Qua ngày hôm sau Nhậm quản gia tới bàn bạc chuyện mua ruộng. Toàn bộ số ruộng Âu Dương lão gia sẽ mua hết. Tổng giá trị là 7.554 lượng. Hẹn sau khi thu hoạch sẽ nhận ruộng, giao tiền.
Giữa tháng năm, Lâm Sơn khí khái cưỡi ngựa dẫn theo nha dịch vinh quy bái tổ.
Thôn Linh Khê một phen náo nhiệt. Pháo nổ đùng đoàng trước cổng nhà Lâm lão gia tử. Lần này Lý thị bày tiệc thật lớn đãi toàn thôn. Bà lần này không tiếc một chút nào, con bà đã là quan lão gia, là đã có thể là mẫu thân quan gia rồi.
Lâm Sơn mặc áo xanh thẫm, đội mũ cánh chuồn, mặt mày rạng rỡ chào hỏi tất cả mọi người.
Mẫn Trúc được Cẩn Minh ôm cẩn thận trong lòng, ba anh em đang đứng nhìn nhìn mọi người náo náo nhiệt nhiệt thì cảm thán trong lòng, thật là lạ lẫm. Lần đầu tiên nàng biết người cổ đại tổ chức tiệc rượu lớn là như thế nào. Đôi mắt hoa đào linh động xoay tới xoay lui nhìn xung quanh.
Lý thị nhìn thấy ba đứa nhỏ của Lâm Hải đang ngây ngốc nhìn thì đưa qua một dĩa thịt kho nói mau đi vào phòng ngồi, không được đứng đây ảnh hưởng khách nhân.
Ba huynh muội lại ôm nhau vào phòng tự chơi. Cẩn Minh hiểu chuyện nên xem như không có gì, Cẩn Tuệ tuy theo ca ca vào nhà nhưng mặt lại xụ xuống. Cẩn Minh xoa đầu Cẩn Tuệ nói:“ đệ muốn náo nhiệt thì tự học cho giỏi rồi đỗ đạt công danh đi“.
Mẫn Trúc nhìn Cẩn Minh mà ngạc nhiên, mới có bảy tuổi ý chí đã cao như vậy rồi.
Cẩn Tuệ cũng còn nhỏ, nghe như vậy cười lên:“ ca ca học giỏi đi, sau này đệ kiếm nhiều tiền sẽ làm náo nhiệt hơn cho ca ca“. Mẫn Trúc nghe vậy thì bật cười, Cẩn Minh nhìn đệ đệ muội muội cười vui vẻ lại cũng nở nụ cười.
Dương thị từ cửa bước vào, thấy ba huynh muội trong phòng thì cũng an tâm, nàng cũng không muốn con mình bị các đường ca của chúng khi dễ, hay nhạo báng. Dương thị vội vàng từ sáng tới giờ, bận rộn không ngơi tay. Giờ khách nhân muốn giải tán, nàng tranh thủ vào nhà cho con bú.
Mẫn Trúc tuy là đứa trẻ bị sinh non, nhưng được bà ngoại nàng chăm sóc hai tháng nên bây giờ cũng bụ bẫm hẳn ra. Đại phu cũng xem qua, nói không việc gì, chỉ là dễ bệnh vặt một chút, chăm sóc cẩn thận chút là tốt rồi.
.... Ta là đường phân cách tính toán....
Qua hai ngày đi bái tế từ đường và tiệc rượu thì Lâm lão gia tử và Lâm Sơn bàn việc chuyển nhà.
Lâm Sơn nói tình hình mua nhà cho Lâm lão gia tử:“ cha, căn nhà bên hộ bộ bán cho chúng ta giá thị trường là tám ngàn lượng, nằm gần cổng thành phía bắc. Nhưng hộ bộ đã báo với con chỉ thu ba ngàn năm trăm lượng. Con đã tới xem qua, được một chính phòng, ngoại viện có năm phòng, hậu viên có năm phòng. Nếu cả nhà cùng chuyển thì thật không đủ chỗ ở. Bây giờ con đã làm quan, lại được phân vào làm trong ban ngự sử. Nếu cứ ở chung lẫn lộn như bây giờ thì không được“.
