“Chậm chạp quá!”
Trước cửa nhà tắm công cộng là một thiếu niên. Cậu đưa tay xoa mái tóc xanh
còn dính nước, không kiên nhẫn nhăn mặt oán giận, tầm mắt nhìn cửa ra
vào phòng tắm nữ.
Đã 15 phút trôi qua mà Lạc Lan vẫn chưa ra, điều này làm cho tâm tình Gray có chút bực mình.
Cô gái này! Đừng nói là ngủ quên trong đó luôn nha! Suy nghĩ này lại tiếp tục làm mặt Gray có chút khó coi.
Đợi thêm 5 phút, nhìn người đi ra từ phòng tắm ngày càng ít, Gray cuối cùng không kiên nhẫn được nữa. Cậu kéo một nữ phục vụ nhà tắm, nhờ cô ấy vào bên trong tìm giúp một cô gái tóc đen, rất có thể là đang ngủ gà ngủ
gật trong đó.
Kết quả, nữ phục vụ kia dạo qua một vòng rồi ra nói:
“Bên trong chỉ còn năm vị khách nữ và chẳng có ai tóc đen cả, bạn của anh có vào trong đó không vậy?”
“…..” Gray lắp bắp hoảng hốt, nhưng anh lấy lại phản ứng rất nhanh. Sau nhiều lần
xác nhận với nữ phục vụ kia rằng Lạc Lan thực sự không có trong đó, hỏi:
“Tủ để quần áo có trang phục nữ hầu nào không?”
Anh nhớ lại bộ đồng phục trên người Lạc Lan, may mắn là trang phục ấy rất
ấn tượng. Gray lại nhờ vả nữ phục vụ kia, giúp anh lấy quần áo của Lạc
Lan đem hết ra đây.
Gray liếc mắt một cái là nhận ra bộ quần áo Boss đưa cho Lạc Lan để tắm rửa.
Lạc Lan vẫn chưa rời nhà tắm?… Không đúng, nữ phục vụ kia rõ ràng nói, bên trong chỉ còn lại năm người và không ai tóc đen cả.
Chuyện này là sao?
Trong lòng Gray luôn cảm thấy có gì đó kì lạ, nhưng nói không nên lời rốt
cuộc là chỗ nào có vấn đề. Cậu do dự ở trước cửa nhà tắm hơn nửa ngày,
cuối cùng quyết định về trước đã rồi tính.
**
“Tuyệt đối không cho nhìn lén!”
Ở bên kia truyền đến tiếng nói của một cô gái:
“… Cũng không cho tùy tiện bỏ đi!”
Ở bên này Zeref liên tục gật đầu:
“……Ừ.”
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, điểm trên đó cả một dải sao sáng, tất cả
vây quanh ánh trăng tròn huyền ảo, tất cả thật đẹp. Đối với cảnh đẹp
tuyệt mỹ như thế này, trong lòng Zeref thật khó để bình tĩnh. (Moon: bó
tay anh, anh thật là quân tử, có gái đẹp không ngắm, đi ngắm sao =.= |
Di Di: Chắc tại anh ko phải là “men-lì” :v)
Nhớ tới hai ngày
trước, Lạc Lan bất ngờ xuất hiện. Cô ấy chính là không mặc gì xuất hiện
bên cạnh anh, một màn kia, Zeref cho tới bây giờ còn nhớ rõ.
Thật ra lúc ấy là anh bị làm cho tỉnh giấc, lúc ấy trên đùi tự nhiên có cảm
giác như bị ai đó ôm vào trong ngực, người đó còn sờ sờ chân anh, tay
chuẩn bị tới gần…tới gần…(Moon: *phụt* thì ra anh bị chị sàm sỡ
>.
Zeref thấy mặt mình lại nóng lên, không dám tiếp tục hồi tưởng nữa.
Anh đem lực chú ý quay lại nghi ngờ ban đầu.
