn, xung quanh đặt sách bút, son phấn, kẹo bánh, bạc, đồ chơi... Mẫn Trúc ngẩng đầu nhìn Dương thị như hỏi nương để con ở đây làm gì?
Dương thị nhìn Mẫn Trúc xoa đầu con rồi cười nói:“ bé ngoan, con mau lựa một món mà con thích đi“.
Mẫn Trúc đâu biết một tuổi thì có tục chọn đồ vật đoán tương lai này. Bạn bè nàng thì có duy nhất một người, cũng chưa chồng. Bản thân nàng lúc đó cũng bận rộn, làm gì biết mấy thứ này.
Mẫn Trúc nhìn xung quanh, rồi ôm lấy quyển sách rồi thầm nghĩ hẳn là mọi người vui vẻ đi. Vẻ mặt Mẫn Trúc vui vẻ nhìn Dương Thị, Dương thị lại nói:“ con lấy thêm một món nữa đi“.
Mẫn Trúc nhìn xung quanh, rồi nhìn mọi người đang chăm chú nhìn mình, bản tính trêu đùa nổi lên. Nàng ôm quyển sách trong lòng, tay kia thì cầm đồ lên rồi lại đặt xuống, một lúc sau thấy mọi người bối rối rồi thi nàng cầm thỏi bạc lên, rồi không buông ra nữa.
Mọi người nhìn nàng cười ha ha, nói nàng là tiểu tham tiền. Mẫn Trúc cũng vui vẻ cười theo, sau đó nàng cho cả nhà một kinh hỷ là bập bẹ nói:“ nương“. Cả nhà đang cười vang thì chợt im lặng, Dương thị nghi hoặc nói:“ Mẫn Trúc, là con gọi nương sao? Con ngoan, gọi một lần nữa cho nương nghe“.
Mẫn Trúc cũng nhu thuận kêu thêm một tiếng:“ nương“. Cả nhà lại ồn ào rồi, ai cũng muốn Mẫn Trúc gọi mình, Mẫn Trúc vạch đen đầy đầu rồi, nàng mới một tuổi có được không.
Dương thị thì ôm nàng không buông, luôn miệng gọi con ngoan. Lâm Hải và Cẩn Minh Cẩn Tuệ là đang ăn giấm chua rồi. Tại sao chỉ có gọi nương, cha và ca ca không phải ngày thường cũng chơi với ngươi sao, quá là không hiểu chuyện mà...
Mẫn Trúc mà biết ba cha con Lâm Hải nghĩ gì chắc chỉ có xoa trán thở dài thôi.