Lâm lão gia tử suy nghĩ chốc lát rồi hỏi:“ vậy con tính thế nào?”
Lâm Sơn chỉ chờ Lâm lão gia tử hỏi câu này, nhưng hắn vẫn là vẻ mặt khí xử nhìn cha mình:“ con thật cũng muốn tìm căn lớn hơn, nhưng giá cả ở kinh thành so với nông thôn chúng ta là không thể so sánh. Lại nói, căn nhà này ở cổng phía bắc, cũng không gần hoàng cung, già giá cao như vậy rồi, con bây giờ cũng chỉ là chính lục phẩm, chưa phải diện thánh. Nhưng đến khi con thăng quan tiến chức, có tiền đồ hơn chúng ta sẽ đổi căn lớn hơn, gần trung tâm hoàng thành hơn.
Con cũng biết bao năm nuôi con và tứ đệ học trong nhà cũng không có dư. Lần này cha bán hết ruộng thì chúng ta cũng đã dùng hơn một nửa để mua nhà, lại phải mua đồ gia dụng. Con tính vẫn cứ nên mua một ít ruộng ở ngoại ô kinh thành, chúng ta cho thuê thu lúa hàng năm. Lúc đó không lo lương thực. Bổng lộc của con lại dùng cho mấy đứa nhỏ và tứ đệ đèn sách. Đợi khi con có khả năng đổi căn nhà lớn, căn cơ tốt hơn con sẽ giúp đỡ tam đệ“.
Lâm Sơn làm bộ ngập ngừng một chút lạu nói:“ bên nhà Dương thị là thương nhân, con thân lại là quan ngự sử, cha, con biết tam đệ vì con mà hy sinh không được đèn sách. Nhưng cha hãy vì tương lai toàn gia, cầu cha cho phân gia đi. Con biết, con làm thế này giống như là kẻ vô ơn, nhưng cha, xin cha hãy vì tương lai Lâm gia mà suy xét“. Nói xong Lâm Sơn vội vã quỳ xuống.
Lâm lão gia tử nhìn Lâm Sơn, lại nhìn về phía nhà kề nơi gia đình nhỏ Lâm Hải đang ở. Ông khẽ thở dài, ông và toàn gia này nợ Hải nhi quá nhiều rồi. Vậy mà giờ đến thời khắc được hưởng phúc Lâm Hải lại không được hưởng chút nào. Nhưng ông lại càng không thể vứt bỏ tiền đồ của Lâm Sơn.
Lâm lão gia tử suy nghĩ một lúc lâu rồi nói:“ con đứng lên đi, tối nay ta sẽ hỏi phu thê Lâm Hải, Lâm Giang. Nếu tất cả đồng ý thì sẽ phân gia“.
Lâm Sơn biết là việc đã thành, nên cũng không nói gì thêm. Đứng dậy, cúi người thật sâu hành lễ với Lâm lão gia tử rồi quay trở về phòng.
Lý thị từ đầu tới cuối chỉ ngồi nghe không nói gì. Bà quay qua nhìn Lâm lão gia tử, lúc này ông là vẻ mặt mờ mịt, ánh mắt nhìn ra xa vô định.
Lý thị mở miệng:“ nếu để nhà tam phòng ở lại thì cũng phải để ít đất cho chúng chứ“. Dù gì cũng là từ trong bụng bà bò ra, bà cũng không thể mặc kệ.
Lâm lão gia tử nhìn Lý thị hỏi:“ bạc trong nhà còn bao nhiêu?”
Lý thị đứng dậy, đi tới tủ nhỏ cạnh giường, lấy chìa khóa mở ra, lại gạt hết xấp áo cũ ra, lôi ra một cái túi nhỏ đưa tới trước mặt Lâm lão gia tử.
“ Cũng chỉ còn khoảng sáu trăm lượng, đợt vừa rồi ông mang đi hai ngàn lượng, lại đưa cho Giang nhi ba trăm lượng. Tất cả để cha con ông lót đường gì đấy. Bây giờ chỉ còn nhiêu đây thôi“. Lý thị nhìn cái túi nhỏ đã vơi đi gần hết thì lòng lại xót xa. Nhưng nghĩ đến con bà đã là quan lão gia, bà lại thấy tiền bỏ ra là đúng rồi.