Dựa vào Lạc Lan đột nhiên xuất hiện, cô ấy đến từ đâu thật là khó xác định. Hiển nhiên, lúc ấy biểu hiện của Lạc Lan cũng rất bất ngờ, xem ra không khó để đưa ra kết luận — Bản thân Lạc Lan cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì, đối với chuyện cô tự nhiên xuất hiện ở thế giới này, chính cô cũng cảm thấy mơ hồ.
Zeref còn nhớ rõ sáng sớm ngày hôm đó, cô ấy ở bên bờ hồ có nói:
“… Màu mắt thay đổi…”
Chuyện gì xảy ra có thể làm cho màu mắt tự nhiên thay đổi? Người bình thường đâu có ai mà màu mắt tự thay đổi được?
“Zeref!!! Ở đây nhiều muỗi quá!”
Âm thanh truyền ra từ đám cây cối đằng sau khiến Zeref không biết nên khóc hay nên cười, ngay sau tiếng nói của Lạc Lan, liền nghe một tiếng “Bẹp” thật lớn, hình như là tiếng đập muỗi. =.=
Trên mặt vị Pháp Sư
Bóng Tối này có chút không bình tĩnh, anh yên lặng tiếp tục ngắm ánh
trăng sáng lơ lửng giữa không trung kia.
Áo choàng của anh quay về lúc chiều, lúc ấy anh đã ở ngoài thành Akarifa và đang sử dụng Ma Pháp Sự Sống.
Zeref hiểu rõ, chỉ cần là đồ của anh, trừ phi không có lệnh, nếu không thì
tùy tiện khai triển Ma Pháp Sự Sống cũng có thể đem đồ vật trở về.
Zeref bỗng nhiên phát hiện ra manh mối.
Zeref sờ sờ vạt áo choàng còn thấm nước, bỗng nhiên mở miệng hỏi:
“Lạc Lan! Cô có còn nhớ trước lúc xuất hiện ở đây cô đang làm gì không?”
Đằng sau truyền đến âm thanh tạt nước, phía sau Lạc Lan lập tức nhô đầu ra:
“Đang làm gì à? Tôi đang tắm! Anh nói xem, sao anh và tôi lúc nào cũng gặp nhau trong tình trạng không mặc đồ thế?!”
Sau đó Lạc Lan khẳng định như đúng rồi:
“Tất cả đều là lỗi của anh”
Khiến Zeref có chút xấu hổ, kêu một tiếng:
“Nhanh, ra đây!”
Lạc Lan rụt trở về, lát sau mới đi ra:
“Lạnh chết”.
Áo choàng mặc trên người Zeref nhìn oai bao nhiêu thì mặc trên người Lạc Lan lại bị quấn như cái khăn tắm.
Lúc ở đằng sau, cô nghiên cứu nửa ngày cũng không biết mặc áo choàng này
như thế nào bây giờ, thử các kiểu đều thất bại, kết quả chỉ có thể quấn
nó như cái khăn tắm mà thôi. =.=
Lạc Lan xong xuôi mới nhớ lại vấn đề lúc nãy của Zeref, cô hơi ngẩng đầu lên nhìn Zeref:
“Trước khi đột nhiên xuất hiện ở đây, tôi đang ở trong phòng tắm, thư giãn một chút thì thấy mệt, làm như chưa từng được ngủ vậy đó. Tỉnh lại thì phát hiện đang nằm trên người anh.”
Zeref tự động bỏ qua câu cuối cùng của Lạc Lan.
Ngủ? Sau đó thì xuất hiện ở đây?
Anh cúi đầu nghiền ngẫm từng chữ trong lời nói của Lạc Lan. Thật lâu sau,
anh bỗng nhiên ngẩng đầu, rất nhanh kéo Lạc Lan qua, cúi đầu, cái trán
đụng nhẹ lên trán Lạc Lan.
Lạc Lan bị động tác của Zeref làm cho
kinh ngạc, nhưng mà như vậy làm cô nhớ đến cha mẹ đã qua đời nhiều năm.