Lâm lão gia tử ra quyết định:“Vậy để lại con trâu, cái nhà và bốn mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn trung bình, lại thêm miếng đất cuối thôn tầm 12 mẫu mới mua năm trước chưa làm gì cho Lâm Hải đi, lại để lại cho bọn chúng năm mươi lượng, phòng khi bất trắc. Cẩn Minh, Cẩn Tuệ còn phải đi học nữa“.
Lý thị nghe vậy nhíu mày:“ cái nhà ở kinh thành là ông mua cho Lâm Sơn, ở đây ông cho Lâm Hải. Vậy ông cho Lâm giang cái gì? Sau này con nó đỗ đạt thì sao?”
Lâm lão gia tử hung hăng trừng Lý thị:“ còn hai cái cửa hàng và một căn nhà cho thuê trên trấn. Đều cho Lâm Giang, như vậy bà hài lòng chưa?”
Lý thị vội ngậm chặt miệng không nói thêm gì nữa.
..... Ta là đường phân cách phân gia.....
Ngay tối hôm đó toàn bộ con cháu Lâm gia được triệu tập. Lâm lão gia tử và Lý thị như cũ ngồi trên giường la hán nói chuyện với con cháu.
Lâm Sơn ngồi bên cạnh Lâm lão gia tử, còn lại thì ngồi ở ghế con hoặc đứng.
Lâm lão gia tử cũng nói nhà mua ở kinh thành nhỏ, không thể đi hết cả nhà. Để tiện việc đi hay ở thì sẽ phân gia luôn, ông tuyệt không nói đến nhà Dương thị vì làm kinh thương ảnh hưởng tiền đồ của Lâm Sơn.
Mọi người trong nhà nghe phân gia thì ngạc nhiên nhìn Lâm lão gia tử, trừ phu thê Lâm Sơn và La thị.
Lâm Giang lên tiếng trước:“ cha, bây giờ phân gia có quá sớm không? Đợi con cũng có công danh, lúc đó rồi phân gia cũng chưa muộn“. Hắn đây là đang lo không đi được kinh thành cùng hưởng phúc thôi.
Lâm lão gia tử làm sao không hiểu con mình. Ông nhìn Lâm Sơn nói:“ các con đều trưởng thành rồi, phân gia là chuyện sớm muộn. Trong lúc ta còn khỏe thì phân gia đi, chớ để đến lúc ta già yếu rồi còn phải nhìn các con huynh đệ tương tàn“. Nói xong ông ý vị thâm trường nhìn Lâm Sơn.
Lâm Sơn vội nói:“ tứ đệ, nhị ca sẽ giúp đệ ba năm đèn sách, nếu lúc đó đệ không đậu, ta ở kinh thành cũng sẽ giúp đệ một công việc.” xong quay qua nhìn Lâm Hải:“ tam đệ, tuy phân gia nhưng lòng ta sẽ không quên đệ. Nhưng ở kinh thành lại không giống như nông thôn, ta thật chưa suy nghĩ ra tìm giúp đệ việc gì, mà nhà ở kinh thành lại quá nhỏ, ta... ta...” nói xong cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.
Lâm Hải vội nói:“ nhị ca, đệ sẽ ở lại, đệ cũng không quen cuộc sống thị thành. Đệ không trách nhị ca gì cả, ca không cần lo cho đệ“.
Lâm lão gia tử nói:“ nếu tất cả không có ý kiến gì thì ta sẽ phân gia. Lâm Sơn, lấy giấy bút ghi lại điền sản phân chia cho rõ ràng đi“.
Lâm Sơn vội vàng lấy giấy mài mực.
Lâm lão gia tử nói: “ toàn bộ ruộng là 267 mẫu, ta sẽ để cho Lâm Hải bốn mẫu ruộng nước, ba mẫu ruộng cạn trung bình, cái nhà này, trâu, gà, heo, và miếng đất cuối thôn tầm mười hai mẫu. Lâm Giang là hai cửa hàng và một căn nhà nhỏ ở trấn trên. Còn lại 260 mẫu ruộng bán đi mua nhà ở kinh thành là cho Lâm Sơn. Lâm Sơn sẽ lo lắng, chăm cho vợ chồng già chúng ta đến cuối đời“. Ông không nhắc tới sáu trăm lượng kia. Đó là tiền dưỡng già của hai vợ chồng ông.