Cha cô trước kia cũng hay chơi trò “Chạm vào trán” với cô.
Bởi vì kí ức ấm áp tràn về khiến Lạc Lan không có đẩy Zeref ra, nhưng mà, cô
cũng thấy được trong mắt Zeref xẹt qua một tia hiểu rõ.
Gì…? Không phải đang chơi “Chạm vào trán” à? Anh ta… anh ta… chẳng lẽ biết đọc suy nghĩ?
Zeref rất nhanh buông cô ra:
“Cô muốn đi đâu? Quay trở lại Akarifa?”
“Đương…… nhiên.”
Lạc Lan có chút không phản ứng, giọng điệu nói chuyện đều hơi cao, giống như có chút nghi hoặc:
“Tôi muốn quay lại lấy quần áo, quần áo của tôi còn đang ở… Aaaaa! Tôi lỡ hẹn với Gray rồi!!!”
Lạc Lan rất muốn giậm chân nhưng lại một lần nữa không có mang giày, cô có chút cố kỵ, sợ lỡ có cái gì bén nhọn đâm vào chân:
“Chết tôi rồi! Lần này xong đời! Gỉải thích như thế nào đây… mà đây rốt cuộc là đâu?”
Zeref đột nhiên mở miệng:
“Tôi không có đi xa.”
“Tôi… – Hả?”
Lạc Lan đang chuẩn bị nổi điên đột nhiên phanh lại:
“Vậy, nơi này là……?”
Zeref trả lời:
“Ước chừng một giờ là có thể trở lại Akarifa.”
“Mang tôi trở về đi!”
Lạc Lan lập tức đến túm tay anh, mặt đầy chờ đợi:
“Xin anh đó, đem tôi quay về đi!”
Zeref nhìn Lạc Lan. Nếu cô ấy có đuôi, chắc là đang vểnh lên, còn đung đưa
qua lại nữa chứ. Vì thế anh có chút bất đắc dĩ, xoay người ngồi xuống:
“Lên đi”
“Vạn tuế!!!”
Lạc Lan lại một lần nữa ở trên lưng Zeref.
Zeref thuần thục đứng thẳng lên, ôm nhẹ lấy hai chân của Lạc Lan rồi hướng Akarifa mà đi.
**
Quả thật như lời Zeref, vỏn vẹn một giờ là đã về đến thành Akarifa.
Khi đồng hồ điểm mười một giờ, bên trong thành trấn vô cùng yên tĩnh.
Lạc Lạc quanh đầu nhìn xung quanh một phen, xác định ở ngã tư đường đã
không có ai, cô gắt gao túm lấy áo choàng trên người, chạy lại bên
Zeref.
“Tôi nhìn sơ qua rồi, trong thành không có ai đâu, anh có thể thuận lợi trở về.”
Lạc Lan giơ ngón cái với Zeref:
“Vị anh hùng này! Tôi đi đây!”
Cô lại một lần nữa nói màn đối thoại cáo biệt kinh điển.
Sắc mặt Zeref không thay đổi:
“Ừ, tôi ở đây chờ cô, lấy quần áo nhanh đi rồi lại đây.”
Lạc Lan bắt chước kiếm khách, ôm quyền cáo biệt, rồi lùi lại túm chặt áo
choàng, xoay người chạy nhanh – đang chạy cô bỗng nhiên đứng lại, quay
đầu chạy trở về.
“…… Anh vừa mới nói gì?”
Zeref lặp lại một lần nữa:
“Tôi ở đây chờ cô, đi nhanh rồi về.”
Lạc Lan kinh ngạc rớt cằm:
“Vì sao?”
“Một giờ trước xảy ra chuyện.”
Giọng nói của Zeref phá lệ trong sáng, đối với Lạc Lan mà nói giọng nói ấy thật đáng tin:
“Hẳn không đơn giản chỉ là sự trùng hợp.”