Lâm Sơn chăm chú ghi, Lâm Giang và Lâm Hải cũng không ý kiến gì.
Vì Lâm sơn đã là quan, không cần lý chính làm chứng, chỉ cần viết chứng từ, mọi người điểm chỉ rồi đến kinh thành hắn trình lên hộ bộ đóng dấu là xong. Giấy tờ chia làm ba bản, mỗi người giữ một bản.
Vậy là đã phân gia xong.
Nhưng diễn biến lại không lường được. Lâm Sơn đi Âu Dương phủ bàn chuyện bán ruộng thì Âu Dương lão gia lại muốn mua luôn căn nhà của Lâm lão gia tử với giá một ngàn lượng. Nhà đã phân, mà Lâm Sơn không muốn đưa tiền cho Lâm Hải, phải biết căn nhà này giá chính chỉ là hai trăm lượng bạc thôi. Âu Dương lão gia muốn mua là vì căn nhà này đã có một tú tài và một người đã làm quan là hắn thôi. Ý Âu Dương lão gia là muốn dính chút phúc khí của Lâm gia. Nói cũng đúng, con cháu Âu Dương giỏi về kinh doanh nhưng lại không ai vượt qua kì thi tú tài.
Hắn vội vã về nói cho Lâm lão gia tử. Phải biết có thêm tiền thì mua thêm ruộng ở phụ cận kinh thành, hay có thể mua cửa hàng nhỏ cho thuê. Lời Lâm Sơn làm Lâm lão gia tử cũng động tâm. Nhưng nhà đã phân, không thể trắng trợn cướp được.
Lâm Sơn vội vã đi kéo Lâm Hải lên chính phòng. Không biết ba người nói gì, khi về lại phòng thì Lâm Hải mặt buồn buồn nói với Dương thị:“ nương tử, nàng có hối hận khi gả cho ta không?”
Dương thị kinh ngạc nhìn Lâm Hải:“ chàng sao vậy? Sao chàng hỏi ta như vậy? Lòng ta chưa bao giờ có suy nghĩ hối hận, chàng đừng tự trách, có ai nói gì với chàng sao?”
Lâm Hải nghe vậy thì ôm chầm Dương thị, đầu gục vào hõm vai nàng. Dương thị thấy vậy thì càng ngạc nhiên, chuyện gì khiến hắn đau lòng như vậy?
Dương thị vỗ vỗ lưng Lâm Hải, một lúc lâu sau Lâm Hải bình tĩnh lại kể cho Dương thị nghe. Cha và nhị ca muốn bán cả căn nhà này để dùng vào việc mua nhà ở kinh thành.
Dương thị nghe mà cũng bàng hoàng:“ vậy chúng ta thì sao?”
“Cha nói sẽ đưa ta một trăm lượng để xây nhà ở miếng đất cuối thôn”, Lâm Hải thật ngượng ngùng với thê tử hắn.
Dương thị trầm mặc một hồi rồi nói:“ vậy chàng nhanh đi nhờ người xem ngày đi, chúng ta phải xây xong trước khi người ta lấy nhà“. Nói xong lôi cái hộp nhỏ giấu ở trong vách ngăn của chiếc giường:“ ta có hai trăm lượng của hồi môn, chàng dùng toàn bộ tiền này xây nhà, làm hàng rào chắc chắn đi. Chúng ta cũng không thể ủy khuất con chúng ta“.
Lâm Hải nắm chặt tay vợ, hắn cúi gằm mặt, nước mắt từng giọt, từng giọt lăn xuống. Dương thị lại xoa nhẹ lưng hắn, Cẩn Tuệ đi chơi về thấy vậy vội ôm chầm lấy cha mếu máo, Mẫn Trúc từ lúc Dương thị lấy tiền canh giường thì cũng tỉnh ngủ nên cũng lờ mờ hiểu là chuyện gì.
Mẫn Trúc sâu kín thở dài, tay a, là có ngón dài ngón ngắn, người a, là luôn luôn bất công.